Editor: Vệ Tử Y
Quay về Hướng Dương cung, thay y phục dạ hành nằm lại trên giường, hoàn thành một tâm sự, Tiêu Tương Phi đã thoải mái hơn nhiều, ngủ một giấc, ngày mai dậy rồi hãy nói.
Lần này Tiêu Tương Phi tỉnh rất sớm, Hỉ Nhi nói chưa tới buổi trưa, rửa mặt, ăn cơm xong, nàng vẫn không nghe được chuyện gì từ miệng bọn Hỉ Nhi, ngay cả Hoàn Nhi cũng không có bất kỳ động tĩnh.
"Chúng ta đi thăm Thái hậu thôi." Cả ngày ở trong cung không có việc gì, Tiêu Tương Phi đột nhiên phát hiện đã lâu không đi thăm người cô này rồi, không bằng đi xem một chút, vừa đúng có thể hỏi thăm tin tức cung nội.
Đám Hỉ Nhi tự nhiên không có ý kiến, cùng nàng đến cung Vị Ương của Thái hậu.
Thái hậu biết nàng tới thì rất vui, vội vàng đuổi mọi người lui ra chỉ còn lại hai người.
"Phi Nhi, ngươi thật lâu không đến thăm cô rồi." Thái hậu như cũ hòa ái dễ gần, lôi kéo tay nàng thân thiết không ngừng.
Tiêu Tương Phi khẽ mỉm cười với bà "Cô, Phi Nhi sợ quấy rầy ngài, trong cung nhiều người như vậy, người người tới phiền cô, Phi Nhi cũng không dám quấy rầy." Kì thực là Tiêu Tương Phi không thường cùng người lạ giao thiệp.
Thái hậu mất hứng, cố ý nghiêm mặt "Phi Nhi, ngươi cùng với các nàng không giống nhau, ngươi giờ là thân nhân duy nhất của bản cung, cô còn trông ngươi thường xuyên đến thăm, làm sao lại không thích ngươi tới được. Ngược lại ngươi, nghe nói thường xuyên xuất cung, cũng đã đến chỗ Vương đại nhân một lần."
Thái hậu tựa hồ thăm dò, cảm thấy nàng đối với chuyện tình của Tiêu gia cũng không để ý. Vẫn nhìn Tiêu Tương Phi, trên dưới quan sát.
"Cô, Phi Nhi gần đây đêm không ngủ yên, cho nên xuất cung giải sầu, chỗ của Vương đại nhân Phi Nhi cũng không dám quấy rầy, hơn nữa sợ có người chú ý, Phi Nhi sợ người ta lôi ra làm bia miệng." Tiêu Tương Phi tự nhên nói, trước khi tới nàng đã nghĩ trước câu trả lời vì đã đoán chắc Thái hậu nhất định sẽ hỏi như vậy, quả nhiên vẫn không ngoài dự liệu.
Thái hậu nghe, mới chậm rãi gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống, không hề gây sự giống như vậy nữa "Cũng phải, bị người để ý đối với ngươi cũng không có lợi." Thái hậu lại lần nữa vỗ vỗ tay, lộ ra nụ cười.
Tiêu Tương Phi cũng khiêm nhường cười cười, cùng Thái hậu dùng thiện, nói một vài lời thân mật. Có một thái giám vội vội vàng vàng đi vào, khẽ chào nàng, liếc mắt nhìn Thái hậu bên cạnh.
"Thái hậu, nô tài có chuyện quan trọng cần bẩm báo." Thái giám kia để ý sự có mặt của Tiêu Tương Phi, dù nói như vậy, nhưng mắt vẫn nhìn nàng.
Tiêu Tương Phi rất thức thời, nàng vội vã đứng lên, mỉm cười nói: "Cô, ngài có chuyện, Phi Nhi trước hết được cáo lui." Nói xong, liền muốn đi ra ngoài.
Không ngờ, Thái hậu kéo nàng lại, lạnh nhạt nói với thái giám: "Phi Nhi cũng không phải là người ngoài, có lời cứ nói đi." Nói xong, lôi kéo nàng lần nữa ngồi xuống.
Tiêu Tương Phi không thể làm gì khác hơn là giả dạng thuận theo, ôn nhu ngồi ở bên cạnh nàng, lỗ tai lại tận lực lắng nghe lời nói của thái giám.
"Thái hậu, Vương đại nhân sáng nay bị người phát hiện đã chết trong phòng, là treo cổ." Thái giám nói xong không chỉ có Thái hậu thất kinh, ngay cả Tiêu Tương Phi cũng không nhịn được kinh ngạc.
Vương đại nhân chết do treo cổ? Rõ ràng là nàng giết chết, làm sao biến thành treo cổ được? Tiêu Tương Phi trong lòng dậy sóng nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Thái hậu vừa nghe, lập tức sắc mặt đại biến, chợt đứng lên, lạnh lùng nói: "Hắn làm sao mà treo cổ chết được? Không thể nào? Nhất định là bị người diệt khẩu, nhất định là bị người giết. Ngươi nhanh chóng phái người đi thăm dò rõ ràng, ai gia nhất định phải bắt được tên hung thủ này."
Thái giám sợ tới mức lông tóc dựng ngược, liên tục nói: "Dạ, Thái hậu, nô tài lập tức sai người đi thăm dò." Nói xong, thật là liền lăn một vòng chạy đi.
Tiêu Tương Phi đã đem toàn bộ thu vào mắt nhưng vẫn thể hiện hết sức kinh ngạc cùng sợ hãi, vội vàng nói: "Cô, Vương đại nhân bị người giết? Là ai làm? Ta trước đây không lâu còn đi gặp hắn." Nói xong, tự bụm lấy miệng mình.
Sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên hòa hoãn, kéo tay nàng an ủi: "Phi Nhi, không cần sợ, cô tin tưởng bọn họ tuyệt đối không dám bắt nạt trên đầu ai gia đâu , chỉ cần có ai gia ở đây, bọn họ không dám làm loạn."
"Cô, chúng ta là người của Tiêu gia, bọn họ sẽ không bỏ qua Phi Nhi." Nàng vẫn sợ, nước mắt cũng rơi xuống, khổ sở nhìn Thái hậu.
"Phi Nhi, không phải sợ, cô coi như không lo được cho ngươi còn có hoàng thượng, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở bên cạnh hoàng thượng, chỉ cần bên cạnh hoàng thượng, an toàn của ngươi không cần lo lắng." Thái hậu một bộ nhìn xa trông rộng, nhìn về phía ánh mắt của nàng vô cùng thâm thúy.
Hiên Viên Vũ? Hắn có thể bảo hộ được nàng? Nàng tại sao không phát hiện? "Nhưng, hoàng thượng cả ngày lẫn đêm bóng dáng không thấy, hắn rất ít tới cung của ta." Gần đây không tới.
Thái hậu ái muội ghé sát gần nàng nhỏ giọng nói: "Ai gia nghe nói hoàng thượng đã cho đòi ngươi thị tẩm, lại nghe thấy hoàng thượng đối với ngươi sủng ái có thừa, ngay đến chuyện ngươi đánh Tương Phi hắn cũng không truy cứu. Thế cũng đủ thấy địa vị của ngươi trong lòng hoàng thượng."
Nàng nghe xong, trên mặt hiện ra ngượng ngùng "Cô, ngài. . . . . ." Nàng thẹn thùng nói, kì thực trong lòng phẫn hận, hoàng cung này đánh rắm cũng không giấu được, nàng bị người cường bạo ăn sạch sành sanh, còn phải xem là được ban ân, thế này mà là thiên lý ư.
Thái hậu đem biểu tình của nàng xem trong mắt, trong lòng vui vẻ, kế hoạch của bà lại thêm được một bước nữa, còn cần thêm một ít củi dầu nữa đây: "Đúng rồi, Phi Nhi, gần đây hoàng thượng bận triều chính, hôm nay ai gia đã cho mời hắn, ai gia muốn bàn với hoàng thượng phong ngươi làm hậu.
Phong hậu? Nàng không khỏi lấy làm kinh hãi, Thái hậu này quyền lực lớn như thế sao? Nói phong cho người nào thì phong ư, Hiên Viên Vũ không phải tên vua bù nhìn chứ.
"Hoàng thượng ngài. . . . . ." Nàng vừa định nói hoàng thượng khẳng định không đồng ý, nhưng lập tức bị cắt ngang.
Bởi vì, "Hoàng thượng giá lâm." Ngoài cửa thái giám thông báo một tiếng, Hiên Viên Vũ đã từ bên ngoài đi vào.
Nàng lập tức đứng dậy, theo cung quy học được, quy củ hướng Hiên Viên Vũ thi lễ "Hoàng thượng." Nàng cung kính nói.
"Hoàng nhi tham kiến mẫu hậu." Hiên Viên Vũ hướng nàng khoát tay, lại cung kính hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu vội vàng đứng lên kéo hắn lại, thuận tiện kéo Tiêu Tương Phi, cười híp mắt nói: "Hôm nay thật khéo, các ngươi có thể cùng đến bồi ai gia, ai gia rất cao hứng. Mới vừa rồi ai gia đang cùng Phi Nhi nhắc tới hoàng nhi."
"Nhắc tới hoàng nhi, mẫu hậu cùng Phi Nhi nói xấu gì trẫm?" Hiên Viên Vũ mỗi tay dắt một người đi lại ghế chủ vị, cùng nhau ngồi xuống.
Thái hậu che miệng cười "Còn không phải là hôn sự của hoàng nhi ư." Nói xong, nhìn trộm Tiêu Tương Phi vẫn đang ngượng ngùng một bên.
Hiên Viên Vũ hồ đồ, không rõ chân tướng mà hỏi: "Mẫu hậu, trẫm có hôn sự gì?" Hắn vừa nhìn về phía Tiêu Tương Phi, sử dụng ánh mắt hỏi nàng.
Tiêu Tương Phi cố ý không đáp, kể từ lúc hắn khi dễ nàng, nàng còn chưa tính sổ với hắn đấy. Giúp hắn? Nằm mơ.
Thái hậu nhìn thần thái hai người bọn họ, lại che miệng cười, trực tiếp cho đáp án: "Mẫu hậu muốn hoàng thượng phong Phi Nhi làm hậu, không biết ý hoàng thượng như thế nào?"