Đến hoàng hôn, một mình chạy tới quán mì nhỏ trước cửa tiểu khu ăn bát mỳ rồi về nhà xem sách, nhìn tài liệu. Đến h, đám Tôn Á Lâm, Dương Hải Bằng thúc dục gấp quá, mới đồng ý tới Vạn Tử Thiên Hồng uống rượu.
Buổi đầu, thành Đông Hoa được dựng bên bờ đông hồ Lâm Thú, cũng là khu trung tâm của Đường Ấp hiện tại.
Những nhà tư bản dân tộc giai đoạn đầu như Tôn gia, ngay thời Thanh mạt Dân sơ đã chủ yếu an cư lạc nghiệp bên bờ đông hồ, xây dựng nhà xưởng, tổ kiến công ty đóng tàu, xưởng cơ khí, động cơ máy hơi nước, xưởng than, xưởng bột mỳ, xưởng vải bông, còn góp tiền thành lập công ty đường sắt… hình thành nên bố cục khu Tây Phụ của Đông Hoa ngày nay, cũng dựng nên cơ sở công nghiệp nhất định cho Đông Hoa trước thời giải phóng.
Sau giải phóng, những người như Tôn gia chạy sang hải ngoại, xí nghiệp gia tộc bị thu về quốc hữu. Trên những cơ sở này, chính phủ địa phương phát triển thành khu xí nghiệp quốc doanh quy mô hơn, làm nên khu thành bắc hiện thời.
Theo truyền thống, người dân Đông Hoa vẫn coi khu Đường Ấp là khu thành cũ. Tuy phần đất đai vòng quanh hồ Lâm Thúy đều được xem là khu vực trung tâm. Nhưng ngành giải trí, thương nghiệp và văn phòng cơ quan chính phủ phần lớn đề tập trung ở phía đông hồ Lâm Thúy, trong phạm vi khu Đường Ấp.
Vì là khu thành cũ, nên đa phần khu vực thuộc Đường Ấp đều chật hẹp, cũ kỹ mà náo nhiệt.
Gần trước giải phóng là đã có công viên Văn Sơn rồi, Văn Uyển sơn lại càng tĩnh lặng trong náo nhiệt. Phía bắc là hệ thống những dịch vụ công cộng như bể bơi thành phố, phía nam là văn phòng phủ thị chính và các ban ngành, ra khỏi tiểu khu, đi về hướng đông qua Quế Viên tân thôn thì chính là đường Đào Ô; Vạn Tử Thiên Hồng nằm ngay đầu đường, chạy sang đó chỉ cần dùng khoảng phút.
Đám Tôn Á Lâm đang uống rượu trên bàn trước sàn nhảy, trong đại sảnh. Thấy Thẩm Hoài đi vào, vẫy tay ra hiệu, trong này âm nhạc hơi ồn, mới gom lại bên tai hắn nói khẽ: “Căn hộ còn trống ấy, lát nữa cậu đưa chìa khóa cho tôi…”
“Vì sao phải đưa cho cô?” thấy đột nhiên Tôn Á Lâm muốn lấy chìa khóa căn hộ trống từ chỗ mình, Thẩm Hoài hơi sững, ngước nhìn khuôn mặt mê người của nàng, không có thần thái gì khác lạ a, nghĩ nghĩ một cái mới như hiểu ra, cười lớn, nhìn chăm chăm vào đôi mắt nàng, nói: “Không phải một mình cô ở trong nhà cũ nên thấy vắng vẻ, sợ cô đơn hả?”
“Không đưa thì thôi, tôi tìm Trần Đan lấy cũng được!” đương nhiên Tôn Á Lâm sẽ không thừa nhận chiều nay về đến nhà, thấy Thẩm Hoài, Trần Đan, tiểu Lê, rồi cả Kim tử đều dọn đi, trong nhà trống huơ trống hoác, đột nhiên cảm thấy hơi buồn.
Làm sao nàng sẽ thừa nhận có đôi lúc mình rất sợ cô đơn? Làm sao nàng sẽ thừa nhận ở chung một nhà với Thẩm Hoài cảm thấy rất buông lỏng, rất thoải mái?
“Chẳng lẽ tôi không thể đổi chỗ ở à? Nếu ba tôi mà chết sớm hai năm, tài sản của chị cậu cũng phải lên cỡ trăm triệu, vì sao không thể tùy ý đổi căn hộ? Cậu không nhận ra từ khi về nước mình đã thay đổi rất nhiều à? Không cảm thấy điều này rất kỳ quái ư? Quá trình quan sát của tôi đối với cậu vẫn chưa kết thúc a, cậu ở xa thế này, sao tôi quan sát tiếp được?”
Thẩm Hoài còn tưởng Tôn Á Lâm biết chuyện gì đó, trong tâm thấp thỏm thiếu chút nữa là chảy mồ hôi.
Hiện tại, trước mắt người khác, hắn và Chu Dụ vẫn giữ quan hệ công việc cực bình thường. Nhưng nếu Tôn Á Lâm mà sang đấy ở, đôi mắt cay độc kia của nàng sẽ nhìn ra gì đó không chừng.
Thẩm Hoài cười nói: “Vậy cô đi tìm Trần Đan mà lấy chìa khóa, dù sao giờ tôi cũng không nhớ mình vứt chìa khóa đi đâu nữa rồi.” Hắn biết nếu Tôn Á Lâm mà muốn tìm Trần Đan lấy chìa khóa thì đã không mở miệng với mình, trước mắt hắn liền cầm cái cớ này lấp mồm nàng.
Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, không nhắc đến chuyện chìa khóa nữa, lại nhanh tay cầm ví tiền của hắn, gọi Khấu Huyên lấy rượu ra, quyết bắt hắn phải xuất huyết một trận đã đời để giải hận.
Thẩm Hoài hận đến nghiến răng ken két, giật lại đồng, nói để lại làm tiền ăn điểm tâm.
Khấu Huyên cầm rượu tới, gom đến bên tai Thẩm Hoài hỏi: “Nghe chị Tôn nói anh dọn đến Văn Uyển sơn rồi, giám đốc Dương chuẩn bị sẵn túc xá cho nhân viên bọn em ở Quế Viên tân thôn, ngay sát Văn Uyển sơn luôn, em có thể sang đó làm khách không?”
Nhớ đến thân thể thuần khiết như nai con đêm đó của Khấu Huyên, đầu Thẩm Hoài loạn như ma, ai biết con bé này đến nhà hắn làm khách sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa?
Nhìn cô bé cong môi đầy vẻ mong đợi, thiếu chút nữa là Thẩm Hoài mềm lòng đồng ý; vốn tưởng dọn lên chỗ mới này sẽ được hưởng thụ khoái lạc khi thoải mái một mình, ai biết còn nhiều chuyện phiền hà vậy…. Chẳng qua, nghĩ kỹ thì hình như những phiền hà này, chỉ cần là đàn ông, không hề quá khó để chịu đựng a!
Nhiệt náo bồi mọi người uống rượu tầm tiếng, Thẩm Hoài liền xin phép về nghỉ ngơi trước.
Dĩ vãng, đặc biệt là đoạn thời gian ở nhờ trong nhà cũ, Trần Đan đều tránh miễn công khai ngủ chung giường với hắn. Có điều vì để Thẩm Hoài không quá “đòi hỏi”, thường thường, mỗi tảng sáng, khi tiểu Lê và Tôn Á Lâm còn mơ ngủ, nàng đều trộm trộm chạy sang phòng Thẩm Hoài triền miên một trận; Giờ thì không được, phải chế định kế hoạch rèn luyện mới rồi.
Đêm thứ nhất dọn đến ở một mình, mới sáng sớm đã tỉnh lại, kéo mành cửa nhìn ra ngoài, mặt hồ hẵng còn khói trắng, sương mù nhàn nhạt. Tuy còn sớm, nhưng ngoài công viên và tiểu khu đã có một ít ông bà lão dậy sớm tập thể dục.
Thẩm Hoài rửa ráy qua, cầm ba lô lên, trước lên phố vào quán nhỏ uống chén cháo dằn bụng, rồi chạy tới bể bơi.
Vé vào cửa bể bơi khá cao, hơn nữa trời thu nước tương đối lạnh, sáng sớm hầu như không ai chọn tới bể bơi rèn luyện cả. Lúc bán phiếu, cô trung niên đưa vé cho hắn còn đánh giá một lúc, nhưng không nói gì nhiều.
Thẩm Hoài thay đồ rồi chạy vào bể, trong này không có ai, tất nhiên là chẳng thấy bóng dáng Chu Dụ đâu.
Cũng không dám chắc rằng sáng sớm nay Chu Dụ sẽ tới bơi lội cùng mình. Thẩm Hoài thử thử nước, trước vùi mình thích ứng với nhiệt độ, rồi mới bắt đầu bơi. Liên tục hơn nửa giờ, thể lực cũng gần hết, đang định lên bờ nghỉ, chợt nhìn thấy Chu Dụ đã khoác khăn tắm, ngồi lên ghế trên bờ nhìn mình từ thủa nào.
“Không phải cô sợ bị lưu manh quấy rối nên không tới đây? Sao giờ lại đến?” Thẩm Hoài vin tay lên thành bờ, ngẩng đầu nhìn chu dụ, cười hỏi.
“Đương nhiên là tôi sợ lưu manh; nhưng mà cái cô bán vé ngoài kia là chị họ tôi, công việc ở đây cũng là do tôi giới thiệu, một tay đánh lưu manh rất lợi lại!” Chu Dụ cắn môi nói.
Tuy bộ đồ bơi nàng mặc nhìn rất bảo thủ, nhưng lúc chạy qua vẫn cầm một chiếc khăn tắm lớn che kín người, không biết là sợ lạnh hay là sợ Thẩm Hoài nhìn lung tung…
“Ài da, thảo nào, vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ là lạ thế nào ấy, làm tôi tưởng mị lực bản thân lại đề cao một đoạn chứ!” Thẩm Hoài cười dí dỏm: “Đúng rồi, hồi trước cô ngã ở đây sao không để nàng đưa về?”
“Hồi trước đúng lúc cô ấy xin nghỉ có việc, nhờ người trực hộ; hơn nữa hồi ấy té thảm thế kia, ai dám để người khác nhìn thấy a?” Chu Dụ nói, nhớ lại tình cảnh quẫn bách trong bể bơi lần đó, mặt ửng hồng lên.
“Cô tới để bơi thì đứng đó làm gì?” Thẩm Hoài gọi nàng lại.
“Nhìn cậu bơi cũng hay mà!” Chu Dụ cười lên, bọc áo tắm chạy qua, không gấp gáp xuống nước mà trước ngồi xuống, thả chân xuống thử, bị làn nước mát lạnh làm cho giật nảy, rút chân lên, nói: “Lạnh quá, lâu rồi sợ lưu manh nên không tắm, người tích toàn là mỡ béo…”
Chu Dụ ngồi xuống, khăn tắm không bọc được hết, bắp đùi trắng nõn lộ ra một góc, dưới ánh đèn neon càng có vẻ lấp lánh gai mắt.
Tuy trên mồm nàng nói đoạn thời gian này không rèn luyện, mỡ tích khá nhiều, nhưng với thiếu phụ, thân thể nhìn càng đẫy đã hút mắt, không một người đàn ông nào lại thích thiếu phụ gầy còm cả.
Thẩm Hoài đến bể bơi vốn có chút mong đợi, thêm vào những ngày nay Trần Đan bận chuyện mẹ nàng, không có tâm tình cùng hắn hoan hảo, cả người “ngứa ngáy” không ít. Tuy đã bơi được gần vòng, thể lực tiêu hao sắp hết, nhưng nhìn đôi chân trắng bóng kia thả vào làn nước, dưới bụng như có một luồng nhiệt khí phún lên, thầm nói: Lần này thật đúng là dẫn lửa thiêu thân a!
“Cậu nhìn cái gì?” Chu Dụ bắt gặp tròng mắt Thẩm Hoài mị mị nhìn chằm chằm hai chân mình, vừa thẹn vừa giận nói: “Tôi chỉ muốn qua bơi lội một chút. Có cậu đi cùng không sợ người khác quấy rối. Cậu đừng có mà nghĩ nhiều?”
“Tôi không nghĩ nhiều a. Hồi nãy cô ngồi đó nhìn tôi lâu như vậy, giờ tôi không thể đòi lại vốn à?” Thẩm Hoài cười hỏi.
Chu Dụ cười cười, nói: “Không ngờ thể lực cậu tốt thật, bơi mười mấy vòng như vậy mà vẫn giữ được tốc độ, nếu là tôi thì đã sớm chuột rút rồi…”
“Bắp chân tôi run run từ nãy giờ, không tin cô sờ thử xem!” Thẩm Hoài nhảy ngồi lên thành bể, vươn cẳng chân ra để Chu Dụ sờ.
Ngón tay nhỏ của nàng thử mò mò lên bắp chân hắn một cái, rất nhanh đã rụt tay về, rồi thả khăn tắm nhảy xuống bể, như muốn mượn làn nước mát lạnh giáng thấp tình niệm trong lòng. Ngẩng đầu lên lại vừa khéo nhìn thấy đũng quần Thẩm Hoài gồ nhẹ lên, cự ly khá gần, lại thấm nước, thành ra quan sát khá rõ, như một đầu cự mãng sắp muốn ngẩng đầu…
Không đợi Chu Dụ dời tầm nhìn đi, Thẩm Hoài đã ngượng ngập kẹp chân lại, thành ra khiến Chu Dụ biết hành động nhìn vào “chỗ kia” của mình đã bị Thẩm Hoài phát hiện, mặt hồng như muốn nhỏ máu.
“Tôi đã bơi nửa giờ rồi, sao giờ cô mới tới?” Thẩm Hoài hỏi.
“Đến cũng hơi muộn a!” Chu Dụ lấp liếm nói, làm sao nàng dám nói với Thẩm Hoài rằng: Sáng sớm nay từ lúc h là nàng đã không ngủ được nữa, vì chuyện có nên tới bể bơi không mà phân vân tận h, cuối cùng mới đưa ra quyết định…