Hẹn một giờ sau gặp mặt, nhưng mãi ngồi trong nhà xưởng thảo luận phương án cải tạo lò cao với đám kỹ sư, thời gian qua nhanh như đưa thoi mà không biết, đến lúc ra khỏi xưởng, nhìn thấy mặt tây đã là một phiến ráng hồng, thì ra gờ đã là chiều tối.
“Trễ thế này rồi?” Thẩm Hoài và Triệu Đông vội vã để Thiệu Chinh lái xe trở về thị trấn, quên cả cởi đồ bảo hộ.
Chử Cường thấy xe Thẩm Hoài đi vào sân trấn chính phủ, vội chạy lạ, nói: “Trừ Chu tổng của Bằng Duyệt ra, phụ thân của cậu ấy Chu Viêm Bân cũng đã có mặt. Hà trấn trưởng đang tiếp bọn họ trong phòng họp, Lý bí thư bận việc trong khu không về kịp, muốn nhờ tôi xin phép với anh…”
Nghe Chử Cường nói Chu Viêm Bân cũng qua đây, Thẩm Hoài hơi ngạc nhiên.
Trong điện thoại Chu Dụ không báo rằng ba nàng cũng tới Mai Khê, Thẩm Hoài thầm nghĩ: Chắc có lẽ trước khi tiến sâu vào trạng thái hợp tác, Chu Viêm Bân muốn kiểm tra lại tình hình ở Mai Khê đây mà. Cũng không nói gì thêm, trực tiếp cùng Triệu Đông chạy lên phòng họp trên tầng hai.
Thẩm Hoài chưa từng có cơ hội gặp qua ba ruột chị em Chu Dụ, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc hoa râm ngồi bên cạnh Chu Tri Bạch, tướng mạo khá giống Ngô Hải Phong, đang tiếp chuyện với Chử Hợp Lương, biết đây chính là Phá Lạn vương (vua bãi rác) nổi tiếng ở Đông Hoa, Chu Viêm Bân rồi.
Khác với Ngô Hải Phong lúc nào cũng có vẻ sắc nhọn, nghiêm túc, thần tình Chu Viêm Bân trông khá hòa ái, như bậc cha chú thân thiết...
Thẩm Hoài nghe đồn mấy năm gần đây sức khỏe Chu Viêm Bân không được tốt, năm trước còn phải lên bàn mổ, đến sau liền lui ra sau màn, đem sự vụ trong Bằng Duyệt giao cho con trai Chu Tri Bạch quản lý, năm ngoái khi tập đoàn Bằng Duyệt được chính thức thành lập cũng không lộ diện, ai ngờ ông ta sẽ có mặt trong trường hợp không quá chính thức này.
Nhìn Thẩm Hoài xuất hiện trước cửa phòng họp, đám người Hà Thanh Xã, Chử Hợp Lương đều đứng lên, Thẩm Hoài quở trách nói: “Chu tổng tự thân đến đây sao mấy người không gọi điện báo tôi một tiếng, làm phiền Chu tổng chờ thế này, đây không phải đạo đãi khách a…”
“Nghe nói Thẩm Hoài đang xuống xưởng thép bàn chuyện cải tạo kỹ thuật, sợ làm phiền công tác của cậu nên tôi mới để Hà trấn trưởng, Chử lão đệ không kinh động…” Chu Viêm Bân và Hà Thanh Xã ngồi trong dãy sau, đối diện với Thẩm Hoài, hai bên đều rướn người giơ tay ra bắt, nói: “Tôi và Hà trấn trưởng, Chử lão đệ tán chuyện rất vui, không ngờ dưới sự lãnh đạo của Thẩm bí thư, Mai Khê đúng là nơi ngọa hổ tàng long a!”
Chu Viêm Bân mượn cơ hội cầm tay, thầm đánh giá Thẩm Hoài.
Tuổi còn trẻ, tinh lực thịnh vượng, đầy sức sống… Trong bảy huyện, ba khu, hơn hương trấn của Đông Hoa, Chu Viêm Bân chưa từng nghe qua có người đứng đầu cấp ủy nào trẻ như Thẩm Hoài. Tuy đoạn thời gian toàn nghe được đồn đại về sự tích kiêu hoành ngang ngược của cậu thanh niên này, nhưng lúc trực diện đối mặt, lại không hề cảm thấy hắn có vẻ gì là lăng lệ.
Thấy đám Chu Lập, Dương Hải Bằng đã ngồi trong phòng nói chuyện với cha con Chu Viêm Bân được một lúc, Thẩm Hoài bèn đem Triệu Đông giới thiệu cho hắn nhận thức, lại được biết đã chuẩn bị sẵn yến tiệc ở nhà hàng Chử Cốc, liền từ đường hẻm mặt sau qua đó luôn.
Đuổi tới nhà hàng Chử Cốc, thấy Thẩm Hoài đứng trước quầy lễ tân, Thẩm Hoài hơi sững, thần thái nàng khá sinh động, hoạt bát, không giống như đêm qua vừa phải trải qua một loạt chuyện kinh thiên động địa vậy.
Đứng một lúc mà không nhìn thấy bóng Trần Đan đâu, Thẩm Hoài đành giả bộ không quen biết với Khấu Huyên, dẫn đám người Chu Viêm Bân đi vào trong. Cũng không biết giữa Trần Đan và Khấu Huyên đã nói với nhau những gì, càng không biết trong đầu cô bé tuổi thành niên nghĩ ra sao nữa.
Tôn Á Lâm đã sớm về lại Mai Khê, nhưng không muốn tiếp xúc với Chu Viêm Bân trong không khí cứng ngắc ở phòng họp thị trấn, nên chờ trong nhà hàng Chử Cốc, đợi đám Thẩm Hoài đến sau.
Thẩm Hoài muốn nói chuyện riêng với Tôn Á Lâm, liền để Hà Thanh Xã bồi Chu Viêm Bân lên lầu trước, mới hỏi Tôn Á Lâm: “Tối nay giám đốc Trương các cô có rảnh không? Mời ông ta qua đây dự tiệc chắc không sao chứ?”
“Hôm qua cậu cầm gạt tàn nện Vương Tử Lượng sao không cẩn thận như bây giờ?” Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài: “Trương Lực Thăng đáng để cậu lấy lòng thế à?”
“Đối với kẻ địch không thể thỏa hiệp, tất nhiên phải hạ thủ mạnh tay một chút, không cần nể mặt nể mũi ai hết.” Thẩm Hoài biết chuyện đêm qua sớm đã truyền ra rồi, song mấy ai hiểu sự tình đó không hề là ý muốn của bản thân hắn, chỉ có thể cười khổ nói: “Nhưng đối với những người có thể đoàn kết, tất nhiên phải tận hết khả năng lôi về phía mình. Cô cứ gọi cho giám đốc Trương một tiếng, năm phút nữa tôi gọi điện thoại xin lỗi ông ta sau…”
Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, nhưng không nói gì thêm.
Tập đoàn Bằng Duyệt là xí nghiệp dân doanh lớn đếm trên đầu ngón tay ở Đông Hoa, tình hình tài vụ trước nay rất ổn định. Tuy đầu năm gặp chút khốn khó, nhưng đã được giải quyết dễ dàng, là khách mà ngân hàng thương nghiệp nên tích cực tranh thủ. Chu Viêm Bân là chưởng môn ở Bằng Duyệt, mấy năm nay bởi bệnh tật nên ít lộ diện công khai, trường hợp như bây giờ rất hiếm gặp, Tôn Á Lâm cũng biết Trương Lực Thăng hẳn nên sẽ chạy tới gặp mặt một chuyến.
Sau khi Tôn Á Lâm gọi điện thoại, Thẩm Hoài chờ thêm một lúc mới gọi tiếp, mời ông ta qua dự tiệc.
Tôn Á Lâm biết tuy ấn tượng mặt ngoài mà Thẩm Hoài lưu cho người khác là đứa ngang ngược vô lý, nhưng với người bên thân như đám Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng, hắn rất chú ý cầm nắn phân tấc, cho bọn họ cảm giác như gội gió xuân. Không biết chỉ qua ba năm không gặp, bằng cách nào mà cậu ta có được hàm dưỡng và thành phủ cỡ này nữa.
Ngồi xuống, Thẩm Hoài hỏi Tôn Á Lâm: “Cô đưa Dương Lệ Lệ đến nhà hàng à?”
“À, cậu và Trần Đan đều không ở, nhà cũ trống huơ trống hoác, nên tôi để cô ta sang bên kia ở cùng.” Tôn Á Lâm lại quay đầu, hất hàm về phía Khấu Huyên đang đứng trong quầy lễ tân, nói: “Còn con bé kia nữa, chiều nay mới chạy đến nói bị cô đuổi ra khỏi nhà; có điều nhìn bộ dạng này, chẳng có vẻ gì là bị đuổi khỏi nhà cả…”
Thẩm Hoài đầu lớn như đá, nhưng trước mắt chỉ có thể tạm vứt đống chuyện đau đầu này sang một bên, lên tầng bồi đám Chu Viêm Bân nói chuyện đã.
Chu Viêm Bân đi qua, mọi người bèn trao đổi ý kiến về chuyện xây cầu ở nam tuyến, mặc dù không nói quá chi tiết, nhưng trên bàn rượu Chu Viêm Bân tỏ rõ thái độ rằng Bằng Duyệt đồng ý tham gia xây cầu ở mặt nam, song cũng hy vọng Thẩm Hoài sửa đổi phương án một chút.
Bằng Duyệt có thể thế chấp với ngân hàng thương nghiệp một số sản nghiệp nhất định để vay triệu, cho kiến thiết Cồn Giang mượn để chi trả tiền công trình. Nhưng đồng thời Bằng Duyệt phải sở hữu một số cổ phần nhất định ở kiến thiết Cồn Giang làm bảo đảm, hòng giám đốc tài vụ ở kiến thiết Cồn Giang, giảm thiểu rủi ro tài chính cho Bằng Duyệt, đồng thời cũng có thể được hưởng lợi ích từ sự phát triển nhanh chóng của kiến thiết Cồn Giang.
Có điều tỷ lệ cổ phần, giá trị cổ phần và quá trình nghiệm thu công trình, phương thức chi trả của Mai Khê, lợi nhuận mà kiến thiết Cồn Giang được hưởng, tất cả chi tiết đó còn cần mọi người ngồi xuống bàn luận tiếp.
Về tổng quy hoạch của Mai Khê, Thẩm Hoài và đám Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương từng thảo luận qua, Mai Khê muốn hoàn toàn phát triển, tận dụng được hết ưu thế của địa phương, thì trên mặt sông Mai Khê cần xây ít nhất ba cây cầu lớn, hình thành bốn tuyến đường ngang chủ đạo nam, trung, bắc, và công lộ nối với cầu cảng, ba tuyến dọc gồm phố Học Đường, công lộ Mai Hạc, và đường cao tốc dọc bến sông.
Khu dân cư, khu thương nghiệp, công nghiệp và khu lao động, giải trí văn hóa mới sẽ được tập trung quy hoạch trong bố cục bốn ngang ba dọc ấy.
Có điều đây là quy hoạch tổng thể của thị trấn được viện thiết kế quy hoạch đô thị làm, cần phải đến mười năm thậm chí lâu hơn nữa để hoàn thành.
Phương án ban đầu, cũng là phương án thiết thực, dễ làm nhất, đó là cải tạo công lộ Hạ Mai, thay đổi hoàn cảnh thương nghiệp hai bên đường, xây thêm mặt nam công lộ Mai Hạc giữa bến bãi sắp xây và xưởng thép, mở đường thông ra bờ sông cho thị trấn, bước đầu xúc tiến kế hoạch cải tạo toàn Mai Khê.
Hà Thanh Xã không ngờ Thẩm Hoài sẽ đột nhiên thay đổi phương án đã lên sẵn từ lâu, buông bỏ kế hoạch cải tạo công lộ Hạ Mai, chuyển sang phát triển mặt nam, hắn và các cán bộ trong trấn khác như Hoàng Tân Lương đều không được báo trước gì cả.
Lại nghĩ, h qua xảy ra nhiều việc thế này, Hà Thanh Xã có thể hiểu phần nào vì sao Thẩm Hoài muốn đột nhiên thay đổi phương án.
Phan Thạch Quý ngầm thu mua đất mặt nam dọc công lộ Hạ Mai, rõ ràng là có ý đồ giành được bồi thường với giá cao khi dự án được khởi động. Thị trấn không cách nào ngăn trở giao dịch nhà đất, Phan Thạch Quý lại cậy có anh họ khu trưởng chống lưng, thị trấn không thể thực hiện cưỡng chế với hắn được. Nếu mà ngồi xuống thương lượng, không biết phải đổ vào cái miệng tham lam kia bao nhiêu tiền mới đủ. Hôm qua Thẩm Hoài lấy tư thái cường ngạnh thế kia, đem Vương Tử Lượng chỉnh đến chết, lại sao có thể nhìn sắc mặt Phan Thạch Hoa, ngồi xem Phan Thạch Quý chiếm tiện nghi của Mai Khê?
Hà Thanh Xã không biết đám người Phan Thạch Quý mà nghe được Thẩm Hoài buông bỏ công lộ Hạ Mai, chuyển sang xây cầu mặt nam thì sẽ có sắc mặt thế nào, nhưng dùng không ngón chân để nghĩ cũng biết tuyệt đối không hề dễ coi.
Hà Thanh Xã cũng háo hức chờ nhìn kịch vui của đám Phan Thạch Quý, sau bữa tiệc, tiễn Chu Viêm Bân, Chu Tri Bạch, Trương Lực Thăng đi, Hà Thanh Xã mới thương nghị riêng với Thẩm Hoài: “Đột nhiên thay đổi phương án thế này liệu có thích hợp không? Tôi nghĩ trước không nên công khai phương án xây cầu mặt nam với bên ngoài, mà tìm một số hộ kinh doanh quanh công lộ Hai Mai làm trưng cầu dân ý, đến lúc thuận ứng dân ý mà buông bỏ phương án cũ thì hay hơn…”
Thẩm Hoài gật đầu, nói: “Sự tình cụ thể anh cứ làm, tôi hoàn toàn ủng hộ!”
Hắn biết, đối với thái độ không xem quan viên Mai Khê ra cái khỉ ho gì của đám thế lực nhà họ Phan, Hà Thanh Xã hận đến tận xương tủy, có tâm muốn cho Phan Thạch Quý nhảy vào hố càng đau, càng thảm.
Cái gọi là trưng cầu dân ý, thực ra dân ý thế nào, mức độ đến đâu đều nằm hết trong tay thị trấn.
Nhất định muốn buông bỏ phương án cải tạo công lộ Hạ Mai, cho dù chỉ có một gia đình không đồng ý di dời, thị trấn đều sẽ “tôn trọng” hết mức.
Thẩm Hoài tính kéo Chu Lập, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng lên thị trấn bàn cụ thể hơn, đúng lúc Trần Đan gọi điện tới: “Phòng túc xá nhỏ quá, trước mắt đành để Khấu Huyên và giám đốc Dương ở tạm trong nhà cũ đã. Anh có rảnh không, giúp bọn em lái xe đưa hai bộ giường đệm chăn qua đó với?”
Đầu Thẩm Hoài lớn như đấu, biết đám đàn bà này mà chụm vào nhau không phải chuyện gì hay ho, đành thở dài nói: “Được rồi, để anh qua đó…”