“Không sao. Hiên, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi!”
Muốn nói với hắn về tình hình hiện giờ của mình, nhưng Lộ Nhi lại sợ Hiên Vương sẽ sốt ruột, phải biết, bây giờ cảnh giới bên ngoài rất nghiêm, mà Hiên Vương vì nàng, có lẽ cái gì cũng không để ý mà xông ra ngoài, đến lúc đó thật sự sẽ phiền toái.
“Lộ Nhi, một lát nữa chúng ta xuống. Hướng Quân tương đối cẩn thận, bọn họ nhất định sẽ quay trở lại. . . . . .”
Tâm tư thận trọng, đây cũng là đánh giá về Hướng Quân, nếu như không phải hắn bí mật hành động, lừa gạt Hướng Quân, đoán chừng phòng thủ bên này ít nhất cũng phải nghiêm mật gấp đôi.
“Hắn còn có thể trở lại sao?”
Bóng đêm sâu dần, tuy Lộ Nhi mặc nhiều y phục, nhưng ở trên cây, bốn phía căn bản đều là gió lùa, nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh!
Mà vừa rồi, có thể do xóc nảy, bụng của nàng càng ngày càng đau, rất có thể, sẽ sắp sinh.
“Hiên, lúc nào thì chúng ta mới có thể đến nơi có người?”
Cho dù là nhà dân cũng tốt!
Nàng chưa từng sinh con, cũng chưa từng tận mắt thấy người khác sinh con, Hiên Vương cũng là lần đầu tiên làm cha, chắc là cái gì hắn cũng không biết?
Nếu như bây giờ sinh, bên cạnh không có một người nào, không có một người hiểu biết, vậy. . . . . .
Vậy sẽ như thế nào?
Ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi thở dài, ngước mắt nhìn Hiên Vương, bất an hỏi.
“Xuỵt. . . . . .”
Hiên Vương che miệng Lộ Nhi, cách đó không xa lại sáng ngời, nhưng lần này không phải là rất nhiều người, chỉ có hơn mười người mà thôi!
Lần này, ngựa chạy chậm hơn nhiều, Lộ Nhi lo lắng nhìn bọn họ chậm rãi đi qua, nàng mới dám thở mạnh.
“Lộ Nhi, có thể, chúng ta rời khỏi nơi này trước. . . . . .”
Linh hoạt xoay người, Hiên Vương ôm Lộ Nhi bình an bay xuống. Khi chân chạm đất, Lộ Nhi cảm thấy mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa ngã trên đất