Thẩm Khai Thái nói xong liền mở bức tranh trong tay ra. “Phụt...” Nhìn thấy bức tranh, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được phụt một tiếng, bật cười ha hả. “Ca, đây thật sự đúng là linh hồn hoạ sĩ, Thẩm Khai Thái, ngươi dùng bức tranh này để nhận ra ca của ta, ngươi có đang nói đùa không đấy?”, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được cười nắc nẻ. Người trong bức tranh cuộn có một cái đầu tròn, tóc dài được buộc lên, một đôi mắt vô cùng nhỏ, đôi lông mày kia càng nhìn càng thấy thanh tú, nét vẽ này... Thật sự rất có hồn! “Thật không dám giấu, bức tranh này là do tiểu sư muội vẽ!” Tiểu sư muội? Nghe thấy lời này, nhóm người phái Thanh Vân đều sững sờ. Tiểu sư muội là ai? Tần Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Khai Thái nói: “Tiểu Phi có khoẻ không?” “Tiểu sư muội rất tốt, vốn dĩ lần này cũng muốn đi theo nhưng lại bị lão tổ trong giáo ngăn lại, bởi dù sao thì tiểu sư muội vẫn còn nhỏ tuổi...” “Vậy là được rồi!”, Tần Ninh không nhiều lời. Lệnh bài của Tứ đại tông môn ngày trước ở trong Đại Hoang Cổ, hắn đã đưa cho Lăng Tiểu Phi lệnh bài của Đại Nhật Thần Giáo, nha đầu này là hậu duệ của Cửu U Chu tước, đương nhiên sẽ trở thành cường giả đứng đầu. Đại Nhật Thiên Quyết của Đại Nhật Thần Giáo thích hợp với giai đoạn tu hành hiện tại của cô bé. Tần Ninh trước đó cũng đã biết, ba người Lăng Tiểu Phi, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi có thiên phú và sự độc đáo, gia nhập vào tam đại tông môn nhất định sẽ được xem trọng. Có thể nói ba người bọn họ chính là thiên tài thiên phú vạn năm khó gặp của tam đại tông môn. Thẩm Khai Thái lại nói tiếp: “Trước khi đi tiểu sư muội đã đặc biệt dặn dò, nếu gặp Tần Ninh công tử thì cứ đưa bức tranh này ra, Tần Ninh công tử tiến vào Thiên Thận Cung nếu như có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ thì Thẩm Khai Thái ta nhất định sẽ dốc toàn lực!” “Ừ!” Tần Ninh gật đầu, không nói gì thêm. Xem ra nha đầu Tiểu Phi kia vẫn còn có lương tâm. “Vị này chính là tông chủ phái Thanh Vân vô cùng nổi danh gần đây Tần Ninh đúng không?” Đúng lúc này một giọng nói khinh khỉnh chậm rãi vang lên. Vương Thanh Trạch của Thánh Vương Phủ đang bước từng bước đi đến, một đám người phía sau cũng tiến lên theo. Hai tay Vương Thanh Trạch chắp phía sau, nhìn Tần Ninh đang ngồi dưới đất nhếch miệng nói: “Thiên phú không tồi, thực lực đã là cảnh giới Thiên Võ, bảo sao lại cuồng vọng như vậy!” “Tiểu tử thối, ngươi nói ai đấy?” Một giọng nói nhẹ nhàng vàng lên, một cơn gió lướt qua đập vào mặt. Đám người của Kiếm Các lúc này cũng đã đến. Người dẫn đầu là hai thanh niên một nam một nữ, nam tử vô cùng tuấn tú, nữ tử xinh đẹp tựa giai nhân.
“Vương Thanh Trạch, Thánh Vương Phủ của các ngươi đừng có suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, nhìn thấy ai cũng bày ra bộ dáng Thiên Vương lão tử* như thế”.