Nước Mạc Thương, hoàng cung.
Mấy năm trước, Linh Đế hạ chỉ, phá hủy điện Tây Đài bên cạnh Ngự Thư Phòng, cải biến thành Long phong cư, còn hao tốn vốn đào hồ nhân tạo, đào rãnh đem nước sông đào tiến vào, lại từ bên kia mở ra đường thủy, một căn viện bằng nước, Lục Ấm mật bị, thanh u tĩnh mật, thành nơi Linh Đế dừng chân, nghe báo cáo và quyết định sự việc.
(Lục Ấm mật bị : đẹp , bí ẩn)
Lúc này ở giữa Long phong cư, hai mươi bốn nhi tử của Linh Đế dựa theo tuổi, xếp thành một hàng.
Trong đó, cửu hoàng tử sẽ bị lập thành thái tử, mặt chung quy không chút thay đổi, nếu không phải hắn đang mở mắt, người khác sẽ cho rằng hắn cứ như vậy đứng ngủ thiếp đi.
Hoàng hậu nương nương không nhịn được dùng khăn tay lau nước mắt, đáng tiếc, vô luận cố gắng như thế nào, cũng không có biện pháp lau khô nước mắt.
Linh Đế suy sụp, hạ khuôn mặt, chỉ vào đầu của cửu hoàng tử, đầu ngón tay khẽ run run, "Đế Tuấn, đầu ngươi là có chuyện gì đã xảy ra? ?"
Đế Tuấn, lập tức đón lấy thái tử vị, nhàn nhạt lạnh nhạt ngẩng đầu lên, tóc mới mọc ra nên dựng ngược, một đôi mắt lạnh lùng, lóe ra hàn băng kiêu căng cuồng dã, cánh môi thủy chung theo thói quen giương ra nụ cười yếu ớt.
Có lẽ, căn bản hắn chưa có tâm tình tốt,''Vài ngày trước đó mới cạo sạch."
Linh Đế nghe xong mắt trợn trắng lên,''Trẫm có mắt, tự nhiên thấy được, trẫm muốn biết, ngươi không có chuyện gì tự nhiên đem tóc cạo hết đi.''
Còn có mấy ngày, chính là lễ lập ngôi thái tử, cái bộ dáng này, nên xuất hiện như thế nào trước mặt của vạn dân đây.
"Đánh cuộc, thua." Ngược lại bản thân hắn không cảm thấy có gì kỳ quái, tóc nha, cũng không phải là không dài, kinh hãi như vậy làm cái quái gì.
Linh Đế lập tức bị nghẹn họng, con trai của hắn nhiều như vậy, cũng chỉ có hắn dám dùng cái thái độ này với ông, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy các huynh đệ của hắn cúi thấp đầu, ánh mắt hạ xuống độ, không biết từng cái một đang suy nghĩ gì.