“Ha ha. . . . . . Lộ Nhi à, con thật là biết ăn nói. Cái gì mà xinh đẹp chứ, vẫn là Lộ Nhi xinh đẹp, ta cũng già rồi. . . . . .”
Từ phu nhân vốn là có ấn tượng cực tốt với Lộ Nhi, khi Từ thái y nói cho bà biết, bà cũng rất hồi hộp mong chờ, hôm nay Hiên Vương tự mình dẫn tới đây, trong lòng của bà cũng đoán được tám chín phần mười, cho nên ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhi càng xem càng hài lòng.
Phải biết rằng bà vẫn luôn muốn có một nữ nhi, chỉ là mọi chuyện không như ước nguyện. Hôm nay bỗng nhiên có một nữ tử có thể là nữ nhi của mình, trong lòng bà thật cao hứng, đương nhiên không phải là một từ vui vẻ có thể diễn đạt hết.
“Lộ Nhi, bên ngoài nắng gắt, chúng ta vào trong nhà thôi!”
Kéo tay Lộ Nhi, Từ phu nhân vui vẻ nói.
Lộ Nhi cuống quít gật đầu, Từ phu nhân vội vàng khoác tay Lộ Nhi, cười hì hì nói với Hiên Vương:
“Ông ấy ở thư phòng đó? Vương gia, không cần ta tìm người dẫn ngài đi chứ ?”
Hiên Vương vội vàng lắc đầu, hướng về phía Lộ Nhi ôn nhu cười một tiếng:
“Vậy ta đi tìm Từ thái y trước. Lộ Nhi, nàng cũng không cần câu nệ, một lát nữa ta sẽ đến tìm nàng!”
Nhìn nụ cuời mỉm của Hiên Vương, lần đầu tiên Lộ Nhi cảm thấy, Hiên Vương lại cũng có lúc lề mề chậm chạp như vậy, nàng khẽ cười nói:
“Mau đi đi!”
Nói xong, không đợi Hiên Vương đáp lời, nàng liền kéo Từ phu nhân đi vào phòng.
“Lộ Nhi, hài tử sắp ra đời ư?”
Trong phòng, có nha đầu dâng trà, sau đó bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài.
“Còn phải hơn một tháng nữa, phu nhân. . . . . .”
Cầm chén lên, thấy trà hoa cúc ấm áp, thỉnh thoảng thấy mấy hạt táo đỏ xoay vòng, Lộ Nhi khẽ cười nói:
“Trà hoa cúc mùi thật thơm. . . . . .”
“Loại hoa cúc nhỏ này có tính cực kỳ ôn nhuận, mà táo đỏ có tác dụng bổ huyết, thích hợp cho những người như con.”