Phong Thần Châu – Tần Ninh

chương 294: đào báu vật?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng lúc này, ở bên kia, Thương Nhất Tiếu mang theo gần một trăm người, nhếch nhác tháo chạy. “Bá chủ, ngài sao rồi?” Một cao thủ cảnh giới Địa Võ không khỏi lo lắng. “Không sao, chỉ bị cắn ngược một chút mà thôi!”, Thương Nhất Tiếu tỏ ra hung tợn trả lời. “Lọng che trời là do lão tổ tông Thương Hư truyền lại, ta không hoàn toàn nắm chắc nhưng hình như thằng nhóc đó lại rất quen thuộc nó…” Lúc này, Thương Nhất Tiếu mang vẻ mặt cực kỳ khó coi. Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra! Tại sao lại có người còn hiểu rõ về lọng che trời hơn ông ta. Lọng che trời chính là lão tổ truyền lại mấy vạn năm trước, chỉ hoàng thất đế quốc Thương Nghiễm bọn chúng mới có thể nắm giữ. Rốt cuộc Tần Ninh đã làm thế nào? Lúc này, Thương Nhất Tiếu mới hiểu ra, chỉ dựa vào ông ta thì không thể giết Tần Ninh. “Người của thượng quốc Thiên La tới rồi sao?” “Đã đến sớm rồi, nhưng họ lại tách ra làm hai đường, nghe nói La Vĩnh Thịnh đã bị giết trong hoàng thành của đế đô Bắc Minh. Bây giờ, La Thông Thiên vô cùng tức tối, đem theo một đám cao thủ, đi tìm hai người Minh Ung và Thiên Ám”. “Bây giờ xem ra, La Vĩnh Thịnh kia chắc chắn không phải là do Minh Ung và Thiên Ám giết”. Thương Nhất Tiếu ho khù khụ, nói: “Phái người liên lạc với La Thông Thiên, nói cho ông ta biết, đế quốc Thương Nghiễm ta có chuyện muốn hợp tác với thượng quốc Thiên La của ông ta”. “Vâng!” Tiếng nước chảy róc rách vang lên, vẻ mặt Thương Nhất Tiếu lạnh lùng. “Tần Ninh… ngươi nhất định phải chết…” Giọng nói nặng nề vang lên, rồi biến mất trong đầm lầy… Lúc này, Tần Ninh lại ngồi khoanh chân trên một hòn đá lớn. Hòn đá này chính là trung tâm đàn tế mà lúc trước Tiểu Phi bị ép đến đường cùng. Thả lỏng toàn thân, quanh người Tần Ninh lóe lên từng luồng sáng. Ánh sáng mãnh liệt dần lan ra. “Đây là gì?”, Minh Ung kinh ngạc nói. “Khí Kim Duệ!” Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Dựa vào khí Kim Duệ để hấp thu trực tiếp vào cơ thể, công tử đang luyện thể!” Luyện thể? Nghe lời này, Thiên Ám và Minh Ung đều sững sờ. Họ có biết về luyện thể. Tứ linh cảnh: Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân và Linh Phách đều hấp thu linh khí vào cơ thể để tu luyện sức mạnh, đúng là căn bản. Nhưng phần đặt nền móng lại là cơ thể của võ giả. Duy chỉ có thân thể đủ mạnh mẽ thì mới có thể dung nạp càng nhiều linh khí. Thiên Động Tiên nhớ mang máng, trong sách cổ của đế quốc Bắc Minh đã từng ghi. Năm đó, khi cảnh giới của Cửu U Đại Đế thuộc tứ linh cảnh thì không hề thu nạp linh khí thiên địa mà chỉ tôi luyện thân thể. Cuối cùng, khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì trực tiếp nuốt nhả linh khí thiên địa, thực lực cuộn trào cực độ trong chớp mắt. Vừa đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì 1 quyền có thể chấn động chết đối thủ mạnh là cảnh giới Địa Võ tầng 5. Chuyện này vốn không thể nghiên cứu là thật hay giả. Nhưng bây giờ, hình như Tần Ninh cũng như thế. Tuy nói, Tần Ninh thu nạp linh khí thiên địa để tu hành, nhưng vẫn luôn chú ý nhất tới tôi luyện thân thể mình. Dùng thể quyết luyện thể thì sức mạnh càng bá đạo, khó có thể ước đoán. Lúc này, thân thể Tần Ninh đang thu nạp khí Kim Duệ dồi dào, xông tới lục phủ ngũ tạng, với sự kết hợp của Âm Dương Ly Hợp Kim thể, khí Kim Duệ dần dần được hấp thu. Trên cơ thể của hắn, mỗi sợi lông tơ, mỗi mảng da thịt đều như có như không lóe lên ánh sáng vàng. Thực lực cảnh giới Linh Luân tầng 3 lúc này lại một lần nữa nâng cấp đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 4. Mức độ nâng cấp như thế khiến mọi người chứng kiến đều sửng sốt. Chỉ có một lúc, mà Tần Ninh rõ ràng đang tôi luyện thân thể, tại sao lại nâng cấp cảnh giới một cảnh khó hiểu vậy? “Phù…” Sau đó, Tần Ninh mở đôi mắt, đứng thẳng người nói. “Xuất phát!” Xuất phát? Đi đâu? “Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Ngữ, Vân Khánh Tiêu, bốn người các ông đều là cảnh giới Địa Võ, đi tới khu vực Đông Thiên, ở đó tìm một tế đàn, khởi động nó theo cách ta nói cho các ông biết, rồi yên lặng chờ ta tới”. Tần Ninh dặn dò nói: “Phải nhớ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi tế đàn nửa bước”. “Vâng!” Mấy người Thiên Ám đều chắp tay đáp lời. “Tiểu Phi, muội đi cùng họ, thú hạch của vương giao dồi dào linh hỏa. Nếu muội có thể dung hòa thì chắc chắn lại tiến thêm một bước, rõ chưa?” “Tiểu Phi muốn đi cùng Tần Ninh ca ca…” “Tiểu Phi bây giờ đã tới cảnh giới Linh Phách rồi, Tần Ninh ca ca mới cảnh giới Linh Luân tầng 3, muội đi với ta thì ta làm thế nào mà nâng cấp thực lực đây?” Nghe thấy câu nói này, Tiểu Phi khẽ gật đầu. Tuy không nỡ nhưng cô bé vẫn nghe theo lời Tần Ninh. “Viên Viên, Sương Nhi, ông què, Tiểu Thanh đi theo ta”. Lúc này, Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đưa mọi người đi đào báu vật”. Đào báu vật? Lời vừa nói ra khiến mọi người sáng cả mắt. Trên suốt chặng dường, họ đã gặp không biết bao nhiêu báu vật. Bây giờ, theo ý của Tần Ninh thì hình như là mới bắt đầu đi đào báu vật thật? 5 người cùng nhau rời đi, tiến về phía Nam. Thiên Ám và Minh Ung lúc này đưa mắt nhìn nhau, phấn chấn không thôi. Bắc Minh kình và Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết chính là linh quyết đỉnh cấp, là linh quyết truyền thừa của Minh gia và Thiên gia. Bây giờ họ đã lấy được toàn bộ, tu luyện linh quyết này thì thực lực của họ nhất định sẽ được nâng cao với biên độ cực lớn. Tới lúc đó, đế quốc Bắc Minh sẽ không bị gọi là đế quốc hư danh nữa mà là đế quốc hàng thật giá thật. Vân Khánh Ngữ và Vân Khánh Tiêu cũng nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu. Cho dù thế nào thì họ chỉ cần tuân theo lời dặn dò của lão tổ. Trong tay cầm sáo Linh Diên và đàn Phù Diêu, nghe theo lời Tần Ninh sắp xếp là được. Nếu kẻ nào muốn giết Tần Ninh thì họ sẽ giết kẻ đó. Cho dù là bá chủ đế quốc cũng vậy, quốc chủ thượng quốc cũng không khác, mà kể cả cương vương của cương quốc thì họ cũng phải bảo vệ Tần Ninh. “Công tử, chúng ta đi đâu?” “Khe Nam Thiên!” Tần Ninh mỉm cười nói: “Trong Vạn Linh Vực có 4 khu vực lớn là núi Bắc Uyên, sông Tây, Đông Thiên và khe Nam Thiên”. “Trong khe Nam Thiên có rất nhiều đồ tốt, nên ta nghĩ, người tới khu vực đó cũng rất nhiều”. Lúc này, ông què cung kính đi theo phía sau Tần Ninh, nheo mắt cười nói: “Nghe nói khe Nam Thiên chính là nơi mà năm đó hoàng đế Minh Uyên, lão tổ Thiên Thần hợp lực tốn mấy ngàn năm tâm huyết, có trồng rất nhiều linh tài thiên địa, giá trị phi thường, nhưng Vạn Linh Vực đã không mở mấy vạn năm rồi, không biết bây giờ Tần Ninh…” “Có lẽ vẫn tồn tại hoàn hảo, không chút tổn thất…” Tần Ninh thản nhiên cười. 5 người, chậm rãi tiến về phía trước. Tần Ninh đưa cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên giao cho Vân Sương Nhi. “Cung tên này đã trải qua mấy lần tiêu hao, tôn vị mà Thanh Vân lưu lại đã gần cạn hết, nhưng nó cũng vẫn là linh khí ngũ phẩm, đưa cho cô giữ nó nhé”. Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: “Hỗn độn thể của cô có lẽ rất phù hợp với cung tên này”. “Giao cho ta ư…” Vân Sương Nhi nắm chặt cung tên cổ, vẻ mặt căng thẳng. Đây chính là linh khí ngũ phẩm đó! Trong đế quốc Bắc Minh, một linh khí ngũ phẩm đã đủ để chấn động hoàng thất. Đừng nói là đế quốc Bắc Minh mà trong hơn một ngàn quốc gia trên Cửu U đại lục, một món linh khí ngũ phẩm cũng đủ để khiến nhiều quốc gia dốc sức tranh đoạt. “Khống chế cung tên này không dựa vào linh khí mà dựa vào tâm niệm. Cô dựa vào tâm niệm giao tiếp với cung tên này, nó sẽ tự đẩy linh khí để tấn công một đòn mạnh mẽ”. Tần Ninh dặn dò nói: “Nhưng đừng gượng ép mình. Bây giờ cô chưa thể phát huy được hiệu quả mạnh nhất đâu”. “Vâng!” Lúc này, Vân Sương Nhi nâng niu cung tên, vui sướng không thôi. Từ khi đi theo Tần Ninh, từng chuyện không thể tin được xảy ra, thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Tần Ninh thật khiến kẻ khác phải kinh ngạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio