Hừ, nhìn tới nhìn lui, thấy tiểu cửu nhi giống mình lúc còn trẻ nhất, vả lại con giỏi hơn cha, tính tình càng dữ dội, khiến ông vừa ghét vừa yêu.
Đứa nhỏ này không tầm thường, khó có thể khống chế.
''Ngươi cũng sẽ thua?'' Hai tròng mắt của ông tự nhiên hiện lên tia sáng khôi hài.
''Sẽ.'' Hình như hắn không nguyện ý nói về cái đề tài này, chỉ cái đầu của mình, sau đó khôi phục lại sự hờ hững vốn có.
Hôm nay, hắn mới là nhân vật chính, hắn hoàn toàn không thẹn.
Đáng tiếc, lòng cực kỳ không yên cũng là hắn.
Linh Đế một mặt là tâm tình yêu thích, mặt khác cũng có chút không vui, vờ không để ý, nhi tử, trừ Đế Tuấn không bỏ ông ở trong lòng, không đứa nào không nhìn chằm chằm vào ngôi vị thái tử, hy vọng có ngày chuyện tốt nhưu vậy được rơi trúng đầu mình.
Cũng chỉ có Đế Tuấn, đưa cho hắn ý chỉ, lại ước chừng sau hai tháng mới bằng lòng cho xuất hiện, cái đầu trọc lốc của hắn coi như không tính đi, hắn còn luôn có cái bộ dáng mất cả hết hứng.
Ngôi vị thái tử, chờ ông lên chầu trời, tiểu cửu nhi có thẻ danh chính ngôn thuận có cả thiên hạ.
Hắn làm gì mà bày ra cái nét mặt, ghét như kẻ thù.
Linh Đế ho nhẹ mấy tiếng, che giấu sự lúng túng.
Không hề bực tức với hắn, hôm nay có tất cả các nhi tử ở đây, cũng phải cho tiểu cửu nhi chút mặt mũi.
''Ý trẫm đã quyết, từ nay về sau, không cho phép ngươi đi ra ngoài chạy toán loạn, mỗi ngày phải lên triều cùng trẫm, chia sẻ xử trí quốc sự." Lời này, ông nói ít nhất là lần, trong khoảng thời gian khi hắn tuổi đến tuổi, đem hết tất cả các biện pháp, muốn hắn yên vị, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể đạt được ước muốn.
Trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia giễu cợt, Đế Tuấn không có ý tứ đồng ý, duy trì trầm mặc cao nhất, giống như là một cây gỗ giữa bão táp, lẳng lặng đứng tại chỗ, mặc cho gió táp mưa sa, hoàn toàn không có phản ứng.