Phong Thần Châu – Tần Ninh

chương 295: chúng ta không giống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi chém giết các trưởng lão ở học viện Thiên Thần. Đến sau này, giết Lăng Thiên dễ như trở bàn tay rồi tiêu diệt Thiên Tử, cho đến bây giờ, khi đối mặt với bá chủ đế quốc, Tần Ninh vẫn rất ung dung, bình tĩnh. Đó chính là Tần Ninh. Từ trước đến nay, hắn luôn khiến người khác yên tâm. Một nhóm năm người không vội không chậm, trải qua hơn một tháng trên đầm lầy, họ vừa mới bước ra khỏi đó. Trong một tháng đó, Tần Ninh lại tìm được thêm vài dàn tế nữa trên đầm lầy. Thế nhưng, cũng có những dàn tế khác với những dàn tế trước đó. Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đã nâng cao thực lực của mình. Cuối cùng Diệp Viên Viên cũng tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng một nhờ vào cơ duyên với dàn tế. Còn Vân Sương Nhi cũng tiến bộ vượt bậc. Sau cảnh giới Linh Luân tầng một, cô ấy đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba. Sự tiến bộ của hai người hoàn toàn không thể đánh giá theo lẽ thường. Đến cả ông Què là võ giả Tinh Mệnh, mở ra Tinh Môn cũng không ngừng tán thưởng. Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung, hỗn độn thể đều là thể chất cực kỳ hiếm thấy từ xưa đến nay. Hai cô gái muốn thăng cấp chậm cũng khó. Về phần Tần Ninh, dường như hắn lại gặp chướng ngại Hắn vẫn ở cảnh giới Linh Luân tầng thứ tư, không hề thay đổi gì. Nhưng với chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hề coi thường vị công tử của mình. Tần Ninh tu hành không hề chú trọng tới việc nâng cao cảnh giới, mà hắn luôn nghiên cứu cơ thể của mình. Tần Ninh tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, mỗi ngày tu hành chính là mỗi ngày nghiên cứu cơ thể. Những võ giả bình thường dựa vào việc đưa linh khí vào trong cơ thể để rèn luyện cơ thể, nâng cao cảnh giới là chính. Còn Tần Ninh thì ngược lại. Từ khi Tần Ninh tự tu luyện đến bây giờ, hắn luôn chú trọng đến việc nâng cao bản chất cơ thể. Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không chỉ nhìn thấy một lần, mỗi khi Tần Ninh thì hắn tu luyện đều rèn luyện cơ thể, mà bây giờ Âm Dương Ly Hợp Kim thể mà hắn coi trọng cũng là thể quyết. Tần Ninh coi việc rèn luyện cơ thể làm nền tảng, tôi luyện cường độ của cơ thể, mỗi lần tu hành đều thông qua việc nâng cao sức bền bỉ của cơ thể để tăng cảnh giới. Cách tăng cảnh giới như vậy tất nhiên không thể nhanh được, nhưng Tần Ninh lại vui vẻ chịu đựng. Ngày hôm đó, năm người tiếp tục tiến về phía trước. Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không nhịn được hỏi: “Âm Dương Ly Hợp Kim thể của công tử rốt cuộc có gì kỳ diệu...” “Mà lại khiến công tử từ bỏ việc tăng cảnh giới, tập trung nâng cao cường độ của cơ thể đến vậy?” Nghe thấy vậy, Tần Ninh không nhịn được mà phá lên cười. “Để ta giải thích cho cô như thế này nhé!” “Kỷ nguyên trước, loài người được coi là chủng tộc có cơ thể yếu ớt nhất trong vạn giới...” Tần Ninh nhẹ mỉm cười: “Còn bây giờ, tất cả mọi người đều quan tâm đến việc nâng cao cảnh giới để sức mạnh chân nguyên nhập thể, tăng cấp bậc, tranh đoạt với vạn tộc”. “Nhưng dần dần, mọi người phát hiện ra, trong vạn chủng loài, thứ mà bọn họ có ưu thế nhất chính là cơ thể!” “Kết quả, loài người bắt đầu chú ý đến tu luyện cơ thể, thế nên mới chia ra làm các thể chất đặc thù như: Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể”. “Thật ra, điều cốt lõi nhất trong võ học chính là cơ thể. Cơ thể là lò luyện, trong tương lai, các võ giả có thể đi được bao xa đều phải tùy thuộc vào cường độ của cơ thể.” “Mặc dù nguyên tắc rất đơn giản, nhưng đa số đều tập trung nâng cao cảnh giới. Rõ ràng họ biết rằng khả năng của cơ thể rất quan trọng nhưng lại không muốn bỏ thời gian để tôi luyện nó”. Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi kêu lên một tiếng: “Chẳng phải ta và Viên Viên cũng tập trung đề cao cảnh giới sao...” “Chúng ta không giống vậy!” Tần Ninh cười rồi nói: “Cô là hỗn độn thể, ở kỷ nguyên này, cơ thể của cô đủ để được gọi là thiên tài vạn năm hiếm thấy rồi!” “Cô chỉ cần tu luyện Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, dưới sự rèn giũa của chân nguyên, cơ thể cô tự nhiên sẽ trở nên mạnh hơn”. “Còn Viên Viên là Hoàng thể, Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết kết hợp với Cửu Chuyển Linh Lung thể là hoàn hảo!” “Thể chất đặc thù, Linh thể, Thánh thể và võ giả Tinh Mệnh đã mở Tinh Môn đều là con cưng của ông trời, cơ thể sẽ trải qua sự biến đổi khi nâng cao cảnh giới”. Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta không giống ba người, còn cần phải từ từ tôi luyện cơ thể, cảnh giới Tứ Linh chẳng qua chỉ là con đường võ đạo”. “Ụm bò...” Nghe thấy vậy, Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, cơ thể đầy lông tản ra ánh sáng màu lam. “Đúng đúng đúng, còn có ngươi, ngươi cũng cực kỳ lợi hại! Quỳ Giáp mở thì cảnh giới Địa Võ cũng không làm gì được ngươi!” Tần Ninh liếc nhìn Tiểu Thanh, bất đắc dĩ không nói nên lời. Nhóc con này không giống với tổ tiên của nó chút nào, tuổi già nhưng chí chưa già, ngược lại còn giống như đứa trẻ bướng bỉnh, làm gì cũng muốn nhúng tay vào. “Sắp đến khe Nam Thiên rồi!” Tần Ninh nhìn về phía trước, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Khe Nam Thiên - một trong bốn nơi nguy hiểm nhất ở Vạn Linh vực, tràn đầy những thứ thần bí đáng kinh ngạc. “Đứng lại!” Ngay khi bốn người tiếp tục tiến lên phía trước, một tiếng hừ lạnh lùng đột nhiên vang lên. Khi tiếng hừ lạnh vang lên, bốn năm bóng người từ trong bước ra từ trong núi, nhìn thấy bốn người một bò thì khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác đề phòng. “Nơi này đã bị chúng ta chiếm đóng, đường này không được đi, đi đường vòng đi!” Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói. “Người của thượng quốc Mộc Diệp!” Vân Sương Nhi khẽ cau mày. Phần vai trên quần áo và trang sức của những người đó có khắc một chữ Mộc, đây chính là biểu tượng của võ giả hoàng thất thượng quốc Mộc Diệp. “Nơi này đã bị các ngươi chiếm đóng?” Tần Ninh mỉm cười: “Cả Vạn Linh vực này là của ta, vậy mà các ngươi nói con đường này là của các ngươi sao?” “Hỗn xược!” Thanh niên kia nói tiếp: “Nếu đã biết bọn ta là người của thượng quốc Mộc Diệp thì các ngươi cũng nên hiểu biết, cút đi ngay lập tức chính là sự lựa chọn tốt nhất cho các ngươi!” “Cút đi sao?” Tần Ninh khẽ nhíu mày. Diệp Viên Viên không nói gì nhiều, tiến lên một bước, rút ra cây roi dài trong tay. “Cảnh giới Linh Phách tầng một!” Nhìn thấy thực lực của Diệp Viên Viên, thanh niên kia liền giật mình. Cô gái này nhìn có vẻ khoảng mười bảy tuổi mà đã là cảnh giới Linh Phách, thật là kỳ diệu! Vút... Đột nhiên, tiếng mũi tên vang lên, nhưng lại xuyên qua không trung. “Cảnh giới Linh Luân tầng thứ ba!” Cung Càn Khôn, tên Chấn Thiên trên tay Vân Sương Nhi cũng bắn ra một mũi tên, khí tức vô cùng mạnh mẽ. “Cung tên này uy lực mạnh mẽ như vậy, không thua kém gì linh khí tứ phẩm!” Người thanh niên lạnh lùng nói: “Ta là Mộc Khánh Trắc, đại đội trưởng của Mộc Vệ của thượng quốc Mộc Diệp, tốt hơn hết là các ngươi rời đi ngay bây giờ, nếu không...” “Nói nhảm nhiều quá! Ở trong Vạn Linh vực này, ta muốn đi thế nào thì tự ta quyết định, Mộc Diệp Thượng quốc các ngươi cũng dám cản ta sao?” Vẻ mặt của Tần Ninh lạnh lùng nói: “Thật là khó chịu!” Hắn thật sự rất buồn bực. Trước đây gặp đám người đế quốc Đông Giang thì cũng như thế này, chiếm giữ núi Bắc Uyên xong nói là của bọn họ. Bây giờ đám người này cũng như vậy. Cứ như thể bước vào trong Vạn Linh vực, nhặt được cái gì thì đều là của bọn họ vậy. Dáng vẻ hất cằm lên trời khiến cho hắn rất khó chịu. “Nhân lúc ta còn chưa tức giận, các ngươi mau cút đi, chặn đường bổn công tử, có tin ta giết chết ngươi không?” Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều lộ ra vẻ đề phòng. Ông Què lại liếc đám người kia, đám hộ vệ cảnh giới Linh Luân này không cần ông ta ra tay. “Tiểu thư Sương Nhi...” Đúng lúc đó, một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio