“ Không , không cần đa lễ.”
Phản ứng của Hữu Nhàn như bị ngừng trệ, biểu cảm cứng ngắc trả lời.
Khóa miệng xinh đẹp của Ngọc nhi cong lên, thân mật ôm lấy một cánh tay của Thuộc Phong.
Hắn không cự tuyệt hành động của Ngọc nhi, càng khiến cho nụ cười của nàng ta thêm phần thích thú.
Hữu Nhàn giống như bị người ta giáng cho một gậy vào đầu, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
Ngọc nhi là do quan viên ở Giang Nam tỉ mỉ chọn ra trong hơn mười vạn thiếu nữ đem dâng cho Thuộc Phong làm “ lễ vật” mục đích là để lấy lòng hắn.
Nàng ta trước khi bị mang đi cống tiến làm “ lễ vật”, đã biết bản thân mình có dung mạo giống với chính phi của Giang vương gia, mà người chủ tử tương lai của nàng – Thuộc Vương gia , yêu lại chính là tẩu tẩu của Thuộc vương phi.
Nàng đương nhiên biết mình có vận may rất lớn, chỉ cần bản thân mình cố gắng hết sức biểu hiển giống với vị “ Giang vương phi” kia một chút, chắc chắn sẽ được sủng ái, thậm chí tương lai còn có thể lấn át cả vị “ Thuộc vương phi” có tiếng mà không có miếng kia.
“ Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hắn hơi ngoảnh mặt lại , tùy ý để cho Ngọc nhi ôm, đột nhiên hỏi nàng.
Suooes những ngày hắn không có ở đây, nàng vì hắn mà đứng ngồi không yên, mà hắn, e rằng…………….. rõ ràng là tìm được vật thay thế để “an ủi” chính mình rồi
“ Không , không có việc gì.”
Hữu Nhàn hốt hoảng che dấu sự yếu ớt của chính bản thân mình.
“ Chỉ là ta nghe nói ngươi đã trở về, nên muốn lại đây gặp chàng một chút.”
Nàng nói rất nhỏ, âm thanh giống như là tiếng muỗi kêu, chỉ đủ cho chính nàng nghe thấy.
“ Nhàn chán!”
Hắn lạnh lùng liếc nàng môt cái, khóe môi không chút lưu tình cười nhạo nàng.
“ Ta……………”
“ Về sau không có việc gì, không cần đi qua đ lại trước mặt ta nữa!”
Hắn lạnh lùng vô tình nói với nàng, trong mắt không hề che dấu thái độ bài xích, chán ghét.
Ngọc kẽ nâng mí mắt, kín đáo quan sát thái độ lạnh lùng của Thuộc Phong đối với Hữu Nhàn, trong lòng cao hứng cười thầm.
“ Vương gia , ngài an bài cho thiếp nghỉ ngơi ở đâu vậy?”
Giọng nói nũng nịu ướt át,bàn tay mềm mại leo lên lồng ngực của hắn.
Hữu Nhàn nhíu mày, nàng nhìn ra được, nàng ta cực kì am hiểu cách dùng mị thuật với nam nhân.
“ Ngươi tới ở Tử Đình uyển, thích không?”
Hắn nâng cằm của Ngọc nên vuốt ve, hoàn toàn coi Hữu Nhàn như không khí.
“ Chính là nơi Giang vương phi từng ở qua sao?”
Ngọc Nhi biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là cố ý muốn kiêu khích.
Hắn kép hờ mắt.
“ Đúng vậy.”
“ Đa tạ vương gia ân sủng.”
Ngọc nhi cả người như bạch buộc bám trên người hắn, thanh âm ngọt tận xương.
Hữu Nhàn chau lại mày, bị cảnh tượng chói mắt trước mặt như ngàn nhát dao đâm thẳng vào con ngươi, khiến nàng không làm sao mở được hai mắt.
“ Vương gia, chúng ta trở về phòng sao?”
Ngọc nhi nũng nịu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Thuộc Phong không trả lời nhưng khóe miệng cong lên hình vòng cung, nhìn qua Hữu Nhàn đang đứng ngây dại không có phản ứng, hai người vô cùng thân mật đi ngang qua trước mặt Hữu Nhàn.
Hắn có mắt không tròng xem nhẹ nàng, khiến cho khí lực toàn thân của nàng tan biến, cả người như nhũn ra.
“ Quận chúa………….”
Tử Ngọc lo lắng nhìn Hữu Nhàn, sớm biết như vậy, nàng sẽ không lắm mồm nói cho quận chúa biết cô gia đã trở về.
Hữu Nhàn chết lặng nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi ngay trước mắt, trong lòng hỗn loạn không biết phải làm sao……..
Nhìn thấy bức họa của tẩu tẩu đã khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, huống chi bây giờ còn xuất hiện một kẻ thế thân thật sự?
Nàng cảm thấy tương lai thật mù mịt, nhìn không thấy con đường phía trước ra sao.
Ngọc này không giống như Hạ Linh Lung của Yến Vi các, mặc dù Hạ Linh Lung cũng là một mĩ nhân có nhan sắc, nhưng trực giác của nàng mách bảo rằng Thuộc Phong đối với nàng ta chỉ là gặp dịp thì chơi, hoàn toàn không thể uy hiếp tới nàng.
Mà Ngọc nhi này không giống như vậy, nàng ta có diện mạo giống tẩu tẩu đến thế, Thuộc Phong rất có thể sẽ đối với nàng ta nảy sinh tình ý.
Nàng nên làm thế nào đây, nàng nên đi đâu, nàng cứ cố kiên trì như vậy liệu sẽ có kết quả sao?
Những ngày sau đó, hàng đêm Thuộc Phong đều ở lại Tử Đình Uyển – nơi mà tẩu tẩu từng ở qua, lâm hạnh thế thân của tẩu tẩu. (quan hệ)
Trong vương phủ không có chuyện gì là có thể giữ bí mật,chuyện Thuộc Phong đi Giang Nam dẫn về một nữ nhân giống hệt Giang vương phi, được hắn nạp làm thiếp, được ân sủng hàng đêm nhanh chóng truyền ra toàn bộ vương phủ. Chuyện Hữu Nhàn nàng bị bỏ rơi không được quan tâm nhanh chóng trở thành đề tài để người trong vương phủ mang ra nói mỗi khi rảnh rỗi.
Dù có nhan sắc hơn người mà vẫn không giữ được trái tim của nam nhân mình yêu, nàng bị người ta coi thường , bị lăng mạ bằng mọi từ ngữ thấp kém nhất.
Những lời này truyền tới tai Hữu Nhàn khiến cho tâm tình nàng vốn không vui nay giống như bị người đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng cảm mình bị mất hết mặt mũi, bị người đời chê cười.
Thuộc Phong hằng ngày ân sủng Ngọc Nhi hoàn toàn không ngó ngàng gì tới nàng.
Nàng buồn rầu ở yên trong phòng liền mấy ngày trời, ngay cả đại môn cũng không bước ra lấy nửa bước, hoàn toàn không phù hợp với tính tình hiếu động hoạt bát của nàng thường ngày.
“ Cô gia thật là quá đáng, lại đem nơi mà Vương phi đã từng ở cho một tiểu thiếp ở kia chứ , rõ ràng là muốn cho người chịu khổ sở không phải sao?”
Tử Ngọc lo lắng nhìn Hữu Nhàn buồn rầu, liền tức giận oán trách Cô gia,muốn giúp quận chúa của nàng đỡ buồn hơn.
Lông mi Hữu Nhàn nhẹ rung rung, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
“ Ai bảo nàng ta lớn nên có dung mạo giống tẩu tẩu như vậy, hắn sủng ái nàng ta là điều đương nhiên. Chỉ là ta………………….” Hữu Nhàn nâng hai mắt đã đẫm lệ lên, ủy khuất nhìn Tử Ngọc, “ Ta thật sự khó chịu, hắn vốn đã không thích ta, từ nay sẽ không bao giờ để ý tới ta nữa có phải không?”
“ Sẽ không đâu, quận chúa , người không nên lo lắng linh tinh.”
Tử Ngọc vỗ về , khuyên nhủ an ủi nàng, giúp nàng giải sầu.
Nàng hít hít cái mũi nhỏ, không tự tin lắc đầu.
“ Ngươi đừng lừa ta, ta biết rõ, hắn căn bản là không hề thích ta.”