Lưu Vân trong nháy mắt thu lại lửa giận đầy mình, thi triển khinh công lặng lẽ lẻn vào biệt viện『Khởi Phượng Lâu』của Lam Cần, xa xa đã thấy Thiệu Hồng một thân trang phục tiện sam. Hắn đang muốn tiếp cận lầu các, không ngờ hàn quang vút lên, một bóng đen chợt từ chỗ tối đánh úp lại, Lưu Vân ung dung tránh qua, thoáng thấy người tới một thân mặc hắc khẩn sam, khuôn mặt thanh tú địch ý rõ ràng: “Ngươi là người phương nào? Chủ tử của『Khởi Phượng Lâu』 há là nơi phàm phu tục tử có thể tùy ý tiến vào!”
Lưu Vân không kiên nhẫn nhếch miệng, một lòng chỉ muốn mau mau xông vào, nào còn chú ý tới tên thị vệ chẳng biết từ đâu nhảy ra này. Lười cùng gã dây dưa thêm, Lưu Vân mạnh mẽ đề chân khí, nhanh như tia chớp xuất thủ trực chỉ ba đại huyệt trên người gã, nhân lúc gã thu tay lại bỗng trở tay điểm trụ huyệt kiên tỉnh (một huyệt nằm trên vai) của gã, lập tức xoay người nhảy vào lâu nội.
“Ai… Ngô…” Không đợi Thiệu Hồng phản ứng lại, Lưu Vân đã trực tiếp cho hắn làm pho tượng. Bất quá, tiếng vang phát ra đủ để khiến người trong phòng phát hiện.
“Người nào?” Thanh âm này là — Thệ Thần? Hừ, hoá ra ngươi cũng có phần! Lưu Vân dứt khoát không hề né tránh, đẩy phứt cửa phòng ra, bước vào trong. Vừa vào cửa, đã thấy thân ảnh cao ngất của Lưu Tiêu khoanh tay mà đứng, phượng mâu đạm nhã mang theo kinh hãi cùng xa cách. Biết y không nhận ra khuôn mặt này, tâm Lưu Vân lại cảm thấy một tia đau đớn, chỉ vì ánh mắt tràn đầy hờ hững ấy. Trong lòng tuy giận, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ cười tà nhất quán của hắn, đến khi nhìn thấy Thệ Thần vẻ mặt kinh ngạc bên cạnh Lưu Tiêu, lại càng sâu thêm vài phân. Dám đưa Tiêu tới loại địa phương này, món nợ này Ngự Lưu Vân ta nhớ kỹ!
“Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Đến đây làm gì?” Lưu Tiêu nhìn nam tử xa lạ trước mặt, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn mang chút tà khí khá quen mắt, có thể không kinh động bất cứ ai mà vào như vậy, có lẽ công phu rất cao.
“Ha ha, chuyện gì? Đến xướng các còn có thể làm gì? Ngươi nói xem, đại ca.” Lưu Vân nhẹ nhàng trích hạ diện cụ (mặt nạ) trên mặt, tuấn nhan vốn tà mị triển lộ trước mắt hai người. Lưu Tiêu trong nháy mắt ngốc lăng tại chỗ, y quả thật không dám tin vào mắt mình, người khiến y ngày đêm tư niệm, nóng ruột nóng gan gần ngay trong gang tấc. Lưu Tiêu bạc thần khẽ khép, hầu kết rung động, nhưng nửa ngày cũng nói không nên lời. Thệ Thần trái lại khôi phục bình tĩnh, cười khổ suy tư làm sao giải thích hết thảy mới được, xem ra người ấy tức giận đến không nhẹ.
Lưu Vân thấy thần tình y vừa kinh hỉ vừa có chút buồn bực cùng khổ sở, càng thở không ra hơi. Thế nào, lão tử phá hư chuyện tốt của ngươi hay sao?! Độ ấm trong mắt không khỏi giảm xuống vài phần.
Cuối cùng nhớ tới hoa khôi Lam Cầm bị mình tận lực xem nhẹ bỏ qua, thấy y ngồi bên cầm, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn bọn họ, Lưu Vân cười khẽ đến gần, nâng cằm Lam Cầm, tế quan sát. Ngũ quan trí xinh đẹp tuyệt trần, trong mắt tự kiều tự, thật là phong tình vô hạn, mị thái hoành sinh. Lưu Vân khẽ ‘sách’ một tiếng nói: “Đại ca hảo nhãn quang na.”
Lưu Tiêu phục hồi thần lại, thấy động tác Lưu Vân, tay để sau lưng hơi phẫn nộ gắt gao nắm chặt, nghe vậy, một cảm giác chua chát lạnh buốt tuôn ra, Lưu Vân tới đây, còn có thể làm gì. Vô lực buông tay ra, giọng nói trầm thấp của Lưu Tiêu mang chút run rẩy: “Nhị đệ ngươi……”
“Vân huynh nếu có hứng thú, tại hạ cùng Tiêu huynh nhất định thành nhân chi mỹ (giúp người hoàn thành ước vọng).” Thệ Thần giành trước một bước nói, ý vị thâm trường nhìn Lưu Vân.
“Thệ?” Lam Cần này…. Lưu Tiêu nhất thời không hiểu Thệ Thần vậy là có ý gì, quay đầu nhìn về phía Thệ Thần trong mắt mang theo chút nộ khí.
Thệ? Lửa giận vốn dĩ do đã hiểu thâm ý trong lời nói nên hơi giảm xuống, lại vì một tiếng xưng hô hắn nghe ra cực kỳ chói tai mà lại vọt lên. Lưu Vân hơi nhướng mày kiếm, hướng Thệ Thần ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đa tạ.”
Lưu Tiêu cả người chấn động, miễn cưỡng cười nói: “Vậy… Không quấy rầy.” Vốn còn muốn nói cái gì, nhưng vô luận thế nào cũng không mở miệng được, chỉ mong rời nơi khiến y sắp nghẹt thở này. Lưu Tiêu đang muốn xoay người rời đi, không ngờ còn chưa xuất môn, tay đã bị một bàn tay ấm áp gắt gao nắm lấy, thanh âm từ tính dễ nghe vang lên bên tai: “Còn muốn trốn đi đâu?” Lưu Tiêu cả kinh, còn chưa kịp nghĩ thêm, Lưu Vân đã kéo y vọt ra cửa đi luôn.
Thệ Thần nhớ tới thần sắc trở về tìm ngươi tính sổ kia của hắn, cười khanh khách lắc lắc đầu, xoay người lại dĩ nhiên là vẻ mặt mỉm cười phiên nhiên, có thâm ý khác nhìn Lam Cần bị bỏ sang một bên vẫn chưa phát ra lời nào, nói: “Lam công tử đừng để ý, tại hạ lần này thay mặt hai vị bằng hữu hướng công tử tạ lỗi.”
Lam Cần cười đáp: “Không dám. Công tử còn cần Lam Cần tấu khúc sao?”
“Kia cũng không cần. Công tử một tay hảo cầm nghệ khiến tại hạ bội phục, hôm khác nhất định lại đến bái phỏng. Cáo từ.” Thệ Thần chắp tay, xoay người ra khỏi phòng. Tất nhiên là không thấy phía sau Lam Cần đầy mặt ý cười nghiền ngẫm.
Thệ Thần vừa ra ngoài phòng, liền thấy Thiệu Hồng vẫn đứng không nhúc nhích nhìn mình như gặp cứu , mỉm cười, giải huyệt giúp hắn. “Vừa rồi là nhị thiếu gia….” Thiệu Hồng nhìn Thệ Thần ra hiệu chớ có lên tiếng, hiểu ý ngậm miệng.
Thệ Thần cười nói: “Chúng ta quản chuyện một người là tốt rồi. Ngươi theo ta đi thôi, chủ tử ngươi e là nhất thời cũng không quay lại.” Lúc xuất lâu, ánh mắt như có như không ngắm hướng bụi cây một chút, đi thẳng ra khỏi cửa, trong mắt đã là một mảnh thanh trừng (trong vắt).
Sương bên này, Lưu Vân vẫn gắt gao kéo y trở lại Di Duyệt khách . Dọc theo đường đi, hai người ai cũng chưa phát ra lời nào. Lưu Tiêu nhìn chăm chú vào tay bị Lưu Vân gắt gao nắm lấy, trong đầu trống rỗng, không cách nào, hay là không dám nghĩ sâu, sợ rằng vừa mở miệng, mộng sẽ vô tình vỡ tan. Mãi đến khi rõ ràng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến, hân hỉ trong lòng Lưu Tiêu tăng thêm không thể ức chế. Lưu Tiêu nghĩ tới đó, nếu Lưu Vân cứ như vậy luôn luôn nắm tay mình mãi mãi, một đường đi tiếp, y hy vọng đường này vĩnh viễn không có phần cuối.
Chẳng mấy chốc, Lưu Vân đã kéo Lưu Tiêu vọt vào phòng. Khóa cửa, Lưu Vân buông y ra tự tới ngồi xuống phẩm trà, nhếch phượng nhãn nghiêm mặt nói: “Đại ca không định giải thích cái gì sao?”
Đột nhiên mất độ ấm trong tay, Lưu Tiêu hơi ngơ ngác thu hồi tay, sau nửa ngày mới nói: “Thệ nói với ta ngươi muốn lên Huyền Diệu, đây là nơi thị phi, huống hồ ngươi lại là…. mới tới, hơn nữa ám dực hồi báo nói Huyền Diệu hình như có thế lực Thiên Tuyệt hoạt động, ta thật sự không yên tâm ngươi một mình….” Nói đến sau lại cơ hồ không thể nghe thấy.
Lưu Vân không khỏi tâm tình đại hảo, tình cảm ấm áp dần dần chất chứa, buông chén trà, thong thả bước đến phía sau Lưu Tiêu, từ sau ôm lấy y, rõ ràng cảm thấy thân thể Lưu Tiêu cứng đờ. Lưu Vân tựa đầu lên giữa cổ y, dán vào bên tai Lưu Tiêu buồn bực nói: “…. Ta là hỏi ngươi đi thanh lâu làm cái gì…”
Lưu Tiêu nghe vậy ngốc lăng, giật mình hiểu được ghen tuông trong lời Lưu Vân, vui sướng trong lòng vút lên từng tia từng tia lan tràn: “Không phải! Ta cùng Thệ bất quá đối Lam Cần kia có hoài nghi, đi tra xem, thật không phải….” Y có thể lại mong mỏi với phần cảm tình này sao?
“Ta biết.” Vẻ tươi cười tà mị nổi trên hai má Lưu Vân, “Ha ha, Tiêu của ta đương nhiên sẽ không tới tới loại địa phương kia.”
Giọng nói mị hoặc trầm thấp mà khàn khàn, hơi thở nóng rực phả bên tai Lưu Tiêu, khiến cả người y không thể ức chế khẽ run rẩy: “Nhị đệ…. Ngươi biết ngươi đang nói cái…” Lưu Vân không ẩn nhẫn nữa, dứt khoát hôn lên bạc thần của Lưu Tiêu, ôn nhu mút lấy vị ngọt ngào trên môi, thuận lợi nạy răng y ra tiến quân thần tốc, mặc sức truy đuổi lưỡi Lưu Tiêu, linh xảo cùng nhau nhảy múa. Bàn tay vòng quanh thắt lưng y cũng tham nhập y nội Lưu Tiêu, qua lại lướt nhẹ trên da thịt bóng loáng của y, trượt tới đột khởi trước ngực, ác ý xoa nắn. Tình dục tràn đầy khiêu khích làm thân thể Lưu Tiêu mềm nhũn.
Nghĩ đến người đó là Lưu Vân, Lưu Tiêu không khỏi trên người một trận lửa nóng, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã ngạo nghễ phủ kín một tầng phi sắc nhàn nhạt, đầu óc Lưu Vân càng nóng lên, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn, giống như có lửa đốt cháy trong cơ thể. Hắn cắn nhẹ vành tai no đầy của Lưu Tiêu, dọc theo tai dây dưa liếm cắn, như mê hoặc nói: “Đương nhiên biết…. Tiêu là của ta… Nguyện ý cho ta không?”
Lưu Tiêu trong lòng đã vì Lưu Vân mãnh liệt chiếm hữu mà tâm tình vui mừng khôn xiết chiếm hết, đã bị khơi mào khiến Lưu Tiêu đỏ bừng mặt, nhè nhẹ gật đầu. Được đồng ý, Lưu Vân lập tức ôm lấy Lưu Tiêu chuyển tới trên giường. Lấy tốc độ nhanh nhất cởi bỏ trói buộc trên thân hai người, thân thể rắn chắc mà lại trắng nõn của Lưu Tiêu toàn bộ không giữ lại triển lộ trước mắt Lưu Vân, vì hắn âu yếm mà điểm phiến phiến màu sắc hiếm có kích thích dục vọng Lưu Vân gần như muốn điên cuồng tuôn ra.
Hắn phục hạ thân, nụ hôn tế như mưa xối xả hạ xuống, nơi trán, nơi mi gian, nơi cánh môi, bên cổ, lại trượt hướng xương quai xanh mê người của Lưu Tiêu, lưu lại từng chuỗi chuỗi ấn ký diễm sắc thuộc về hắn. Lưu Vân một tay chậm rãi hướng hạ thân y tìm kiếm, răng môi cũng không quên liếm cắn thù du dựng lên trước ngực Lưu Tiêu, dẫn đến từng tiếng ngâm nga như mộng nghệ (nói mơ) từ miệng Lưu Tiêu tràn ra. Xấu hổ buồn bực mình phát ra thanh âm mị, Lưu Tiêu cắn chặt bạc thần đỏ sắp nhỏ máu, gò má tuấn nhã lộ ra vệt đỏ ửng nhàn nhạt. Lưu Vân cười khẽ nhìn động tác đáng yêu của y, ác ý ma sát phía trong đùi Lưu Tiêu, dẫn đến y rung động từng hồi, càng nhiều tiếng rên rỉ từ giữa đôi môi tuôn ra, Lưu Tiêu nửa thẹn nửa giận trừng Lưu Vân vẻ mặt mang cười, lại vì phát không ra chút khí thế nào, trái lại tăng thêm vài phần tình thú cùng hoặc nhân.
Lưu Vân tà cười ức hiếp môi y, tay chọc ghẹo phân thân đã sớm dựng đứng của Lưu Tiêu, Lưu Tiêu mở mắt phượng, đôi mắt mặc sắc mê mông mờ mịt nổi sương, phảng phất hắc bảo thạch lộng lẫy. Cảm giác tê dại trên người làm y mê say, hai tay bất giác vòng lên cổ Lưu Vân, theo một trận rên rỉ mãnh liệt, ái dịch nhũ bạch chảy ra trên tay Lưu Vân. Lưu Tiêu vùi đầu vào cổ hắn, mặc Lưu Vân tách hai chân y ra, đem ái dịch thoa lên hậu đình chưa khai bao. Lưu Vân nhẹ nhàng đưa một ngón tay chậm rãi đẩy vào, Lưu Tiêu nằm sấp trên giường vì khó chịu cứng ngắc thân thể, Lưu Vân cười khẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của y, chờ Lưu Tiêu thích ứng lại thêm một ngón. Đến khi khai thác khá tốt rồi, Lưu Vân rút tay ra, nâng đôi chân thon dài của Lưu Tiêu gác lên vai.
“Tiêu…. Giao cho ta…” Lưu Vân hôn lên má y, kiềm chế dục hỏa tuôn ra trong cơ thể, chỉ sợ làm tổn thương y. Đem hỏa nhiệt đứng thẳng dưới thân chậm rãi tống nhập phấn cúc vì bỗng hư không mà hơi co rút của Lưu Tiêu.
“… Ân…. A…. Vân….” Đau đớn bị dị vật tiến vào làm Lưu Tiêu không khỏi nhíu chặt tu mi, y cắn chặt môi, gắt gao nắm lấy sợi tóc như mực chảy xuống của Lưu Vân. Lưu Vân không thể kiềm được, một phát đĩnh lập, xông vào dũng đạo lửa nóng. Khoái cảm mãnh liệt ùn ùn kéo đến đánh úp lại, Lưu Vân chậm rãi luật động trong cơ thể Lưu Tiêu, dẫn đến Lưu Tiêu từng chuỗi chuỗi ngâm nga, gắt gao dán lấy thân thể hắn, nhiệt độ nóng rực như muốn hòa tan hai người. Phân thân Lưu Tiêu qua phát tiết lại dần dần ngẩng đầu, Lưu Vân gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ bắn vào trong cơ thể Lưu Tiêu.
Trong tâm trong thân thể Lưu Tiêu hoàn hoàn toàn toàn bị Lưu Vân chiếm cứ, khoái cảm thật lớn lấp đầy y, mình cùng Lưu Vân tóc tơ hỗn độn quấn quanh một chỗ, giống như thân thể hai người dây dưa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng khiến y phân không rõ đến tột cùng là sự thật hay là mộng cảnh, trong mắt chỉ còn đôi mắt lấp lánh như thần (sao) của Lưu Vân. Ngay lúc mê man tựa như nghe được giọng Lưu Vân mị hoặc nói: “…… Ta yêu ngươi…… Tiêu…..”
“… Ta cũng vậy… Vân…”