Phố Cũ

chương 2: “anh hạo ạ.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiệm bên cạnh khuyến mãi hạ giá tưng bừng dịp khai trương, lượng khách ra vào đông đảo, ai nấy mặt mày vui vẻ hớn hở như vừa chiếm được món hời to.

Bà Vương tay xách nách mang ra khỏi siêu thị, bước chân không loạng choạng, không kêu ca chân đau hay lưng đau. Đống đồ giảm giá này khiến bà như trẻ ra mười mấy tuổi, chỉ là lúc ra đến cửa, có thứ rớt ra khỏi bọc ni lông nghe cái “bộp”.

Chất lỏng đặc quánh màu vàng chảy đầy ra đất, ra là trứng gà mới mua bể mất. Bà Vương “ui cha” một tiếng, đặt đồ xuống kiểm tra, ba cái trứng gà trứng vịt này bể là bể, không cách nào sửa được.

Không đợi bà than vãn, Lục Vũ Thanh ở phía đối diện đã đi tới, nói với nhân viên: “Lấy cho bà một túi khác.”

Ngay câu đầu tiên đã đánh bay ý định la làng khóc lóc thảm thiết của bà Vương, bà cười xoa xoa tay: “Ôi dào… xấu hổ chết mất… “

“Không vấn đề gì ạ, là đồ từ tiệm chúng cháu ra thì chúng cháu chịu trách nghiệm. Huống gì dì mới vừa ra đến cửa.” Lục Vũ Thanh như ịn bốn chữ “hòa khí sinh tài” trên mặt, suốt từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, thái độ phục vụ khiến ai nấy đều hài lòng vui vẻ.

là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Trác Hạo đứng trước cửa cho một con mèo hoang đang mang bầu ăn cơm. Bình thường nó hay loanh quanh chỗ bán thịt heo bên chợ rau, lúc may thì kiếm được mấy miếng thịt sống, xui thì vác bụng bầu đến tìm Trác Hạo.

“Ăn đi.” Trác Hạo đặt đồ ăn thừa xuống cạnh con mèo, nhìn chằm chằm nó không chớp mắt. Nhưng tai không bịt kín hoàn toàn được, nghe được động tĩnh nhà hàng xóm rất rõ ràng.

Lục Vũ Thanh đúng là tay biết chiêu trò. Thứ nhất, bà Vương phấn khởi ra về, niềm vui này sẽ làm bà giới thiệu quảng cáo cho chòm xóm trên dưới. Thứ hai, thái độ lịch sự đàng hoàng làm các khách hàng khác nhìn cũng thoải mái mát dạ. Làm ăn quan trọng nhất là làm khách hàng hài lòng, mấy thứ truyền miệng không phải để chơi không.

Nhưng người ta thường nói rồng mạnh không đạp được đầu rắn độc. Lục Vũ Thanh vừa đến, công việc thuận lợi, mấy ngày vừa rồi siêu thị cũng thu hút lắm sự chú ý như vậy quầy chợ xung quanh chắc chắn không vui vẻ gì.

Một mình Lục Vũ Thanh có thể cướp mối làm ăn của bao nhiêu nhà, nào hàng bán đồ lặt vặt, rau củ, trái cây này nọ. Cản đường tài lộc của người ta chẳng khác nào giết cha giết mẹ, thể nào sớm muộn cũng bị người ta chặn đầu kiếm chuyện.

Mà thế thì liên quan gì tới Trác Hạo? Anh mở tiệm kim khí, không can hệ đến Lục Vũ Thanh lấy nửa xu. Sau này coi như có quan hệ đi, anh cũng không ép uổng gì chuyện làm ăn, thích thì mua, không thích thì qua nhà khác.

Anh ấn đầu con mèo hoang: “Mày thấy tao nói đúng không?”

Mèo ta còn chừa mặt mũi cho Trác Hạo thật, lắc lắc cái đầu đáp lại. Trác Hạo chuyển sang chọc vào lưng nó: “Bụng mày to thế rồi, khi nào đẻ đấy?”

Trác Hạo đoán trúng phóc. Sự kiện khai trương của siêu thị chưa kết thúc, Dương Nhị mở hàng quà vặt đã đến tận cửa tìm. Thế nhưng lần này Trác Hạo không xem trò vui được, bác Triệu trên lầu tìm anh nhờ đổi ổng nước.

Lúc đi qua siêu thị, Trác Hạo không thấy Lục Vũ Thanh, nhưng thấy cô nhân viên đang nói chuyện với Dương Nhị. Anh chỉ lướt nhìn một cái, không dừng lại, tiếp tục theo bác Triệu đi xuống.

“Trác Hạo, ở đây này.”

Bác Triệu không dẫn Trác Hạo về nhà mà đi thẳng tới kênh dẫn nước. Chỗ lầu một bọn họ là cửa hàng, lầu trên là nhà ở, kênh dẫn nước nằm sau lầu trệt.

Trác Hạo nhìn đường ống phun nước: “Không phải nhà bác à?”

“Ây ui… thì cũng biết thằng cháu bác rồi đấy, nghịch không chịu được. Nó cầm đá đập bể ống nước, nếu bên thủy lợi mà tìm đến thì phải đền tiền mất thôi.”

Trác Hạo nhìn một lượt, không chỉ ống nước hỏng mà đường dẫn lên trên cũng gặp vấn đề: “Giờ bác có thay mới cũng vô ích, ở đây cũng hư, không sửa cho đàng hoàng thì nhà người ta trên lầu lấy đâu ra nước?”

Bác Triệu ấp a ấp úng, giọng cũng nhỏ đi nhiều: “Này thì… cũng đâu chắc là thằng cháu bác làm hư, lầu trên có nước không… liên quan gì đến chúng ta chứ…”

“Có phải thằng nhóc cháu nhà bác không chẳng lẽ bác không biết?”

Bác Triệu nguýt Trác Hạo: “Cậu nói như thế cũng đâu ai chứng kiến.”

Nghe vậy, anh không muốn sửa nữa, dọn dẹp đồ chuẩn bị đi: “Bác tìm người khác đi.”

Bác Triệu vội vội vàng vàng cản lại: “Này! Đừng đi, cậu đi rồi bác biết phải tìm ai.”

Trác Hạo cũng không phải người có lắm lòng kiên nhẫn, chỉ vào đường ống đang rỏ nước: “Bác muốn sửa thì phải sửa cùng nhau. Nếu không bác tìm người khác đi, bác tìm ai cũng không việc gì đến tôi.”

Cháu bác Triệu năm nay vừa vào tiểu học, mấy thằng cu bảy tám tuổi đúng là làm người ta bận lòng, không đập ống nước cũng đi chọc chó rồi chạy tứ tung.

“Cậu thật là… sửa cùng! Thế được chưa.” Bác Triệu không tình nguyện, nhưng cũng không thể tìm ai khác, vừa tốn mớ tiền nên chỉ có thể lải nhà lải nhải khổ thân lỗ tai Trác Hạo, “Còn tính toán với bà già này nữa, bác với ông già nhà nuôi thằng cháu nhỏ cũng đâu dễ dàng gì. Bố mẹ nó đi làm cả năm mới về một lần, ông bà già này phải coi dạy thằng bé, quản chặt thì nó làm mình làm mẩy, không để ý thì nó lại như thế…”

Lúc đến xem cổng chính, Trác Hạo bị nước phun ướt nhẹp người. Anh cởi áo ba lỗ ra, lạnh lùng nói: “Không nuôi được thì đừng đẻ ra, không lại thành gánh nặng cho xã hội.”

Chuyện anh ăn nói khó nghe cũng không phải ngày một ngày hai, một câu như thế đủ làm bác Triệu tức nghẹn đỏ cả mặt. Xong xuôi tính tiền công sửa mặt bà vẫn cứ sầm lại.

Trác Hạo làm bộ như không thấy, một tay xách hộp đồ nghề một tay cầm cái áo ướt nhẹp để mình trần về tiệm.

Khi đi qua cửa siêu thị, vừa lúc đụng phải Dương Nhị sầu đời chạy ra. Trác Hạo liếc mắt nhìn, thấy Lục Vũ Thanh cũng theo ra ngoài. Hai người nhìn nhau, Lục Vũ Thanh gật đầu chào anh trước.

Tính Trác Hạo khá tùy tiện, anh đã không muốn qua lại thì sẽ không có chuyện làm bộ làm tịch giữ thể diện cho bên kia. Anh tỉnh bơ quay ngoắt đi, chỉ chừa lại bóng lưng cho người đứng đó.

Dáng người Trác Hạo hơi gầy, cơ bắp trên vai và sau lưng lại rất ra gì, vết chai trên cầu vai rõ rệt, bắp thịt chắc nịch rắn rỏi. Những thứ ấy không phải do vận động mà có, đó là vết tích làm việc lao động để lại.

Hình xăm sau lưng rất sống động, đuôi rắn uống lượn ẩn hiện dưới cạp quần Trác Hạo. Không lột quần xuống thì không thể nhìn trọn vẹn.

Lục Vũ Thanh cau mày, xăm rồng hổ thấy nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy đàn ông xăm hình rắn.

Điều đó cũng không quan trọng. Lục Vũ Thanh chỉ không hiểu, người xăm trổ khó tiếp xúc đến thế à?

Y chậm rãi đến cửa tiệm Trác Hạo, rướn cổ vào trong nhìn ngó. Trác Hạo vừa thay quần áo đi ra, vừa thấy Lục Vũ Thanh kiên trì không từ bỏ như thế rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Việc gì?”

Không biết nên nói tên Lục Vũ Thanh này mặt dày hay xởi lởi rộng lượng, y vui vẻ chào: “Mãi mà tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện với anh đây. Anh họ Trác đúng không?”

Trác Hạo vừa đi vừa kéo áo xuống. Anh đến cạnh Lục Vũ Thanh, biếng nhác săm soi người nọ một phen.

Nếu không có gì bất ngờ, hẳn rằng anh lớn tuổi hơn Lục Vũ Thanh. Chẳng qua cứ gọi “anh đây anh kia” nghe cứ như anh già hơn chục tuổi vậy.

“Ờ. Không cần khách sáo thế đâu, gọi tên đi, Trác Hạo.”

“Anh Hạo ạ.” Lục Vũ Thành còn chẳng thèm khách sáo, gọi êm ru.

Trác Hạo cười khẽ, đúng là biết nói chuyện thật. Thấy Lục Vũ Thanh không có ý định đi về, Trác Hạo nhiều chuyện hỏi một câu: “Vừa nãy Dương Nhị đến có chuyện gì à?”

“Đồ có vấn đề, muốn tìm em đổi.”

Lục Vũ Thanh nói nhẹ tênh đầy thản nhiên. Trác Hạo cũng là dân làm ăn, cũng hiểu nếu chuyện đổi trả này không chắc chắn mười mươi, sau này bọn họ sẽ được nước lấn tới. Đặc biệt là với mấy vị khách nói chuyện không biết phải trái, bồi thường tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc kinh doanh về sau mới là chuyện lớn.

“Cậu lại cho đổi à?”

Chữ “lại” này mang hàm ý rất thâm sâu, thì ra Trác Hạo cũng để ý chuyện bên mình.

“Không có.” Lục Vũ Thanh nhún vai, “Đâu thể lúc nào cũng dàn xếp cho yên chuyện thế được.”

Trác Hạo đột nhiên cảm thấy rất hứng thú: “Vậy sao cậu ta chịu đi?”

Một siêu thị lớn như thế, nhân viên có nhiều đến mấy cũng không thể quán xuyến mọi việc, càng không thể bảo đảm mỗi khách hàng đều sạch sẽ. Lục Vũ Thanh gắn camera trong siêu thị.

Và tình cờ thế nào đó, cảnh Dương Nhị trộm đồ trong siêu thị bị quay tới. Lục Vũ Thanh còn đang rầu rĩ vụ này, ai ngờ Dương Nhị còn tự dâng mình tới cửa.

“Anh cầm đồ ra thế này tôi cũng không thể xác nhận được đây có phải là đồ của bên tôi hay không, anh lại không đưa hóa đơn ra. Thế này đi, dù sao chỗ tôi cũng có gắn camera, chúng ta kiểm tra xem thế nào nhé?”

Dương Nhị nghe nói có camera lập tức đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sợ hãi: “À… Hình như không phải đồ ở chỗ mấy người, tôi nhớ lộn.” Sau đó mới vật vã rời đi.

“Nếu là đổi đồ thật cũng không thành vấn đề.” Lục Vũ Thanh kể lại sự việc lúc ấy, “Nhưng trộm thì không thể nhân nhượng.”

Trác Hạo chỉ thoáng nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Khó khăn lắm hai người mới có cơ hội nói chuyện với nhau, Lục Vũ Thanh muốn làm thân với Trác Hạo. Y móc bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho anh một điếu.

Trác Hạo hạ mắt nhìn điếu thuốc, tay đút trong túi quần không nhận lấy: “Cậu hút thuốc ngon à. Tôi không quen hút thuốc ngon, thuốc ngon hút đau họng.”

Nói một câu mà lặp lại tận ba lần “thuốc ngon”, kỳ quái đến mức ai cũng đoán được anh đang lạnh nhạt hờ hững. Lục Vũ Thanh nhỏ tuổi hơn anh, y kệ, chẳng những không giận mà còn cười cười nhét điếu thuộc về bao, chỉ chỉ điếu thuốc nằm trên tay Trác Hạo.

“Anh Hạo này, cho em điếu thuốc kia của anh đi.”

Trác Hạo cầm lấy nhét vào miệng, châm thuốc ngay trước mặt Lục Vũ Thanh: “Điếu cuối rồi, xin lỗi nhá.”

Nói rồi vòng vào tiệm mình, để mình Lục Vũ Thanh đứng đó lúng túng giơ tay ra giữa không trung.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Vũ Thanh đụng phải tình huống khó xử. Y không đoán nổi mình đã xúc phạm Trác Hạo chỗ nào rồi? Chẳng lẽ y đang cản đường Trác Hạo hay gì đó khác?

Thực tế Trác Hạo cũng chẳng có ý gì khác, thiệt thua là do may mắn và không phải dân làm ăn nào cũng lợi dụng nhau. Lục Vũ Thanh ăn một hai lần đều vì sự phát triển sau này của siêu thị, con người không ai là một tờ giấy trắng, có quan hệ tất có tính toán, dân làm ăn cẩn trọng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chẳng qua Trác Hạo không thích qua lại với người lòng dạ thâm sâu, đại khái là do ấn tượng đầu tiên thật sự quá xấu xí. Mỗi câu mỗi chữ Lục Vũ Thanh nói, toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đều đang chống cự mãnh liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio