Đương nhiên hắn biết chứ. Không chỉ thế, hắn còn chắc chắn là cả vạn giới các trời này cũng không có ai hiểu Cửu Nguyên đan điển được bằng hắn. Đó là thứ mà hắn phải tốn một đời, hao tổn tâm huyết để đúc kết lại. Mỗi một loại công thức, đan thuật, đều là hắn đích thân tự luyện chế ra. Chín quyển đan điển, người bình thường mà chỉ nắm giữ được một quyển là đã đủ để tự xưng thành nhân vật số một số hai trong làng đan thuật rồi. Thẩm Văn Hiên cười khổ nói: “Những thứ này đều là con đọc được trong sách cổ thôi, không biết là thật hay giả. Nếu là thật thì Cửu Nguyên Đan Đế chắc phải được tôn làm nhân vật thay đổi giới đan thuật, và ghi danh vào sử sách!” Tần Ninh vỗ đầu Thẩm Văn Hiên, cười mắng: “Bớt nói đi, ta dạy ngươi cái gì thì học cái đó là được rồi, đảm bảo ngươi sẽ tiến vào hàng ngũ linh đan sư ngũ phẩm trong thời gian nhanh nhất”. “Dạ!” Thẩm Văn Hiên cung kính hành lễ. “Công tử, công tử!” Mà lúc này, một bóng người xé gió xông tới, từng luồng khí lạnh cuồn cuộn bay theo. Chính là Thương Hư. “Công tử, ngài xuất quan rồi ạ!” Thương Hư cung kính cười nói. “Ừ, dạo này cuộc sống sao rồi? Thấy ngươi có vẻ... đột phá?”, Tần Ninh nhìn Thương Hư, gật đầu nói. “Đến cảnh giới Thiên Võ hai biến rồi ạ”. “Không tệ”. Tần Ninh phất tay nói: “Thời gian cũng kha khá rồi, ta chuẩn bị đến thượng quốc Thánh Nguyệt đây”. “Vâng, vừa vặn thuộc hạ cũng báo cáo lại tình hình ba tháng qua cho công tử ạ”. “Ừ!” Thiên Động Tiên cũng đi lên cùng, một đoàn người rời của hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên. Tần Ninh ngồi trên lưng con đại bàng, nhìn về ngọn núi bên dưới dần khuất khỏi tầm mắt, Tần Ninh thở dài. Sống và chết, luân hồi không ngừng, năm xưa cha nói với hắn câu này, giờ ngẫm lại thấy đúng là như vậy thật. “Hâm Hâm, nghỉ ngơi thật tốt nhé...” Trên lưng đại bàng, Thương Hư cười khà khà nói: “Đế quốc Thương Nghiễm hiện giờ đã tôn đế quốc Bắc Minh thành thượng quốc. Điều kiện đầu tiên để trở thành thượng quốc là có võ giả cảnh giới Thiên Võ, lão hủ cũng thỏa mãn được điều kiện này”. “Mấy tháng qua liên quân sáu nước chúng ta đã đánh chiếm lãnh thổ bốn đế quốc lớn, và đã bắt đầu chiếm cứ lãnh thổ của ba thượng quốc lớn”.
“Trong thời gian này, thượng quốc Thánh Nguyệt và thượng quốc Kim Càn cũng giúp đỡ không ít. Kim Linh Huyên đó là một người thông minh, không dám làm gì vớ vẩn”.