Phong Khí Quan Trường

chương 190: chuyện mất mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điểm cuối ở mặt tây của công lộ Hạ Mai là cầu lớn Mai Khê, đi tiếp là địa khu thuộc nội thành, dân cư ở đó khá lẫn lộn, hai bên đều có hệ thống đèn đường chiếu sáng.

Lúc xe qua cầu lớn Mai Khê, đưa mắt nhìn sang đèn đường hai bên, phảng phất như chuỗi ngọc trai lấp lánh, trong khi đó, ở đầu bên kia, trừ xưởng thép sáng đèn huy hoàng, còn lại là một mảnh đen tối thăm thẳm, chênh lệch vừa nhìn là rõ.

Suốt buổi tiệc, Chu tiểu Bạch không thể không gượng cười tiếp khách. Sau khi rời Mai Khê, phần lớn thời gian hắn đều trầm mặc. Có lẽ bởi thời gian dài được giáo dục ở nước ngoài, nên đôi lúc hắn không đồng ý với lý niệm kinh doanh của phụ thân, giữa hai cha con cũng rất ít khi nói chuyện.

Tài xế có vẻ như đã quen với không khí này giữa hai cha con họ, cũng trầm mặc lái xe… Nếu ai đó nhìn thấy tình cảnh này, không khéo còn tưởng mấy người này là hồn ma. Không khí im lìm một mực kéo dài đến trước cổng nhà Chu gia mới bị phá vỡ, hai cha con không ai cảm thấy không bình thường…

Trừ dãy biệt thực thường ủy ở góc tây bắc và dãy biệt thự phong cách châu Âu cũ kỹ ở mặt nam hồ Lâm Thúy, chu vi xung quanh hồ không còn khu biệt thự nào khác. Ngược lại, do quá trình xây dựng quy hoạch đô thị còn lạc hậu, nên ven hồ có không ít nhà dân cũ nát chen vào.

Chu gia nằm trong một con hẻm nhỏ ở bờ đông, bề ngoài trông không khác nhà bình thường là bao. Có điều hai nhà tầng bên cạnh trước đây có năm hộ chia nhau trú nay đã được Chu gia mua lại, thành ra không gian khá u tĩnh, thoáng đãng.

Chỗ này bình thời chỉ có vợ chồng Chu Viêm Bân, cố nội nhà họ Chu và bảo mẫu, tài xế ở; Chu Tri Bạch không muốn vướng bận nên ở chỗ khác, thế nên tài xế đưa Chu Viêm Bân về nhà trước.

Tuy con hẻm không thể để xe hơi chạy vào, thường thường Chu Viêm Bân sẽ xuống xe từ đầu hẻm, tài xế cũng theo thói quen dừng xe ở ven đường.

Chu Viêm Bân không gấp xuống xe, tài xế biết hắn có lời muốn nói riêng với Chu Tri Bạch, bèn thức thời xuống xe đứng xa xa hút thuốc.

Nhìn ánh đèn leo lét từ con hẻm hắt ra, Chu Viêm Bân nhìn khuôn mặt trầm lặng của con trai qua kính chiếu hậu, biết hắn vẫn còn bài xích Thẩm Hoài, bèn nói: « Hồi trước ba một người một xe ba bánh, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm thu đồng nát, trong lòng con rất tủi thân. Cha mẹ nhà người ta, kẻ thì công nhân, giáo viên, quan viên chính phủ, trong khi ba mẹ mình chỉ là người thu phế liệu, trong mắt người ta là đứa « nhặt rác », lúc đó con còn nhỏ, có tủi thân cũng là bình thường. Nhưng học hành ở nước ngoài nhiều năm thế rồi, quay đầu nhìn lại chuyện cũ, con có cảm tưởng gì? »

« Con có thể ra nước ngoài du học đều là nhờ ba thu đồng nát mà được. Giờ nghiệp vụ chủ yếu của Bằng Duyệt cũng là cung ứng phế liệu. Nói ba là « vua bãi rác » của Đông Hoa thì con chính là « tiểu vua bãi rác ». Nghe phụ thân nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Chu Tri Bạch cảm khái nói: « Không nhờ ba làm những chuyện kia thì không có con hiện tại, không có cả Bằng Duyệt bây giờ. Cho dù một số việc con không đồng ý, nhưng trong lòng con luôn cảm kích, tôn kính ba… »

« … » Chu Viêm Bân thấy con trai nói chuyện với mình còn giữ kẽ thế này, nhịn không nổi cười nói: « Năm đó ba làm những chuyện kia, người ta không hiểu, con tuổi còn nhỏ nên thấy tủi thân ; Giờ xem xem, Thẩm Hoài không phải cũng tương tự? »

« … » Chu Tri Bạch không nghĩ đến phụ thân sẽ nhắc đến chuyện này, cũng mài giũa không thấu ý ba mình là gì…

« Từ bề ngoài, Thẩm Hoài ngang ngược, mặc kệ quy tắc, thậm chí liều mạng phá hoại quy tắc, như con chó điên cắn loạn khắp nơi… » Chu Viêm Bân nói: « Có điều con thử nghĩ lại xem, nếu không nhờ Thẩm Hoài làm thế, Mai Khê và xưởng thép liệu có được hoàn cảnh phát triển tốt như bây giờ. Ba hiểu tâm tình con, nhưng năm này Bằng Duyệt chưa bao giờ bị thử thách thế này, không ngờ có lúc lại bị một tên vô danh tiểu tốt bức đến không thể không thỏa hiệp, trong lòng không dễ chịu là điều đương nhiên… »

« Con không phải không lý trí như thế. » Chu Tri Bạch tranh biện. Đột nhiên lại nhận ra không cách nào đem chuyện giữa chị mình và Thẩm Hoài nói cho phụ thân nghe, đành trầm mặc không lên tiếng.

« Đối với con người Thẩm Hoài, mới đầu ấn tượng của ba rất mơ hồ, nhìn không thấu triệt… » Chu Viêm Bân ngữ trọng tâm trường nói: « Song con có để ý thấy đám Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng và tập thể quản lý trong xưởng thép không? »

« Năng lực và trình độ bọn họ đều rất cao. » Đối với ba người Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng hắn tiếp xúc khá ít, nhưng bởi có nghiệp vụ vãng lai với xưởng thép, nên qua lại khá nhiều với Triệu Đông, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ… Cho dù trong lòng khó ngăn nổi cảm giác chán ghét với Thẩm Hoài, nhưng không thể không công chính khen tán một câu.

« Nhìn người nên nhìn bạn hữu. » Chu Viêm Bân nói: « Những người này có thể được Thẩm Hoài trọng dụng, đến mức nói gì nghe nấy. Một phần là bởi thủ đoạn khống chế người khác của hắn lợi hại. Một phần cũng chứng tỏ hắn có năng lực thu phục người khác. Đương nhiên Bằng Duyệt không thể tín nhiệm bên đó hoàn toàn, nhưng nếu đem ra so sánh, trong thời điểm hiện tại chúng ta không tìm đâu ra kẻ hợp tác thích hợp hơn bọn họ. »

« Con không thích con người Thẩm Hoài, nhưng con cũng không phải đứa con nít, chỉ biết dùng cảm tình làm việc. » Chu Tri Bạch không ngờ bình giá của phụ thân về Thẩm Hoài sẽ cao đến thế, trong lòng có hơi không phục, nhưng cũng không nói gì thêm.

« Ba nói những điều này không phải có ý dạy dỗ con. » Chu Viêm Bân nói: « Hôm nay đến Mai Khê một chuyến. Có lẽ chỉ có dạng người kinh lịch nửa đời vất vả như ba mới sinh ra cảm khái. Đôi lúc những chuyện mất mặt tất cần có người đi làm…. Quá trình hợp tác cụ thể thế nào ba sẽ không tham dự nữa, nhưng lần này chúng ta phải thành ý một chút, dù chịu thiệt cũng không sao… »

« Con biết rồi. » Chu Tri Bạch gật gật đầu, xuống xe mở cửa, nhìn phụ thân đi vào sâu trong hẻm mới quay đầu ngồi vào trong xe.

Sự phồn vinh trong nội thành không phải những vùng ngoại ô như Mai Khê có thể so, chỗ ở của Chu Tri Bạch là một căn biệt thự ở khu khai phát phía tây.

Nơi này là một trong những khu biệt thự cao cấp ở Đông Hoa, Chu Tri Bạch không muốn bị quản thúc quá chặt, nên thường về nghỉ ở chỗ này. Hắn để tài xế dừng xe trước cổng rồi tự mình đi bộ vào trong tiểu khu. Hắn không về nhà ngay mà dừng lại dưới một bóng cây ven đường, rút thuốc ra hút, trong lòng cảm khái vạn ngàn.

Chu gia lựa chọn hợp tác với Thẩm Hoài, có thể nói là từng bước từng bước bị bức vào góc chết, không còn con đường nào khác để đi, mới đành chịu như bây giờ.

Lần thứ nhất Trần Minh Đức vì bạo bệnh mà vong, chú hai hắn bị bức giao dịch với Thẩm Hoài, nhằm giảm nhẹ hậu quả mà việc ấy giáng xuống đầu Chu gia. Thẩm Hoài thông qua lần đó cũng chuồn đến Mai Khê làm phó bí thư phân quản kinh tế, tiếp nhận lại xưởng thép.

Lần thứ hai Thẩm Hoài lấy nghiệp vụ cung ứng phế thép của Bằng Duyệt làm uy hiếp, bách Chu gia ủng hộ hắn tiến hành cải chế.

Cho dù hai lần này lợi ích của Chu gia không hề bị Thẩm Hoài làm cho tổn thất. Nhưng loại cảm giác bị người dắt mũi mà đi, không cách nào giữ được chủ động thì không hề dễ chịu chút nào.

Lần này, nhìn qua có vẻ Chu gia có khả năng để lựa chọn, có thể cự tuyệt phương án xây cầu mới, song lại không thể không lo lắng đến hậu quả khi quan hệ song phương xuống dốc. Trên thực tế cũng không có quyền lựa chọn nào khác.

Có điều, sau chuyện đối đầu trước cửa Anh Hoàng đêm qua, khiến người ngoài cũng có thể nhìn ra bối cảnh Thẩm Hoài cường ngạnh đến mức có thể công khai « có ý kiến » với bí thư thị ủy, điều này khiến tâm tình khi phải luôn luôn bị động của Chu gia dễ chịu hơn một chút… Con người mà, luôn luôn dễ dàng khuất phục trước kẻ mạnh. Nhưng nói thế nào đi nữa, cục nghẹn trong lòng thời gian qua, không phải cứ muốn tiêu là tiêu đi được.

Cho dù vứt quan hệ « mập mờ » giữa Thẩm Hoài và chị gái sang một bên, Chu Tri Bạch cũng không cam tâm tình nguyện để kẻ khác dắt mũi mà đi, đồng thời phong cách cường hoành, thích xông ngang đụng thẳng của Thẩm Hoài cũng khiến hắn không ưa cho lắm.

Nhưng nghe phụ thân tâm sự lần này, Chu Tri Bạch nhiều ít phải nhìn nhận lại bản thân.

Mặc cho rất nhiều chuyện hắn không đồng ý với quan điểm của ông ấy, cho rằng phụ thân bảo thủ quá mức. Song không thể không thừa nhận, trong nhiều sự việc, kẻ mới tốt nghiệp sơ trung như phụ thân còn nhìn rõ, nhìn sâu hơn mình.

Nếu nói hết thảy những chuyện mà Thẩm Hoài làm đều là vì tạo điều kiện hoàn cảnh cho Mai Khê và xưởng thép phát triển…. Chu Tri Bạch phải thừa nhận Thẩm Hoài làm rất tốt, rất hoàn hảo…

Tuy bản thân hắn tự cao ghê lắm, tuyệt không cho rằng mình sẽ thua người khác. Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, hắn không thể không cúi đầu…. Nếu đặt hắn vào địa vị Thẩm Hoài, không khả năng làm được tốt như vậy.

Cũng không phải ánh mắt, tầm nhìn, hay kiến thức không bằng. Sắt thép Mai Khê phát triển như thế nào? Nếu chỉ so lý luận thuần túy, Chu Tri Bạch không cho rằng mình sẽ kém người, then chốt là nhìn được nhưng chưa hẳn đã làm được ; mắt cao hơn đỉnh, chí đại tài sơ là bệnh chung của trí thức đất nước này.

Thu năm trước, ai cũng biết xưởng thép đã nguy khốn đến mức không chỉnh đốn không được. Nhưng trừ Thẩm Hoài ra, ai có thể quét ngang hết thảy trở lực, nhanh chóng bắt tay vào chỉnh đốn sản xuất như thế?

Chu Tri Bạch cũng biết cải chế cổ phần hóa sẽ giúp ích cực lớn cho xưởng thép Mai Khê, nhưng dưới điều kiện kinh tế chính trị của đại lục hiện tại, hắn không cảm thấy mình đủ năng lực để biến Mai thép thành xí nghiệp thí điểm cải chế cổ phần hóa ở Đông Hoa chút nào.

Chu Tri Bạch cũng biết sau khi xưởng thép phát triển đến quy mô nhất định, phương thức vận tải sẽ biến thành gánh nặng cực lớn trong cạnh tranh giá cả, tranh giành thị trường. Nhưng hắn lại không cảm thấy mình đủ khí phách để đổ tiền vào xây cầu cảng trong khi sản lượng Mai thép mới đạt vạn tấn/năm.

Từng chuyện từng chuyện lướt theo dòng suy tư, cho dù nhìn đến, nghĩ đến, cũng hạ đủ quyết tâm đi làm, song nếu không giành được sự ủng hộ của đa số, áp chế chắc tiếng phản đối, nhiều khả năng chuyện sẽ không thể thành công.

Lúc này tâm bình khí hòa nhìn lại, tác phong ngang ngược, không thỏa hiệp, ngang nhiên phá hoại quy tắc, thậm chí lớn mật làm xằng đến mức « chống đối » cả bí thư thị ủy của Thẩm Hoài, chính là sự bảo đảm cao nhất, căn bản nhất cho thành tựu hôm nay ở Mai Khê và Mai thép.

Chu Tri Bạch rít sâu một hơi thuốc, nhịn không nổi than thở, muốn giải tỏa bớt u uất trong lòng. Đúng lúc này từ trong bóng đêm phía sau, một bóng người phụ nữ chạy tới, nhẹ ôm lên cổ hắn, hỏi: « Đang nghĩ chuyện gì đó, trước nay chưa thấy qua anh hút thuốc bao giờ a? »

« Người luôn có chuyện để bực mình mà… Tỷ như em không thích một người, lại không thể không thừa nhận người đó xuất sắc hơn mình… Thế nên thỉnh thoảng cũng phải hút một điếu, tiêu bớt buồn bực trong nội tâm… » Chu Tri Bạch quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn bóng của cô gái kia, cười nói: « Đêm nay đến nhà anh nhé? »

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio