Phong Khí Quan Trường

chương 191: muôn tía nghìn hồng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Đan nhất thời bận việc không đi được, Thẩm Hoài đành lái xe chở đệm chăn về nhà cũ thay.

Đem xe dừng trước bãi cỏ ven đường, nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê vang xa, Thẩm Hoài vừa ôm chăn đệm từ trong xe ra, vừa la người ở bên trong đến giúp.

Dương Lệ Lệ vừa mở cửa đã thấy Thẩm Hoài ôm chăn đệm đứng ngay trước mặt, vội giơ tay tiếp lấy.

“Cô ôm một giường là được rồi…” Thẩm Hoài nói.

Dương Lệ Lệ không dám làm phiền Thẩm Hoài, muốn đem cả hai tấm đệm ôm vào mình.

Đây là đệm mà mẹ Trần Đan tự tay làm, hai tấm phải đến - cân, vừa dày vừa nặng. Thẩm Hoài cầm đến trước cửa phải tốn không ít sức. Người Dương Lệ Lệ sao ôm nổi hai tấm như thế.

Thẩm Hoài vừa buông tay, hai tấm đệm như sắp trượt khỏi tay nàng. Bên cạnh là ao nước, Thẩm Hoài vội ôm đệm lại, nói: “Được rồi, để tôi mang cho…” Có điều hắn vươn tay đỡ đệm, lại không ngờ người Dương Lệ Lệ dán sát với lớp vải bông, tay hắn trực tiếp xuyên qua kẽ váy, mu bàn tay dán lên vùng da thịt mềm mềm, biết tay mình tìm kiếm sai địa chỉ rồi.

Thẩm Hoài không muốn để đệm rơi xuống ao, lại không dám buông tay, Dương Lệ Lệ theo vô thức lỏng tay lui ra sau, nhưng cổ áo bị cổ tay Thẩm Hoài kẹt cứng lại, không động đậy gì được.

Dương Lệ Lệ đành ôm đỡ chăn đệm, để Thẩm Hoài rảnh tay rút ra, cũng không tiện nói Thẩm Hoài cố ý chiếm tiện nghi của mình, chỉ biết đỏ mặt ôm chăn đệm vào trong.

“Ôm chăn đệm mà như đi ăn trộm thế, làm gì mà mặt mũi đỏ bừng vậy?” Tôn Á Lâm đang ngồi bó gối trên trường kỷ, tay cầm một tập tài liệu. Thấy Dương Lệ Lệ cầm đệm vào, mặt đỏ như quả đào chính mọng, cơ hồ nặn cái là nhỏ nước, nghi hoặc hỏi.

“Cái này nặng quá!” Dương Lệ Lệ không tiện nói vừa rồi bị mu bàn tay Thẩm Hoài “tiếp xúc thân ái”, vội tìm cớ chắn Tôn Á Lâm: “Hay là cô thử xem?”

Tôn Á Lâm nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hoài, Thẩm Hoài lại thản nhiên như không, ưu điểm của hắn là da mặt dày, cố ý hay không thì không biết, chỉ mò một cái thôi, cần gì đỏ mặt như táo chín thế?

Thẩm Hoài giúp Dương Lệ Lệ chỉnh sửa giường đệm, thấy bộ đồ nàng mặc rất rộng, vạt áo rủ xuống mông, lúc khom lưng ngực rũ xuống, lộ ra cả nịt ngực, nửa đôi bạch nhũ chen ra ngoài, biết Dương Lệ Lệ chắc chưa về nhà, đồ nàng đang mặc là của Tôn Á Lâm.

Dương Lệ Lệ chú ý thấy Thẩm Hoài đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mình, có đều tay đang bận bắt lấy góc chăn, không nhìn rõ ánh mắt hắn. Thẩm Hoài lại nghĩ: « Nịt ngực nàng đang mặc chắc cũng của Tôn Á Lâm. Không ngờ đồ mặc thì hơi rộng, nhưng nịt ngực lại không đủ a…. »

« Ánh mắt cậu đang nhìn vào đâu đấy? » Tôn Á Lâm thả tài liệu trong tay xuống, thấy mắt Thẩm Hoài đăm đăm vào ngực người ta, không chút lưu tình chọc xuyên hắn.

« Cô nhìn lại cô xem, về nước mà vẫn như đại tiểu thư, không giúp người ta lại còn đứng đó nói lung tung? » Thẩm Hoài vứt chăn trong tay xuống, chuyển sang chấn vấn: « Tôi vào đây nửa ngày rồi, sao chỉ thấy giám đốc Dương giúp cô làm việc, còn cô lại đứng bên nhìn, rảnh lắm nhỉ? »

« Hồi chiều Chu tiểu Bạch đưa tài liệu này cho Dương Lệ Lệ, tôi đang xem giúp coi có vấn đề gì không. » Tôn Á Lâm giơ giơ tài liệu lên: « Cái này tôi hiểu hơn ; cái kia, cô ấy hiểu hơn… » Bộ mặt hếch lên, tâm an ý đắc coi Dương Lệ Lệ như nha hoàn sai tới sai lui…

Trong lòng Thẩm Hoài hơi nghi hoặc, ngồi xuống lật tập tài liệu lên xem, và hợp đồng chuyển nhận CLB Vạn Tử Thiên Hồng. Thẩm Hoài sớm biết tuy Chu gia làm việc có giới tuyến nhất định, nhưng trong xương cốt cũng không hề sạch sẽ, có điều không ngờ CLB Vạn Tử Thiên Hồng ở đường Đào Ô lại là sản nghiệp của Chu gia.

Thẩm Hoài suy nghĩ một chút, đây là điểm tệ nhất khi hắn ở trong xó Mai Khê, đường kênh tin tức không linh thông mà ra. Đám người Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương, Chu Lập trên thực tế đều dồn tinh lực vào Mai Khê, không rỗi rãi để đi chú ý động tĩnh trong nội thành Đông Hoa, tin tức rất phong bế…

« Làm việc với người thông minh đúng là đỡ hơn nhiều. » Thẩm Hoài không có tâm tình đọc kỹ hợp đồng. Hắn biết lúc này Chu gia hẳn nên lấy thái độ chân thành hợp tác, không quá khả năng ngầm động tay động chân, hơn nữa đã có Tôn Á Lâm giám đốc giúp, so với bản thân còn chuyên nghiệp hơn nhiều, bèn nói: « Hồi chiều vừa nhắc đến chuyện này, Chu gia đã chuẩn bị sẵn cả hợp đồng, động tác nhanh, ra tay cũng phóng khoáng a… »

« Một CLB rác rưởi mà thôi, kinh doanh trước kia cũng chẳng ra sao. Có gì mà phóng khoáng. Hơn nữa bọn hắn chỉ tạm thời giao ra quyền kinh doanh, còn thu phí nữa. » Tôn Á Lâm không cảm thấy Chu gia phóng khoáng ở điểm nào cả.

Tuy trước đây Vạn Tử Thiên Hồng kinh doanh không tốt lắm, nhưng Anh Hoàng đóng cửa, dịch vụ giải trí cao cấp được mở toang, đây là một kho vàng không hơn không kém. Chỉ là muốn nhìn mấy CLB tranh nhau phần ăn này như thế nào mà thôi.

« Tuy Vạn Tử Thiên Hồng không bằng Anh Hoàng, nhưng ở thành bắc cũng chiếm thị trường rất lớn, Chu tổng đột nhiên đưa sang phần hợp đồng thế này, bản thân tôi cũng bất ngờ… tôi nghĩ mình chưa đủ năng lực quản lý nơi này…. » Dương Lệ Lệ thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm chuyển chủ đề sang CLB, tạm thời thả đệm chăn trong tay xuống, nói theo. Nàng biết Bằng Duyệt đột nhiên đem quyền kinh doanh CLB cho nàng là bởi Thẩm Hoài. Có điều từ hôm qua đến giờ nàng đang bận tâm về tương lai, nay lại đối mặt với một CLB từ trên trời xuống xuống, hơi trở tay không kịp, cũng không biết nên xử lý thế nào.

« Nếu cô muốn ngày sau làm người đàng hoàng thì mai trả hợp đồng này cho họ. » Thẩm Hoài đưa hợp đồng cho Dương Lệ Lệ, nói: « Tôi nghĩ cô muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh chắc sẽ không quá khó. »

« Tôi… » Dương Lệ Lệ muốn nói lại thôi, mấy ngày vừa rồi trải đủ thứ chuyện, đêm qua nàng trằn trọc suy nghĩ cả đêm trong nhà khách, nàng không cam tâm làm nhân vật nhỏ, nhưng nghĩ đến cuộc sống khốn khổ và hôn nhân tan nát trước kia, trước mắt chẳng lẽ còn đường sá nào tốt hơn cho nàng xông pha?

Thẩm Hoài nâng đỡ Dương Lệ Lệ tiếp nhận kinh doanh CLB của Chu gia, một là để cho người khác biết hắn cũng muốn chia một chén canh khi tự mình chỉnh đảo Vương Tử Lượng, hai là muốn xây dựng một nguồn tin tức ổn định trong thành phố, có thể nắm bắt động tĩnh cụ thể của thị ủy, không đến nỗi đối phó bị động, đến sau bắt buộc phải dùng thủ đoạn ngang ngược để phá cục.

Có điều, nếu Dương Lệ Lệ không đồng ý, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Rốt cuộc, trên thực tế Dương Lệ Lệ có tiếp nhận hay không, với bản thân hắn không có quan hệ gì quá lớn.

Khi mới đến ngoài cửa đã nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê. Lúc các nàng chạy qua, trên người còn ướt sũng nước, theo sau là Kim tử đang lắc lắc rảy nước trên mình, hóa ra hai cô bé vừa tắm cho Kim tử xong.

Từ trên mặt Khấu Huyên hoàn toàn không nhìn ra nàng vừa trải qua biến cố mấy ngày nay, cũng không giống là bị cô ruột đuổi ra khỏi nhà… Nhưng nếu không muốn bị chụp lên đầu cái tội lừa gạt thiếu nữ tuổi vị thành niên, có đôi lời không thể không hỏi rõ ràng: « Em rời nhà thế này, cô em không nói gì à? »

« Mấy năm nay em và ông nội dựa vào nhau mà sống, cũng không trông mong ai giúp mình ; em qua đó ở nhờ vẫn phải tính tiền thuê đấy thôi! » Khấu Huyên nói, nghe ngữ điệu là biết giữa nàng và người cô ruột kia cảm tình rất đạm.

Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, loại chuyện này hắn cũng không tiện nói nhiều. Ai cũng bảo một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng bất luận là trong nông thôn hay thành thị, những kẻ bỏ rơi cha mẹ già yếu không chịu phụng dưỡng nơi nơi đều có.

« Vậy em cứ ở tạm đây nhé, đừng suy nghĩ gì nhiều! » Thẩm Hoài biết tính cách con bé rất quật cường, khác với tiểu Lê, không khả năng chấp nhận người khác sắp đặt cuộc sống của mình.

Thẩm Hoài nghĩ chuyện này để một thời gian nữa hẵng bàn ; cũng không muốn đi nhớ lại đêm hương diễm bên thân hình non tơ ấy ; chỉ coi như một giấc mộng, không lưu lại quá nhiều vết tích trong lòng mỗi bên.

Khấu Huyên thấy Thẩm Hoài không nói gì thêm, cũng im lìm, nén suy nghĩ trong lòng lại.

Tuy Dương Lệ Lệ có hơi sợ, nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được cơ hội kinh doanh một CLB lớn riêng, song vẫn muốn nhận được sự nâng đỡ đắc lực từ phía Thẩm Hoài. Khấu Huyên người nhỏ gan lớn, hứng thú gom lại nghe chuyện. Thẩm Hoài không muốn để tiểu Lê tiếp xúc với thế giới trắng đen lẫn lộn bên ngoài quá sớm. Mượn cớ ngày mai nàng còn phải đi học, không ở lại lâu, bèn lái xe đưa tiểu Lê và Kim tử về thị trấn trước. Để mặc Dương Lệ Lệ, Khấu Huyên ở lại với Tôn Á Lâm, thích dày vò thế nào thì dày vò.

Về thị trấn, Trần Đan cũng mới từ nhà hàng trở về, tiểu Lê đi ngủ trước. Thẩm Hoài và Trần Đan ngồi lại nói chuyện với nhau.

“Hình như Khấu Huyên không có ý về lại trường đọc sách, em hỏi con bé, nó cũng không muốn ở lại làm việc trong nhà hàng. Anh nói con bé mới được tý tuổi đầu, ra ngoài xã hội thì có thể làm gì?” Trần Đan lo lắng hỏi.

Thẩm Hoài biết Khấu Huyên đã bỏ học mấy tháng nay rồi. Thấy lúc tối nàng khá thân thiết với Dương Lệ Lệ. Tuy biết để nàng theo Dương Lệ Lệ chưa hẳn là chuyện tốt. Nhưng lúc này cũng đành mặc kệ, tùy nàng thôi.

Thẩm Hoài không dám lộ thực tình với Trần Đan, chỉ thuận miệng nói: “Ài, kệ con bé thôi, chẳng lẽ quản được nó cả đời? Giờ để con bé ở cùng giám đốc Dương trong nhà cũ một đoạn thời gian, đợi vụ việc lắng xuống, các nàng rồi phải dọn đi, anh cũng không hứng thú nhìn các nàng lượn đi lượn lại trước mắt…”

“Anh thật không hứng thú?” Trần Đan hồ nghi nhìn Thẩm Hoài: “Em tưởng anh phải rất hứng thú chứ?”

Thẩm Hoài da mặt dày, nhưng nghe Trần Đan nói vậy cũng nhịn không nổi mặt già đỏ hồng lên.

Trong vụ đối đầu ở Anh Hoàng, Vương Tử Lượng đã bị bắt ngay lập tức.

Vài ngày sau đó, cục công an thành phố giăng lưới tróc nã tập đoàn tội phạm do Vương Tử Lượng cầm đầu về quy án, về phần công an phân cục thành bắc và các đồn trực thuộc, từ Trần Phi trở xuống, một nhóm cán bộ cảnh sát bị ban kỷ luật cách ly thẩm tra, một trường phong bạo “tảo hắc đả phi” nổi lên ngay giữa Đông Hoa, thành là tiêu điểm cho bàn con dân chúng quan tâm và thảo luận.

Lãnh đạo thành phố dồn dập xuất hiện trên TV, sắp xếp chỉ đạo công tác “tảo hắc, đả phi”, báo lớn báo nhỏ và đài truyền hình Đông Hoa cả ngày xoay vòng quanh chủ đề này, rất là náo nhiệt.

Tuy tin tức bên lề rất loạn, nhưng thấy lần này thị ủy thực tế đã trừ sạch nhọt độc Vương Tử Lượng, dân chúng ủng hộ hết mực, đều nói Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nửa năm mà không động, đã động là kinh thiên động địa.

Tuy Anh Hoàng chỉ là một phần sản nghiệp trong tập đoàn xã hội đen do Vương Tử Lượng cầm đầu, tuy Dương Lệ Lệ chỉ là một giám đốc con con ở Anh Hoàng, nhưng đối với nội tình bên trong nàng rõ hơn người bình thường nhiều lắm.

Dưới sự phối hợp của Dương Lệ Lệ, tổ chuyên án của thị cục không chỉ bắt được vợ và tứ đại kim cương của Vương Tử Lượng về quy án, còn niêm phong thêm một bãi cát đá do Vương Tử Lượng nhận thầu kiếm lời bất chính.

Ngoài ra tổ chuyên án còn phối hợp với công an địa phương, tra sao ra càng nhiều án tình mà Vương Tử Lượng có liên quan trước đây.

Hắn ta quật khởi giữa chốn thị tỉnh, nợ máu trên thân cũng đầm đìa.

Có điều bố vợ hắn trước đây là phó bí thư phân quản chính pháp ủy của thành bắc, đến sau lại cấu kết với cục trưởng phân cục công an, tuy mười năm qua thư tố cáo bay tới cơ quan chức năng như bươm bướm, nhưng tất cả đều thành đá chìm biển lớn, không kích được chút gợn sóng nào. Còn những người có gan tố cáo hơn, không ai là không phải nhận sự báo thù tàn khốc của hắn cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio