Editor: Vệ Tử Y
Hiên Viên Vũ đột nhiên nghe được muốn hắn phong Tiêu Tương Phi làm hậu, rất kinh ngạc, hắn nhìn thần sắc Thái hậu không giống đang đùa, lại nhìn Tiêu Tương Phi.
"Mẫu hậu, trẫm không có ý kiến, nhưng sợ là đại thần trong triều sẽ có dị nghị." Hắn nói ra lo lắng của mình, đây cũng không phải là trốn tránh, mà là sự thật.
Thái hậu chắc cũng hiểu rõ những chuyện này, bà trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Hoàng thượng, không bằng như vậy đi, để cho Phi Nhi ở bên cạnh con bưng trà rót nước, phục vụ vài chuyện lặt vặt, Phi Nhi cũng có thể làm được. Chờ thêm chút thời gian, các đại thần thành thói quen, tin chắc bọn họ thấy hoàng thượng cùng Phi Nhi ân ái như thế, nhất định sẽ không còn ý kiến." Thái hậu nhìn xa trông rộng, nghĩ ra biện pháp.
Hiên Viên Vũ không có cách nào cự tuyệt, ngược lại trong lòng vui như mở hội, không có Thái hậu nói thêm vào, chỉ sợ hắn muốn làm chuyện này cũng không xong. "Mẫu hậu, này. . . . . . Được không?" Hắn lúc này giống như người hoàn toàn không có chủ ý, vẻ bất an nhìn Thái hậu.
"Sao lại không được? Hoàng nhi của ta cùng hoàng hậu tương lai thêm ân ái, cùng nhau cố gắng vì Hiên Viên vương triều, ngày sau nếu hoàng thượng có thành tựu lớn, thiên hạ bách tính cũng sẽ không phản đối hoàng thượng phong Phi Nhi làm hậu nữa, những đại thần kia lại càng không phản đối." Thái hậu nói ra tính toán hoàn hảo của mình, bà đã sớm lên kế hoạch rồi.
Hiên Viên Vũ cười, tính toán của Thái hậu thật hợp. "Vậy trẫm nghe theo mẫu hậu, từ hôm nay trở đi, Phi Nhi sẽ cùng trẫm vì Hiên Viên vương triều mà cố gắng." Hắn nói xong, nhìn về phía Tiêu Tương Phi vẫn một mực yên lặng không lên tiếng.
Tiêu Tương Phi cảm thấy thật nhàm chán, hai người bọn họ nói chuyện bừng bừng hứng trí, hoàn toàn không hỏi qua ý của nàng, thật ra là không cần hỏi mà trực tiếp sắp đặt cho nàng rồi.
"Phi Nhi, ngươi xem được không?" Thái hậu cuối cùng đã chú ý tới sự tồn tại của nàng, bán nàng xong lại quay sang hỏi ý nàng.
"Phi Nhi để Thái hậu và hoàng thượng làm chủ." Nàng cố ý ngượng ngùng nói, bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ.
Biểu tình và thái độ của nàng tức lấy lấy được hài lòng của Thái hậu, khiến bà đắc ý cười ha ha, hiển nhiên rất vừa lòng với tình huống này.
"Hảo, rất tốt. Ai gia hôm nay thật cao hứng, hoàng thượng anh minh như thế, Phi Nhi lại hiền huệ, đây là phúc khí của ta, tốt, tốt, rất tốt." Thái hậu liên tiếp nói mấy chữ tốt, lộ ra vui vẻ cực kỳ.
Hiên Viên Vũ thấy bà vui, trong lòng không nhịn được vui theo, cười ha ha.
Mà Tiêu Tương Phi càng không cần phải nói, tự nhiên cũng cùng cười với họ.
Hai người cùng ở lại dùng ngọ thiện với Thái hậu sau đó cáo biệt rời khỏi Vị Ương Cung.
"Phi Nhi, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ phải bồi trẫm đến Ngự Thư Phòng, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng đó." Hắn đột nhiên nhìn về phía nàng, nháy mắt nghịch ngợm nói.
Tiêu Tương Phi không vui trợn mắt, hiện tại nàng đã trèo lên lưng cọp, về sau làm việc dưới mắt hắn không phải nguy rồi sao? "Có giỏi thì làm khó ta đi." Nàng sợ hắn? Chưa chắc! Tiêu Tương Phi nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói.
"Được." Hắn hô to, đối với biểu hiện hôm nay của nàng tràn đầy tán thưởng, rõ ràng đối với hắn không phải thực mãn ý, nhưng ở trước mặt Thái hậu khả năng diễn trò của nàng rất cao.
Tiêu Tương Phi liếc xéo hắn, nàng sao lại phát hiện, cái người này trước sau bất nhất, mới vừa rồi ở trước mặt thái hậu còn làm bộ rùa rụt cổ mà giờ vừa tà khí vừa thần bí, nàng hoa cả mắt, không biết cái nào là hắn, cái nào không phải hắn.
Đàn ông có khi còn khó nắm bắt hơn phụ nữ, giả dụ như Hiên Viên Vũ bây giờ.
Thái hậu nói muốn nàng giúp hắn xử lý quốc sự, người này lập tức đem nàng bắt vào Ngự Thư Phòng, đặc biệt phái người kê một bộ bàn ghế cho nàng đoan chính ngồi bên cạnh.
Tiêu Tương Phi rất buồn bực, nhìn một bàn công việc trước mắt nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hai mẹ con này, không biết đang làm cái gì.
"Phi Nhi, từ hôm nay trở đi, nàng hãy cùng trẫm xử lý quốc gia đại sự, có ngươi bên cạnh trẫm, trẫm tin tưởng quốc gia này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp." Hiên Viên Vũ dương dương đắc ý nói, sự sắp xếp này khiến hắn vô cùng hài lòng.
Tiêu Tương Phi trừng mắt đi tới bàn của mình không có hình tượng ngồi phịch xuống, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Hiên Viên Vũ nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, không khỏi lắc đầu, hắn thật sự cũng không dám trông cậy nàng sẽ cho hắn hình tượng tốt gì, chỉ là vừa nghĩ tới nàng cùng mình làm việc, tâm tình lại vô cùng khoái trá .
Chỉ là, cảnh yên bình này rất nhanh liền bị phá vỡ.
"Phi Nhi, châm trà cho trẫm." Hiên Viên Vũ đang vùi đầu suy nghĩ cũng không ngẩng lên đột nhiên gọi Tiêu Tương Phi đang nằm uể oải trên bàn.
Một Tiêu Tương Phi cơ trí, bị dọa cho giật mình tỉnh lại, chờ cho tỉnh táo hẳn, tức giận không kềm được nhìn chằm chằm nam nhân vẫn cau mày xem tấu chương kia.
Bảo nàng châm trà? Có lầm không? Bên cạnh thái giám cung nữ nhiều như vậy, sao lại sai nàng đi châm trà? "Hỉ Nhi, châm trà cho hoàng thượng." Nàng lần nữa để đầu trở về cái bàn, lười biếng nói với Hỉ Nhi bên cạnh.
"Dạ, tiểu thư." Hỉ Nhi đáp lời, nhấc chân chuẩn bị đi lại chỗ cung nữ chuyên bê trà nước.
Không ngờ, nam nhân ở sau bàn lại bình tĩnh nói: "Hỉ Nhi ngươi lui xuống đi, trẫm gọi Phi Nhi, Phi Nhi châm trà cho trẫm." Hắn như cũ cũng không ngẩng đầu lên, làm như chưa nói gì.
Hỉ Nhi cứng ngắc dừng lại, xoay người quay lại chỗ Tiêu Tương Phi, bất an nhìn nàng đang tức giận.
"Có nhiều người như vậy, ngươi tại sao cố tình phải gọi ta? Hỉ Nhi có thể châm trà giúp ngươi, hay là phải có ta châm thì trà này uống mới ngon." Nàng rất tức giận, vốn dĩ bị ép đi theo người đã không vui, còn bắt nàng châm trà, nàng liền phát hỏa.
Hiên Viên Vũ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân tức giận đằng đằng, hắn giận