Nhưng chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ là Hướng Quân giở trò quỷ?
Không giống, nếu như là do Hướng Quân, hắn ta sẽ trực tiếp xuất hiện, bởi vì võ công của hắn mặc dù rất cao, nhưng cũng không cao so với Hướng Quân là bao.
Bọn họ chưa từng giao thủ, nhưng nơi này vẫn là địa bàn của Hướng Quân, thật ra thì không cần Hướng Quân xuất thủ, thủ hạ của hắn ta cũng đủ chế ngự hắn.
Vậy sẽ là ai?
Ai có thể gọi nhiều dã thú như vậy?
Trời đã tối đen, đi ra ngoài cần phải mang theo đuốc, Hiên Vương sợ đi ra ngoài như vậy sẽ làm kinh động đến chúng, cho nên cùng Đại Ngưu thương lượng, ngày mai mặt trời lên ới đi xem.
Nhưng mặc dù hiện tại không thể ra ngoài nhìn, Hiên Vương vẫn nhân tiện bày một tiểu trận xung quanh nhà lá–
Trận này chưa chắc đã chống đỡ được, nhưng tối thiểu cũng có thể ngăn cản bọn chúng trong chốc lát, ình chút thời gian xoay xở.
Đêm qua cũng chưa được nghỉ ngơi, ngày mai còn có một trận đánh dài ác liệt, tốt hơn là hắn nên ngủ bù cho tinh thần thật tốt, bảo vệ cho thê tử của mình!
“Hiên đệ, như vậy thật sự có thể ngăn bọn chúng?”
Đối với trận pháp, Đại Ngưu không hiểu được, hắn nhìn những đồ vật bình thường kia, thật sự sẽ có tác dụng sao?
“Cũng có thể. Tối nay có thể ngủ ngon giấc . . . . . .”
Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, hai người cùng đi vào trong phòng, Lộ Nhi đang nghiêng người tựa trên giường, tay cầm một cái bát.
“Như thế nào? Còn có thể đi.”
Nhìn Lộ Nhi ăn hai thìa, Ngưu tẩu lo lắng hỏi.
“Rất thơm, Ngưu tẩu, tỷ nấu cháo ăn thật ngon!”
Lộ Nhi vui vẻ cười, Ngưu tẩu cũng ha ha nở nụ cười, tự hào nói:
“Đại Ngưu cũng nói ta nấu ngon đó?”
Trong núi, không có đồ ăn ngon, nhưng hai người họ rất hiếu khách, điều này Lộ Nhi lại càng thích, nàng cũng không dấu giếm gì nữa.