Phố Cũ

chương 3: đôi ba ân huệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Vũ Thanh vội vã đi xuống, mới dọn dẹp được một nửa thì nhà cúp nước. Sau đó y lại nhận được điện thoại của nhân viên, đành gác lại chuyện trong nhà đi xem một chuyến. Lúc đi xuống lầu dưới, y chợt nhìn thấy Trác Hạo đang nói chuyện với một bà bác, gì mà “Bác muốn sửa thì phải sửa cùng nhau”, không có thời gian nghe chuyện nên nhìn một cái rồi đi.

Giải quyết xong chuyện của Dương Nhị lại bị Trác Hạo từ chối thẳng thừng, Lục Vũ Thanh như chạm đến thất vọng của thất vọng, nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.

Y vừa mua một căn hộ ngay lầu trên của siêu thị rồi sửa sang cùng đợt. Vừa dọn vào không bao lâu, còn rất nhiều thứ chờ y thu xếp dọn dẹp.

Mới đầu không để ý, bây giờ lên lầu rồi mới thấy nước chảy lênh láng đầy đất, chuyện đầu tiên y làm là đi vào vặn vòi nước.

Nhớ tới lời Trác Hạo nói với bác gái nọ, thêm cả chỗ hai người đứng nữa, là đang sửa ống nước? Có đoán mấy nữa cũng không giúp Lục Vũ Thanh có câu trả lời.

So với mấy tiệm hàng xóm thường xuyên gặp mặt, hai người họ cũng không phải địch thù như nước với lửa. Nhưng thái độ xa cách của Trác Hạo rõ ràng như thế, cho nên mãi đến khi hoạt động khuyến mãi khai trương kết thúc, quan hệ giữa cả hai mới hòa hoãn được đôi chút.

Trác Hạo có một chiếc xe chở hàng kiểu Trường An, cứ nửa tháng sẽ lên thành phố mua đồ một lần. Ai ngờ đâu hôm nay vừa lái được nửa đường xe đã chết máy.

() Xe chở hàng kiểu Trường An:

Anh xuống kiểm tra một hồi, không thấy có gì bất thường.

Chỗ xe anh dừng khá là khó xử, đi lên nữa không có nhà dân, quay về cũng không có hàng quán, ngay cả trên đường cũng chẳng có mấy xe qua lại. Thỉnh thoáng mấy chiếc xe khách đi qua đã chật kín hành khách, tài xế vừa ngó thấy trên xe Trác Hạo chất đống bao nhiêu đồ thì vội đạp lút chân ga, phóng đi mất dạng.

“Mẹ bà nó.” Trác Hạo châm điếu thuốc rồi dựa vào cửa xe, đang bực bội thì nghe tiếng thắng xe chói tai.

Anh vừa ngẩng đầu lên, Lục Vũ Thanh thò khỏi cửa xe: “Anh Hạo, sao lại đậu chỗ này?”

Đây không phải oan gia ngõ hẹp chứ là cái quái gì nữa, Trác Hạo ném tàn thuốc xuống, thuận chân dí tắt, còn chưa kịp sắp xếp câu cú trong đầu Lục Vụ Thanh đã nói nữa: “Xe không chạy được hả anh?”

Trác Hạo vẫn chưa kịp nói gì, y đã ra khỏi xe: “Trên xe em có dây, để em kéo anh đến chỗ sửa.”

Lục Vũ Thanh đã quyết định vậy, không chờ Trác Hạo tỏ thái độ đã lấy dây cố định trên xe hàng nhỏ. Trác Hạo cản lại theo phản xạ: “Này…”

“Giờ này rồi anh còn khách sáo với em làm gì nữa? Anh có đậu ở đây cả đêm xe cũng không chạy được.”

Giọng điệu không cho cự tuyệt, Trác Hạo gãi gãi đầu, thôi thì cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, anh tự biết cách xử sự của mình đối với Lục Vũ Thanh lồi lõm chẳng ra làm sao, nhận ý tốt của người ta như thế cũng không ổn lắm.

Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Lục Vũ Thanh cột chắc dây thừng, vỗ lên nắp động cơ xe: “Anh lên đi, đừng đứng đó nữa.”

Lục Vũ Thanh như đã dâng cơm lên tận miệng rồi, Trác Hạo mà từ chối nữa thì cũng không phải phép quá. Anh thuận miệng nói một câu cảm ơn, quay lại chui vào xe.

Đường đi không tính xa xôi gì, Lục Vũ Thanh kéo chừng mười phút là đến chỗ sửa. Người bên đó nói nhanh nhất cũng phải đến mai mới xong, Trác Hạo tần ngần nhìn hàng hóa trên xe.

“Chuyển lên xe em đi, ngày mai quay lại lấy xe sau.” Đang nói chuyện, Lục Vũ Thanh đã chạy tới mở thùng hàng ra.

Sau khi chịu ơn của người ta một lần, Trác Hạo có hơi muốn mặc kệ luôn. Ba cái ân huệ này nợ một lần hai lần thì có gì khác nhau đâu.

Hai người chuyển đồ xong thì mệt lử thở hồng hộc. Trác Hạo ngồi vào ghế phó lái, theo thói móc bao thuốc lá trong túi quần ra muốn làm một điếu lấy hơi, Lục Vũ Thanh cũng leo vào ghế lái.

Lục Vũ Thanh để ý chuyện ăn mặc hơn Trác Hạo nhiều, nóng nực thế này là còn mặt quần dài với áo có tay, khuân vác đồ nãy giờ đổ mổ hôi làm áo dính sát vào cơ thể, cơ bắp như thấp thoáng ẩn hiện dưới lớp vải mỏng.

Trác Hạo khựng lại vài giây, vừa cảm kích vừa ngượng ngùng, thuận tay dúi cho Lục Vũ Thanh một điếu thuốc: “Nè, cảm ơn.”

Lục Vũ Thanh vừa định giơ tay rút khăn giấy lau mồ hôi, thấy điếu thuốc chìa đến trước mặt mình thì lập tức đổi đích đến, cười toe nhận lấy: “Cảm ơn anh Hạo ạ.”

Ánh mặt trời còn chẳng chói chang bằng nụ cười của Lục Vũ Thanh, thằng nhóc này cũng thiếu lòng đề phòng quá mức rồi đấy.

Trác Hạo càng ngượng tợn, anh liếm liếm môi: “Cậu cảm ơn tôi làm gì…”

Xe phơi ngoài trời nắng lâu như thế, nhiệt độ bên trong nóng đến độ mồ tôi túa ra như mưa. Là đàn ông với nhau cả nên Trác Hạo cũng không thèm để ý, lột phăng áo ba lỗ cầm lau mồ hôi trên mặt, sau đó lò mò kiếm cái hộp quẹt châm thuốc.

Chuỗi hành động cởi áo bật lửa mượt mà êm xuôi, vòng khói trắng mờ ảo ngăn cách giữa hai người. Lục Vũ Thanh lại nhìn thấy hình xăm sau lưng Trác Hạo, anh mặc quần đùi thun, bên hông bị siết lấy đỏ ửng, cả đuôi rắn cũng kéo ra biến dạng.

Trác Hạo vừa quay đầu lại, phát hiện Lục Vũ Thanh nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, điếu thuốc trong tay vẫn chưa đụng đến. Anh quơ hộp quẹt, ý hỏi y có muốn hút không.

Lục Vũ Thanh hoàn hồn, ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi người xuống sát người Trác Hạo.

Y ít nhiều gì cũng một mét tám mươi mấy, tự thân luôn mang đến cho người khác cảm giác bị chèn ép áp chế rất mạnh. Trác Hạo nhích ra gần cửa xe, ý anh là để Lục Vũ Thanh tự cầm hộp quét mà châm lấy, ai mà ngờ thằng nhóc này quen thói, anh chỉ đành nhắm mắt làm giúp.

Điếu thuốc vẫn nằm trong miệng Trác Hạo, khói xông lên làm anh nheo cả mắt, hộp quẹt kêu “cạch” một tiếng. Anh giơ tay chắn gió lại, hơi nghiêng người về phía trước, lưng căng cứng mồi lửa đến trước mặt Lục Vũ Thanh, lúc thuốc châm lên còn nghe cái tách.

Đốt thuốc xong, Lục Vũ Thanh vẫn giữ nguyên thế khom về phía trước không chịu động đậy. Trác Hạo vội lùi về, gác tay lên cửa xe gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

Mùi thuốc lá nồng nặc lẫn với chút mùi mồ hôi lan tràn khắp khoang lái chật hẹp. Không ai lên tiếng, mãi đến khi cả hai vứt đầu lọc đi, Lục Vũ Thanh mới khởi động xe.

Máy nổ ầm lên, Trác Hạo thừa cơ hội này nói: “Để tôi gửi tiền hôm nay cậu chở hàng về giúp tôi.”

Một, anh muốn huề với Lục Vũ Thanh. Hai, trong lòng anh Lục Vũ Thanh vẫn là cái loại nhỏ nhen so đo, có mấy tấm kính cũng đòi hóa đơn cho bằng được.

Hai người ở ngay cạnh nhau, Lục Vũ Thanh nghe rất rõ: “Không cần đâu, hàng xóm với nhau cả mà anh khách sáo thế làm gì. Nếu hôm nay em chết máy giữa đường anh cũng sẽ giúp em đó thôi?”

Trác Hạo đang tính nói đừng đánh giá ông đây cao quá, ông không hảo tâm thế đâu, không ngờ Lục Vũ Thanh đã nói tiếp: “Nếu anh cứ một hai phải cảm ơn em như thế, vậy hôm nay để em sang nhà anh ăn cơm được không.”

“Nhà tôi không có gì đãi cậu.” Trác Hạo bật thốt lên. Không phải anh không nể mặt Lục Vũ Thanh, mà là anh không biết nấu cơm, cũng không có sẵn đồ ăn gì. Sợ y nghĩ ngợi nhiều, anh vẽ rồng vẽ rắn giải thích thêm: “Thật sự không có.”

Lục Vũ Thanh nghiêng đầu về phía anh cười cười, không trả lời, thái độ mập mờ thế nào cũng được làm Trác Hạo thấp thỏm cả đường về. Đến khi xe dừng trước cửa tiệm, Lục Vũ Thanh vẫn chủ động dỡ đồ giúp anh, anh không nhịn được nữa.

“Tôi thật sự không có gì để đãi cậu hết.”

Trác Hạo nói không có gì đãi là không hề có lấy một chút xíu khiêm tốn nào. Anh sống một mình, ở luôn trong tiệm nên bình thường ăn cũng đơn giản đạm bạc, lâu lâu mua mấy món nấu sẵn ngoài kia, thấy phiền quá thì chạy đi mua hai cái bánh bao, không được nữa thì sang quán đối diện cầm tô mì về ăn.

Lục Vũ Thanh “ừ” một tiếng không rõ nghĩa: “Vậy cứ thiếu trước đã.”

Ân huệ đúng là thứ khó trả nhất trần đời này. Trác Hạo có thiếu kiên nhẫn đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể nổi cáu với Lục Vũ Thanh vừa ra tay giúp đỡ mình được.

Nói là thiếu, Lục Vũ Thanh cũng không nói cụ thể muốn anh trả khi nào, trả thế nào, cho nên lúc nào người này cũng có cơ hội được voi đòi tiên.

Lục Vũ Thanh làm mất mấy ngày cũng dọn dẹp nhà cửa cho vừa mắt thêm được một tí. Nhưng mấy cái đèn dây tóc trong phòng khách với phòng ngủ làm y nhìn mà bực hết cả mình, bực hơn nữa là ba bốn cái điện nước này nửa chữ y cũng không biết.

Y nhìn bóng đèn màu vàng sậm, chợt nhớ đến Trác Hạo, cầm chìa khóa phóng nhanh xuống lầu.

Bước qua siêu thị của mình mà không thèm liếc lấy một cái, Lục Vũ Thanh thẳng tiến đến tiệm Trác Hạo, vừa bước đến cửa đã nghe thấy giọng anh.

“Chú muốn chết thì chết, đòi tiền thì bây giờ không có đồng cắc nào hết. Chờ chú chết rồi tôi đốt xuống cho chú.” Trác Hạo nổi giận đùng đùng nện điện thoại xuống đất, vừa quay đầu đã thấy Lục Vũ Thanh ngạc nhiên đứng trước cửa tiệm: “Gì?”

Máu nóng trong người Trác Hạo vẫn chưa tan hết, thái độ cũng không tốt đẹp gì, giọng rất cục cằn.

Lục Vũ Thanh cũng không để trong lòng, y cười: “Em muốn mua đèn led.”

“Bao nhiêu watt?”

“Anh nhìn thử giúp em với.”

Trác Hạo bắc thang lên kệ hàng lấy bóng led xuống, thấy Lục Vũ Thanh trả tiền, anh nói: “Thôi.”

“Vậy sao được…”

Lục Vũ Thanh mới nói được một nửa, giọng Trác Hạo đã cao lên, anh siết bóng đèn trong tay, đốt ngón tay trắng bệch: “Mẹ nó đã nói thôi còn nghe đếch hiểu hả?”

Lục Vũ Thanh bị quát hơi sững người, lại nở nụ cười: “Vậy cũng được ạ… nhưng em không biết thay.”

“Má chứ đàn ông đàn ang mà một cái bóng đèn cũng không biết thay?” Bực dọc sau cuộc nói chuyện điện thoại vẫn không chịu buông tha, nhìn thấy nụ cười của Lục Vũ Thanh xong anh còn thấy phiền não hơn gấp bội, không kiềm chế được muốn vạ lây người chẳng liên quan.

Anh đếch hiểu Lục Vũ Thanh cười cái con mẹ gì? Là mặt dày hay tính tình xởi lởi rộng lượng?

Lục Vũ Thanh vẫn nhẹ nhàng đối phó trước cái thái độ này của Trác Hạo, y còn tự nói đùa mình: “Em đâu biết, sợ chết lắm.”

Người ta thường nói không ai đánh người tươi cười, huống chi Lục Vũ Thành còn giúp đỡ Trác Hạo, anh không thể cứ mãi không chừa mặt mũi cho người ta như thế.

Thằng nhóc Tiểu Vũ chủ quán đồ khô đồ sấy bên cạnh vừa lúc đi sang, Trác Hạo chào hỏi cậu ta: “Tiểu Vũ, mày trông tiệm cho anh cái. Có người đến thì gọi, anh lên lầu thay bóng đèn cho người ta.”

Đang giờ cơm trưa, trong tay Trác Hạo là một chén mì nhìn không ra hình dạng, Lục Vũ Thanh nói: “Em phiền anh ăn cơm rồi.”

“Thôi bỏ đi, lảm nhảm mẹ gì.” Xem chừng Trác Hạo cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm.

Anh xách cái thang theo y lên lầu. Lục Vũ Thanh mở cửa, anh tự nhiên đi thẳng vào trong. Lối vào có lót thảm trải sàn, chiếc kệ giày xếp ngay ngắn gọn gàng, gạch men rọi ngược lại ánh sáng, nhìn như chỉ mới làm gần đây.

Gạch men? Cứ mười hộ thì hết chín hộ ở đây không lát gạch men thế này, đều làm sàn xi măng cả, chắc Lục Vũ Thanh là hộ thứ mười đó.

Trong chớp mắt ấy, Trác Hạo cảm thấy quá nửa trong nhà Lục Vũ Thanh phải có phụ nữ: “Cậu kết hôn rồi à?”

Lục Vũ Thanh ngơ ngẩn, phụt một tiếng bật cười: “Đâu có, sao anh lại hỏi thế.”

“Không…” Hỏi xong Trác Hạo mới phát giác mình hơi đường đột.

Giống như hiểu được thắc mắc của Trác Hạo, Lục Vũ Thanh lấy một đôi dép từ trên kệ ra, giải thích: “Một mình em ở thôi, mới sửa sang gần đây. Dù sao em cũng rảnh rang nên cứ tới lui quét tước dọn dẹp chút đỉnh.”

Đối với Trác Hạo mà nói cởi giày dép đã là quá đủ rồi, vậy mà Lục Vũ Thanh còn cẩn thận hơn, làm anh theo không kịp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio