Mãi đến buổi tối, Lưu Vân một bước cũng không ra khỏi phòng, chỉ tự hành điều tức nội thương. Phòng bên Liễm Hàn cũng không hề động tĩnh. Cho nên đám Lưu Tiêu, cũng vô pháp biết ở phòng nào.
Nửa đêm, ngoài cửa phòng chợt truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Liễm Hàn?
Lưu Vân rời giường đi tới cạnh cửa, hai người cách một đạo môn nhưng đều bất động thanh sắc. Lưu Vân chờ một hồi cũng không thấy chút động tĩnh, đành tự mình mở cửa ra. Không ngoài ý muốn thấy một bóng đen thon dài đứng ở ngoài cửa, Liễm Hàn gặp Lưu Vân bỗng mở cửa mỉm cười tựa cửa, thoáng sửng sốt, lại nhanh chóng biến thành nhất quán lạnh lùng, bình sứ nhỏ gắt gao cầm trong tay vứt cho hắn, không nói một lời xoay người trở về phòng.
Đây là… Dược? Hảo ý bất thình lình của Liễm Hàn trái lại biến thành hắn có phần chẳng biết làm sao, “Không phải là độc dược chớ….” Lưu Vân cười khẽ mang chút ác độc, “Cảm tạ….” Lập tức đem bình sứ nhỏ trí thu vào trong ngực áo, đóng cửa lại.
Về nằm lên giường, Lưu Vân trăn trở trằn trọc, vừa nhắm mắt lại, đôi mắt thanh nhã như lan kia của Lưu Tiêu không ngừng quanh quẩn trong đầu, xua không đi. Vậy cũng thôi đi, vì sao lúc cảm giác thấy bình nhỏ trong ngực, không tự chủ được hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Liễm Hàn?! Chẳng biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc ngủ, một chi tiết nhỏ này bị hắn “tận lực” quên đi mất.
Hôm sau, Lưu Vân bước ra khỏi phòng, phát giác cả tầng lâu ngoại trừ hai gian phòng mình cùng Liễm Hàn ra đều để trống, vội vàng kéo tiểu nhị qua hỏi: “Hai vị công tử tuấn mạo phi phàm hôm qua đến đây trọ đâu rồi? Bọn họ một người mặc lam y, một người thanh y.”
“Nga! Ngươi là hỏi hai vị kia a! Cùng đi với họ còn có một vị đại ca…. Bọn họ nha, tối qua đã đi rồi, hình như là muốn tới Huyền Diệu…”
“Tạ, tiểu ca.” Đã đi rồi sao? Tâm tình Lưu Vân vốn thoải mái lại bỗng trở nên có chút cô đơn. Đại ca đi cùng? Chắc là Thiệu Hồng rồi. Bọn họ tới Huyền Diệu làm cái gì? Lẽ nào là vì truy tra chuyện Thiên Tuyệt? Nhưng chuyện Liễm Hàn và ta cùng đi đô thành Thệ Thần làm sao biết được? Không đúng! Minh mục trương đảm cùng Lưu Tiêu đến đây như vậy quyết không thể là vì báo thù!…. Đến tột cùng là vì chuyện gì, có thể khiến Lưu Tiêu tâm trách nhiệm nặng như thế bỏ mặc không để ý đến sự vụ lớn nhỏ của võ lâm, vạn dặm xa xôi lên Huyền Diệu? (vì anh chứ ai! Hãn =..=)
Sách. Lưu Vân thấp giọng cười cười chế giễu, vốn tưởng rằng mình có thể buông xuống, không nghĩ tới ngược lại càng vướng bận…. A, ái tình thứ này quả nhiên là một tai họa. Lưu Vân than nhẹ một tiếng đi xuống lầu, chưa từng chú ý tới trong cánh cửa khép hờ phía sau, phượng mâu như hồ sâu của Liễm Hàn hiện lên một tia phức tạp.
“Chưởng quầy, còn bao lâu tới được Huyền Diệu?…. Chưởng quầy!”
“…. Ách… Hai, hai ngày, ngài là… ngày hôm qua…” Đường chưởng quầy thật hận không thể vả miệng mình hai cái, thế nào lại không dài mắt vậy chứ! Cẩm y nam tử cử chỉ tiêu sái tự nhiên trước mắt, tuy tướng mạo thường thường, nhưng khí độ phi phàm cũng quyết không phải trì trung chi vật (vật tầm thường), chỉ sợ còn lai lịch không nhỏ!
Lưu Vân buồn cười nhìn Đường chưởng quầy kinh hoàng lo sợ không thôi, thật đúng là phật kháo kim trang nhân kháo y trang () mà. Đảo mắt thoáng thấy Liễm Hàn sớm đứng lặng bên cửa, vẫn lạnh lùng tựa tuyết đứng như tùng.
() “Phật dựa vào áo vàng, người dựa vào quần áo”. Đại khái như câu “người đẹp vì lụa…” của Việt Nam mình ế ^^
Hắn giật mình nhớ tới một màn kinh diễm hôm qua, vô thức liếm liếm bờ môi hơi có chút khô ráo, gắng sức rũ bỏ tâm tư xao động, theo phương hướng Liễm Hàn rời đi ra khỏi khách .
Hai người đến mã trạm gần cổng trấn yêu cầu một con tuấn mã, chạy thẳng hướng Huyền Diệu.
Gió lạnh xào xạc biểu hiện cuối thu đã đến, phong đỏ nhuộm lên hoa sậy rơi, lá thu bay lả tả.
Quốc đô của Huyền quốc, Huyền Diệu thành nội cũng là một phen phồn hoa tự cẩm, xe như nước chảy ngựa như rồng. Lại thêm không lâu sau là Thánh Thượng đại thọ, càng khắp chốn mừng vui, náo nhiệt phi phàm.
Rời Bình Sam trấn, chưa tới hai ngày, Lưu Vân cùng Liễm Hàn đã đến Huyền Diệu, dọc theo đường đi Liễm Hàn so với trước kia càng thêm lãnh khốc, ngày thường Lưu Vân giảng mười câu, ít nhất y sẽ đáp hai câu, hôm nay, dù Lưu Vân ghé vào lỗ tai y lải nhải một trăm câu, y cũng hoàn toàn chỉ coi như không nghe thấy.
Cuối cùng lúc vào thành, tính nhẫn nại của Liễm Hàn rốt cuộc bị mài sạch cứng ngắc ném ra một câu: “Ngươi còn nói thêm một câu vô nghĩa, ta lập tức cắt lưỡi ngươi.”
Lưu Vân lộ ra vẻ cười tà thắng lợi nói: “Chúng ta tìm một chỗ trọ trước, này không phải vô nghĩa chớ?” Cuối cùng cũng mở miệng, biện pháp đối phó băng sơn này chính là lải nhải tới khi y rốt cuộc “băng” không nổi nữa mới thôi. Ngay chính Lưu Vân cũng kinh ngạc, không biết khi nào mình nhai trúng lưỡi, thật đúng là bái phục.
“Uy, nghe gì không? Đêm nay hoa khôi『 Mị Phượng Các』muốn hiến nghệ trong các! Người ra giá cao nhất có thể nhập trướng thấy phương dung (khuôn mặt đẹp)!”
“Ở thiên hạ đệ nhất thanh lâu này thì có Lam Cần thần bí nhất, đến cả là nam hay là nữ cũng không biết, bất quá ai có thể được thiên đại vận khí này, biết đâu còn được…. Hắc hắc…”
“Ai, phải đó! Nếu lão tử có bạc, kia còn không phải…..”
Trong Di Duyệt khách , mỗi lầu mỗi góc thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tiếu thô tục, đúng lúc truyền vào tai Lưu Vân không rớt một chữ. Hộ đêm hắn đi không ít, thanh lâu này ngược lại còn mới mẻ, đi mở mang kiến thức một chút cũng không tồi. Cái hoa khôi gì đó hắn không có gì hứng thú, nghĩ đến thiên hạ nữ tử đẹp cách mấy cũng không bằng Mộ Dung Thanh nhị tiểu thư, cho nên nam tử, lại có mấy ai dám so sánh với tòa “Băng sơn” trước mặt kia? Lưu Vân chợt nghĩ tới Mộ Dung công tử tự xưng là phong lưu vẫn mấy phen rơi vào tay mình, bất giác cong lên một độ cong nhẹ nhàng. Lại nghe Liễm Hàn xa xa bay tới một nhát: “Ngươi muốn đi?”
Lưu Vân ngây ra, tầm mắt khóa tại mục thâm trầm khó dò của Liễm Hàn, khe khẽ cười, nguyên lai y cũng đang nghe? Hơi gật đầu, mỉm cười có thâm ý khác nhìn y nói: “Liễm huynh cũng có hứng thú?”
Liễm Hàn trầm hạ mặt, lạnh lùng nói: “Không có.” Đứng dậy dời bước ra khách .
Lưu Vân không ngờ lại chọc tới y, để bạc lại đứng dậy đi tìm. Vừa mới xuất môn, một trận tiếng động lớn xôn xao từ góc phố truyền đến, cực kì phô trương, giống như có đại nhân vật đi qua.
Trên đường cái, dân chúng đều bị dồn qua hai bên, cận vệ quân ngăn ra một con đường, xa xa, Lưu Vân thấy một đại kiệu tám người khiêng dần dần đến gần. Trên kiệu hoa lệ lụa mỏng quấn quanh bốn phía, mơ hồ có thể thấy ngồi bên trong là một vị nam tử tuấn tú phục sức phù hoa, tuyết y cẩm đoạn (gấm trắng như tuyết), điêu cừu hồ khâm (áo lông chồn). Lúc đi qua Lưu Vân cùng Liễm Hàn, gió nhẹ phất mở ra, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú thoát tục của nam tử, phảng phất như phù liên (đóa sen) xuất trần, ánh mắt xa cách mà lạnh lùng tựa hư vô coi thường hết thảy, nhưng dư quang như có như không nhìn lướt qua hướng bọn họ. Đến khi cận vệ quân triệt hồi, đám đông lại tuôn ra.
“Trên kiệu vừa rồi là ai a?”
“Cả hắn ngươi cũng không biết?! Hắn chính là Liên phi mà đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất! Rõ là cô lậu quả văn (kiến thức nông cạn, quê mùa)!”
“Nga, chính là nam tử thanh lâu ba năm trước Hoàng Thượng vi phục xuất tuần mang về ……”
” Hư–! Nhỏ giọng chút, không muốn sống nữa à!”
Nam phi? Nơi này thật đúng là “Nam nữ bình đẳng”. Lưu Vân quay qua nhìn phía Liễm Hàn bên cạnh trêu đùa nói: “Ngươi thật sự không đi? Vậy để ta đi nhá.”
Liễm Hàn liếc Lưu Vân, không nói một lời phất tay áo bỏ đi. (ghen =)))
Lưu Vân khẽ cười cười, đi theo nhân lưu tín bước cuống khứ. Hắn đương nhiên biết Liễm Hàn chẳng thèm đến loại địa phương này, đây cũng là phương pháp tốt nhất để rũ bỏ y. Dù sao hắn đến Huyền Diệu không chỉ để ngoạn.
『Mị Phượng Các』này thật không hổ là xướng quán lớn nhất Huyền quốc, bài trường to lớn, khách nhân chi thịnh, đúng là không khác nhà hắn. Ra ra vào vào phần lớn là phú hào thương cổ, cũng không thiếu quý tộc đệ tử, người người cẩm y ngọc kiệu, gia phó trải rộng, trái lại chẳng ai chú ý Lưu Vân bộ dạng bình phàm không chút bối cảnh. Không hề nghi ngờ, đây là một cơ hội tìm hiểu tin tức tốt nhất.
Nhập Các nội, so với đông như trẩy hội ngoài cửa thì chỉ có hơn chứ không kém, nơi nơi điêu lan ngọc thế, mạn liêm vương vấn. Qua lại không ngớt giữa các cái bàn và nhã gian là hỏa kế cùng nha đầu chạy việc chẳng có ai không lả lướt động lòng người, càng đừng nói cô nương cùng tiểu quan, hoặc ôn nhu, hoặc tao nhã, hoặc điêu ngoa, hoặc động lòng người, cái gì cần có đều có, mặc quân chọn lựa, vả lại đều là thiên thu giai nhân, không chút dung chi tục phấn.
Thời điểm Lưu Vân tới, trong đại sảnh đã sớm chen chúc thủy tiết bất thông(rất chật chội), tiếng gọi đồ uống không kiên nhẫn liên tục bên tai, đợi mọi người khẩu vị hoàn toàn bị treo lên thì, màn sa nội đình thoáng chốc bị vén lên, một vị nữ tử tuổi trẻ thân chu cẩm lăng la khoan thai đi ra, vòng eo xoay nhẹ, chầm chậm tiến tới, giữa tóc mai điểm hoa ngân ti chập chờn ẩn hiện, thướt tha xinh đẹp, mày ngài kẻ phấn hương má tuyết, sức chạm trổ, thích hợp, đẹp tựa đào lí, lúm đồng tiền như hoa, hồng tụ dấu chu thần (đôi môi thắm đỏ), vũ phiến nhẹ lay động giữa bàn tay ngọc. Nữ tử làn sóng thu như nước thoả mãn lướt qua dưới đài, đợi lúc khách nhân dần dần an tĩnh. Hồng y nữ tử này chính là chủ nhân của thiên hạ đệ nhất thanh lâu『Mị Phượng Các』, nhân xưng Phượng tỷ, đối nhân xử thế khéo léo, tâm tế như trần mà băng tuyết thông minh. Lại không ai biết được thân thế bối cảnh xướng các lớn như thế cùng Phượng tỷ này. Bất quá, mọi người tất nhiên là tới tìm thú vui, quản mấy chuyện này làm chi!
Phượng tỷ thấy đã đến lúc, mỉm cười quét qua một vòng quý công tử vươn dài cổ dưới đài, chu thần khẽ mở: “Phượng tỷ nhân đây tạ các vị công tử ủng hộ, nhân nhi lát nữa ra nhất định sẽ không khiến mọi người uổng công chờ lâu, có phải không? Lam Cần–” Khẽ phất tay áo, nghiêng người lui qua một bên. Màn nhẹlưu tô (tua rua) ở giữa từ từ bị kéo lên, bên trong tầng thanh sa mỏng, mơ hồ có thể thấy được một mạt lam ảnh đứng nghiêng sau mạn trướng, mọi người quên hít thở, tham lam nhìn chằm chằm giai nhân thần bí trong sa liêm. Thanh sa mông lung ẩn dấu dung nhan trí tuyệt luân, hắc ti mềm mại như ẩn như hiện phi tán phía sau, thanh lam trường phủ quanh một dáng người cao gầy.
Không nghĩ tới『Mị Phượng Các』này cư nhiên là nam. Lưu Vân dựa vào một góc không chớp mắt, vẻ tùy tính có chút mất hết hứng thú. Nghĩ đến gian thiên hạ đệ nhất thanh lâu này ũng bất quá như thế, không ngoài thanh diễm vũ, mĩ mĩ chi cảnh, cái gọi là thanh lâu, chẳng qua chính là nơi nam nhân có tiền phát tiết dục vọng, cùng chỗ ăn chơi hiện đại ý nghĩa chẳng khác bao nhiêu, bất quá, với đầu óc kinh doanh của cổ nhân mà nói, phương diện này cũng coi như làm không tệ, tự nhiên không thể so sánh với Lưu Vân kinh nghiệm thương trường.
Hài lòng nghe một mảnh thanh âm hít lương khí dưới đài, Phượng tỷ sóng mắt mang cười lưu chuyển, hơi nhấc tay, bên trong lưu tô thanh mạn dấu vô hạn phong cảnh. Mọi người tiếng bất mãn nổi lên bốn phía, Phượng tỷ nhanh chóng trở lại chính đề, giọng nói dễ nghe mà ngọt ngào cất cao: “Nếu chư vị công tử còn vừa ý Lam Cần, thỉnh tham gia cạnh tiêu (đấu giá) phía dưới, người ra giá cao nhất, Lam Cần đêm nay vì ngài đặc biệt hiến cầm.” Nàng vỗ vỗ tay, lam ảnh trong màn chẳng biết khi nào đã ngồi xuống bắt đầu đàn tranh. Tiếng đàn cheng cheng phảng phất không sơn minh giản (tiếng suối trên núi), lại nhu tình như nước, âm phù như âm thanh thiên nhiên này từ cầm huyền nơi ngọc thủ từng giọt tuôn ra làm các nội vốn huyên náo lập tức an tĩnh lại, đắm chìm trong tiếng đàn ma mị, say mê không thôi.
Nhiếp hồn cầm? Lưu Vân nhướng tu mi, cười lạnh một tiếng, lấy nội lực để hóa giải thuật mị hoặc trong âm luật. Mắt lạnh nhìn chằm chằm lam y nam tử bên trong sa liêm, không ngờ trong『Mị Phượng Các』này thật đúng là tàng long ngọa hổ.
Đoán chừng mấy tên sắc phôi tử kia bị mê không sai biệt lắm, Phượng tỷ ý bảo dừng đạn tấu, chu thần cong lên cười nói: “Chẳng biết có vị công tử nào muốn mua Lam Cần đêm nay tấu tranh?”
Lời còn chưa dứt, mọi người đã tranh nhau ra giá, từ năm trăm lượng thẳng đến hô năm vạn lượng mới dần dần không âm thanh.
“Mười vạn lượng!” Trong đám người một vị nam tử tuấn mỹ thân băng lam trường bào cất cao giọng. Tiếng nói trầm thấp êm tai, Lưu Vân không thể quen thuộc hơn — Lưu Tiêu!
Lời ấy vừa ra, tuy không cam lòng, mọi người lại đều ngậm miệng, có người ghen tị có người oán hận nhìn chòng chọc công tử tuấn tú ra tay hào phóng này. Phượng tỷ tất nhiên là tươi cười rạng rỡ: “Vị gia này xuất mười vạn lượng! Nếu không có ai cao hơn, vậy Lam Cần đêm nay chỉ vì một mình vị công tử này đạn tấu!” Thấy hồi lâu không người trả lời, Phượng tỷ thu bạc lại, không nói hai lời, hồng tụ phất nhẹ tiếp đón Lưu Tiêu vào nội Các.
Không ai phát hiện ở một góc Các, Lưu Vân tế híp phượng nhãn, gắt gao nhìn chăm chú Lưu Tiêu xa dần, mi nhãn vẫn mang cười lại sớm mất đi tùy tính cùng đạm mạc, thay vào đó là một cổ hàn ý lẫm liệt và hờn giận khó nêu tên. Cảm giác bị lừa đánh úp lên trái tim Lưu Vân, một khắc đó, hắn thật hận không thể xông lên phía trước đem Lưu Tiêu ghì thật chặt vào lòng. Giác ngộ như vậy cuối cùng làm Lưu Vân quyết định đối mặt với vấn đề không thể trốn tránh này nữa, hắn thề: Đồ của hắn, quyết không để bất cứ kẻ nào đoạt đi.