Thẩm Hoài ngồi trên thành bể, hai chân duỗi ra, thưởng thức Chu Dụ đang vùng vẫy trong làn nước.
Chu Dụ bơi về hướng đối diện, Thẩm Hoài thoải mái nhìn đường cong từ bắp đùi thon dài đang linh hoạt vẫy vùng trong làn nước như mỹ nhân ngư của nàng.
Tuy áo bơi khá kín, nhưng vẫn lộ ra nửa bờ mông trắng lòa, trong dòng nước, hoa sóng như tuyết từ dưới mông tóe lên, thập phần no mắt. Do áo bơi hơi chật, cơ thịt banh ra, hiển hiện đủ vẻ phong du thành thục của người thiếu phụ.
Tuy Thẩm Hoài cũng từng có qua hai ba đoạn tình cảm, nhưng trừ Trần Đan ra, hắn chưa nếm cảm giác nam hoan nữ ái từ ai nữa cả, hiểu biết đối với đàn bà, hắn thừa nhận là còn lâu mới khắc sâu bằng chủ nhân thân thể này trước kia, có thể từ những chi tiết khác biệt nho nhỏ nhìn ra được “phẩm chất” của từng người.
Có đôi lúc Thẩm Hoài thực sự phân không rõ ràng, đến cùng thì hắn chịu ảnh hưởng từ Tôn Hải Văn nhiều hơn, hay là chịu ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ nhân thân thể này nhiều hơn?
Đổi lại là hắn trước đây, đối mặt với người phụ nữ mê người, đầy mỹ cảm như Chu Dụ, tình cảm ái mộ khẳng định là sẽ có, nhưng khi đã có Trần Đan, chắc hắn sẽ không “dày mặt” thể hiện “dâm tính” thế này. Trong khi lúc ấy hắn càng dễ bị dụ hoặc, càng dễ ngo ngoe dục động, càng không cách nào lấy ánh mắt bình tĩnh đi hân thưởng thân hình gần như hoàn mỹ không chút tỳ vết trước mặt, không kìm được nghĩ: Nếu lột bộ đồ bơi trên người nàng ra, trong đó sẽ càng mê người đến thế nào nữa?
Đầu óc thật là hỗn loạn a!
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Chu Dụ bơi trở lại, hỏi: “Ngồi trên bờ không lạnh à?”
Trời đầu thu, vẫn còn sót lại chút dư nhiệt mùa hạ, có điều tảng sáng thì trời có hơi lạnh, nhiệt độ ước chừng độ, nếu người vừa tắm xong mà không vận động có thể lạnh đến thấu xương.
Tuy trước đó đã bơi hơn nửa giờ, thể lực tiêu hao gần hết, chẳng qua bơi cùng Chu Dụ, tốc độ chậm lại rất nhiều, với thể lực hắn thừa sức để làm.
Xuống làn nước, tâm tư cũng nhạt đi, không nghĩ nhiều đến những ý niệm linh tinh kia nữa, cảm giác nóng bóng dưới hạ thân cũng dần hạ nhiệt; bơi hai vòng, dừng lại nói chuyện một lúc, rồi lại bơi thêm hai vòng; rất nhanh đã qua hơn nửa giờ
Leo lên bờ, Chu Dụ cầm khăn tắm lên, vừa đi về phòng thay đồ vừa lau khô nước trên người; lại đưa khăn tắm cho Thẩm Hoài đi phía sau, nói: “Hồi trước Tinh Tinh hay ở bên nhà ông bà ngoại, nhưng vài tháng nữa nó phải đi nhà trẻ rồi, gần đây ở cùng tôi; Lại chưa quen bảo mẫu mới lắm nên chắc tôi không tới đây luyện tập thường xuyên được, cùng lắm thì một tuần chừng hai ba buổi thôi…”
Hôm nay đến đây bơi hơi vội nên Thẩm Hoài chuẩn bị không đủ, nhận lấy khăn tắm từ Chu Dụ, vừa lau khô nước trên người vừa cười nói: “Tôi cũng chưa hẳn đã ngày ngày tới đây; nếu ngày nào đó cô cần phòng lưu manh, nhớ báo trước tôi một tiếng…”
Chu Dụ nguýt Thẩm Hoài một cái, nói: “Không phải lưu manh đang ở trước mặt?”
“Cô nói tôi lưu manh, vậy tôi giở trò lưu manh cho cô xem.” Nói rồi giơ tay làm bộ muốn mò lên ngực Chu Dụ, hắn nhìn ra được trong áo bơi nàng không lót đệm ngực, nhưng hình dáng vẫn cực hoàn mỹ.
Chu Dụ cười khanh khách, khoanh tay trốn ra sau, nhưng sau lưng là tường phòng thay đồ, nàng không trốn vào trong đó, mà dựa lưng lên vách tường, nhìn tay Thẩm Hoài chỉ cách ngực mừng chừng năm ba cm, cố bình tâm lại, u u nói: “Anh mà giở trò, lần sau em không tới đây nữa!”
Thẩm Hoài ngượng ngập rút tay về, đồng thời trong lòng thầm mắng bản thân “gan như thỏ đế”.
Chiếu theo kinh nghiệm từ ký ức Thẩm Hoài trước đây, lúc này hẳn nên sấn vào, áp Chu Dụ lên tường giày vò, vuốt ve một trận. Cho dù trong lòng nàng rất quấn quít, khả năng sẽ rút lui, nhưng chỉ cần thừa dịp Chu Dụ nửa kéo nửa đẩy, tâm lý đang giãy dụa, động thủ vừa đủ, thì quá nửa là thiếu phụ mê người hiển rõ rằng có hảo cảm với mình sẽ không trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn được.
Biết rõ ràng là hẳn nên đừng quản Chu Dụ biểu hiện thế nào, cứ sấn lại mò, nhưng Thẩm Hoài lại thu tay về, sóng vai mà đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Anh không giở trò nữa, liệu em có nghĩ rằng anh là đứa nhát gan?”
“… Vậy em đền cho anh…” Chu Dụ hôn nhẹ lên má Thẩm Hoài một cái, rồi nhanh như sóc nhảy ra xa, nói: “Chúng ta chỉ có thể như thế này thôi; em không thể làm ra chuyện gì có lỗi với Tinh Tinh, không thể trở thành bà mẹ không biết liêm sỉ được…”
“Em hôn quá nhanh, anh không có cảm giác gì cả…” Thẩm Hoài cười khổ, nhún nhún vai.
“Anh không lái xe về thì em đi trước, anh cứ thong thả!” Chu Dụ nói xong, không quản Thẩm Hoài nghĩ gì, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Ra phòng thay đồ, Thẩm Hoài không thấy Chu Dụ đứng đợi, mà một mình lái xe về trước rồi, hắn đành chạy về Văn Uyển sơn, thu thập chút đồ đạc, trực tiếp ngồi xe bus đi Mai Khê.
Ra khỏi hẻm Văn Uyển sơn là có ngay trạm xe bus.
Mai Khê đã thương thảo với ti vận tải thành phố, mật độ số chuyến qua lại giữa khu nội thành và thị trấn được nâng lên phút/chuyến. Nhờ thế, lỡ ngày nào đó Thẩm Hoài uống rượu say, phải để người khác chở về, sáng mai không cần gọi Thiệu Chinh đến tiếp mà tự đón xe bus đi làm cũng được.
Thẩm Hoài đem rất nhiều sự vụ của thị trấn giao cho đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương phụ trách; sau khi khu công nghiệp được thành lập, vì phòng ngừa cơ cấu ung thũng, trong ủy ban quản lý thiết lập thêm một văn phòng tổng hợp, phụ trách xử lý, hiệp đồng hết thảy công tác, để Viên Hồng Quân kiêm nhiệm chủ nhiệm phòng tổng hợp, cũng phụ trách luôn việc quản lý thường ngày.
Thẩm Hoài dồn càng nhiều tinh lực vào Mai thép, bình thời đều làm việc trong Mai thép, ở thị trấn có văn kiện gì muốn phê thường thường là để phó chủ nhiệm văn phòng đảng chính Thiệu Chinh làm liên lạc, hoặc giả Thẩm Hoài rút ra rút thời gian tự thân đến xử lý.
Trước khi bắt đầu giờ công nhân vào ca, Thẩm Hoài theo lệ thường tập trung đám nhân viên quản lý như Triệu Đông tới họp ngắn một cái, đến giữa trưa thì Chu Lập lại cầm phương án kiến tạo Chử Viên tới để hắn ra quyết định.
Chử Viên chính là tiểu khu căn hộ cao cấp mà thị trấn muốn kiến tạo sau khi giải tỏa khu ổ chuột dọc mặt bắc đường Xưởng Thép, cũng được thi công đồng thời với công trình cầu đường Chử Khê.
Khu vực hẹp dài này đại thể ước chừng có mẫu đất, phương án sớm nhất mà Thẩm Hoài nghĩ đến là phân dỡ thành từng lô bán ra, cho phép tư nhân chiếu theo quy hoạch chung của thị trấn, thống nhất kiến tạo khu nhà ở cao cấp; đồng thời cũng tính lấy khoản tiền thu về khi bán ra kia để bù đắp chi phí giải tỏa tái định cư và cải tạo phố cổ Mai Khê.
Có điều với quỹ đất chừng mẫu ấy, nếu phân dỡ ra xây biệt thự, cùng lắm là xây được nhà.
Với hoàn cảnh cư trú như Mai Khê hiện giờ, phân khúc nhà ở cao cấp gần như không có cửa; tự thân Mai Khê cũng không có nhiều gia đình giàu có thế kia, không cách nào đủ năng lực tiêu hóa liền một lúc lô đất ấy.
Chiếu theo thiết kế ban đầu, chi phí san lấp, xây dựng, cộng thêm tranh trí và cải tạo sinh thái toàn khu vực, chia đều ra thì một căn biệt thự ước chừng mất khoảng vạn, vào những năm , đây không phải là khoản tiền mà những gia đình thị trấn bình thường có thể chịu nổi.
Từ lúc bắt tay vào dự án đến hiện tại, công ty dịch vụ nhà ở thị trấn đã vận tác ba tháng, tính cả đám người Chử Hợp Lương, Chu Lập, Hà Nguyệt Liên, Dương Hải Bằng nữa, cũng mới bán ra không đến lô, tiền gom góp được còn chưa đủ để lập tức bắt tay vào động thổ công trình.
Cuối cùng Thẩm Hoài phải bàn chuyện này với điện lực Đông Nam, Hồng Cơ, ngân hàng thương nghiệp, quyết định các bên và Mai thép hợp tác theo mô thức xây dựng khu cư trú cao cấp cho nhân viên, trước gom ra triệu tiền đầu tư, để hạng mục bắt đầu tiến vào giai đoạn thực thi.
Nhà máy điện Mai Khê, xưởng đèn trang trí Hồng Cơ còn đang trong giai đoạn thi công, đợi sau khi hoàn thành, điện lực Đông Nam và công ty Hồng Cơ phải đưa tới một lượng nhân viên quản lý tương đối lớn. Những nhân viên này ăn nghỉ trong nhà hàng, khách sạn thời gian dài cũng không thích hợp.
Trước đây Mai thép chủ yếu móc nhân tài kỹ thuật, quản lý từ xưởng thép thành phố. Nhưng đấy là trong ngắn hạn, Mai thép muốn phát triển càng cao, càng xa, tầm nhìn chiêu mộ nhân viên phải đặt rộng hơn nữa. Có điều yêu cầu đối với sinh hoạt của những nhân tài sẽ ngày càng đề thăng, Mai thép phải chuẩn bị sẵn, hoàn toàn không thừa.
Hiện tại đầu tư khu căn hộ cao cấp, tương lai mỗi bên sẽ được phân khu biệt thự, dùng làm túc xá cho nhân viên quản lý sinh hoạt; vừa chiếu cố càng tốt cho cuộc sống của nhân viên, đồng thời về mặt tài chính có thể gộp vào tư sản cố định cho dễ quản lý, là thủ đoạn rất tiện lợi.
Chắc là bị Tôn Á Lâm níu đi sửa sang lại nhà cũ làm cho đủ sặc, hoặc là Chu Lập chiêu mộ được kiến trúc sư có trình độ càng cao, phương án thiết kế Chử Viên đưa ra ba lần đều bị Thẩm Hoài liên tục bắn chết, phương án cầm ra lần này rõ ràng là tốt hơn các phương án cũ nhiều.
Chử Viên kẹp giữa đường Chử Khê và phố cổ, vừa muốn thể hiện ra đặc sắc của khu căn hộ cao cấp, lại muốn đừng quá xung khắc với phong cách của phố cổ, yêu cầu dành cho kiến trúc sư thiết kế có thể nói là vô cùng hà khắc.
“Lần này không tệ! Nhưng mà đợi lát nữa anh gọi điện hỏi Tôn Á Lâm xem, hỏi nàng có rảnh thì đến cho ý kiến, ánh mắt cô ấy rất độc, nếu cảm giác phương án này không có vấn đề, vậy thì cứ yên tâm mà làm!” Thẩm Hoài nói.
Nghe Thẩm Hoài nói thế, Chu Lập vò đầu bứt tai, nói: “Cửa giám đốc Tôn liệu có bỏ qua được không? Ánh mắt giám đốc Tôn nuôi từ trong đại gia tộc mà ra, vừa độc vừa chuẩn, tôi không đủ lòng tin rằng phương án này có thể khiến giám đốc Tôn vừa ý. Lần này mà còn không thông qua, đám thủ hạ dưới quyền khéo bãi công mất…”
“Mấy người là đang hưởng phúc mà không biết.” Thẩm Hoài cười nói: “Anh nói thử xem, kiến thiết Cồn Giang làm kiến trúc ở hương trấn, vừa bắt đầu đã được một ánh mắt cỡ quốc tế chỉ điểm, đây là thuận lợi hay khó khăn? Nếu các cậu làm tốt khu căn hộ Chử Viên này, gì chứ trọn cả thị trường nhà ở cao cấp trong tỉnh đều có tư cách tiến vào. Chuyện tốt thế này, người khác muốn cướp mà không được, Tôn Á Lâm lại không đòi chi phí cố vấn, lo mà làm đi thôi…”
“Nói cũng phải!” Chu Lập cười ha ha, nói: “Giờ tôi đặt mấy bức ảnh nhà cũ đặt trong phòng làm việc, ai vào phòng cũng khen, nói muốn làm biệt thự tương tự cái này, có điều vừa nghe báo giá, đa phần là trợn trắng mắt… Người trong đại gia tộc như giám đốc Tôn có khác a…