Buổi tối Đạt Huy quay về. Có vài lần ta muốn hỏi chuyện về mẹ hắn nhưng lời lên đến miệng rồi lại thôi.
Đạt Huy phát hiện tâm trạng ta không ổn nên hỏi: “Hôm nay Ha Nỗ Nhã đến đây tìm nàng à?”
Ta quái gở nói: “Phu quân quan tâm nàng ta quá nhỉ.”
Đạt Huy nhíu mày: “Ta sợ nàng bị khi dễ.”
Ta hừ nhẹ một tiếng: “Làm gì có, ngoại trừ phu quân ra thì không ai khi dễ ta hết.”
“Ta khi dễ nàng lúc nào.”
Ta vừa há miệng ra hắn đã bổ sung: “Không tính lúc trên giường.”
Vậy thì không có thật.
Nói qua nói lại một hồi thì ta quẳng chuyện muốn hỏi ra sau đầu. Hắn lăn lộn ta đến tận khuya, kết quả vừa chợp mắt thì nghe thấy có người tìm đến bên ngoài màn trướng.
“Đạt Huy, có chuyện rồi.”
Chúng ta phủ thêm quần áo, đi ra ngoài dò hỏi mới biết được là Ha Nỗ Nhã bị bệnh. Mới qua có một đêm mà mắt miệng Ha Nỗ Nhã xiêu vẹo cứ như bị nguyền rủa.
Thuật chữa bệnh của người Nữ Chân lạc hậu, đa số đều thờ phụng vu thuật. Đạt Huy nhanh chóng mời vu sư đến.
Vu Sư lẩm bẩm mấy từ khó hiểu, vừa múa may vừa kêu to quay cuồng hơn nửa đêm thì lắc đầu: “Ha Nỗ Nhã bị quỷ thần bám vào người quá lâu, hết cách rồi.”
Cha Ha Nỗ Nhã lập tức nhũn chân: “Đạt Huy, ngươi tuyệt đối không thể từ bỏ con ta. Nó mới mười tám thôi, thành ra thế này thì mai sau gả chồng thế nào được.”
Ha Nỗ Nhã nằm ở bên trong còn khóc dữ dội hơn: “Nhất định là do con ả người Tống kia giở trò yêu ma quỷ quái. Lúc trời sáng ta đi tìm nàng, tối đến thì thành ra thế này! Nàng là yêu quái, nàng là yêu quái!”
Đạt Huy tỏ ra không vui: “Cơm có thể ăn bậy chứ không thể nói bậy được, không có chứng cứ chứng minh là do Mãn Nhi làm.”
“Ngươi còn ngụy biện giúp nàng ta!” Ha Nỗ Nhã khóc đến mức khàn cả giọng: “Đạt Huy, con nít ba tuổi nhìn thấy vết sẹo trên mặt ngươi còn bị dọa khóc không dỗ được. Nàng ta là một Quận chúa, lớn lên xinh đẹp như thế thì làm sao thật lòng trao thân cho ngươi được, khỏi phải nói đến nơi này là chốn hoang vu.”
“Nàng chỉ lừa gạt tình cảm ngươi thôi, giống như mẹ của ngươi vậy. Bọn họ đều giống như nhau, muốn ngươi tin tưởng họ hòng trốn chạy khỏi đây.”
“Đạt Huy, ta sai rồi, bây giờ mặt mũi ta thế này coi như là trời cao báo ứng, ta đồng ý kết hôn với ngươi!”
Cha Ha Nỗ Nhã cũng mở miệng: “Tuy Ha Nỗ Nhã không nói nhưng ta biết con gái ta đã hối hận từ lâu. Ngươi nể mặt ta từng cứu mạng ngươi, cho nàng thêm một cơ hội nữa đi.”
Mọi thứ phát triển quá nhanh, đến cuối cùng ta cũng không hiểu ra sao. Từ vu oan ta là yêu quái, sao Ha Nỗ Nhã nhảy qua chuyện gả cho phu quân ta được hay vậy?
Tất cả người trong tộc đều nhìn về phía Đạt Huy, chờ hắn đưa ra lựa chọn sau cùng.
Thế mà lần này Đạt Huy không chịu bị chèn ép, lạnh mặt nói: “Ta sẽ mời vu sư giỏi nhất đến chữa cho Ha Nỗ Nhã, chuyện này dừng ở đây đi.”
“Vậy là ngươi quyết ý giữ lại nữ yêu quái này!”
Ha Nỗ Nhã đột nhiên mở cửa ra. Nàng đeo mặt nạ bảo vệ, chỉ để lộ đôi mắt đỏ bừng: “Tộc trưởng mà chúng ta tự tay lựa chọn ra đã bị người Tống mê hoặc. Hôm nay ta bị hại tới mức mặt mày thay đổi, ngày mai không biết đến lượt người nào bị hại.”
Lời vừa nói ra thì đám đông tức khắc sôi nổi nghị luận.
Đạt Huy thấy tình hình không thuận lợi, muốn để ta quay về trước nhưng ta đẩy hắn ra: “Nếu ta chứng minh được việc này không liên quan gì đến ta thì ngươi có chịu ngừng gây phiền phức cho ta không?”
“Ngươi hủy hoại sắc đẹp của ta, bây giờ còn đòi chứng minh là thế nào!”
Ta không quan tâm đến Ha Nỗ Nhã mà nhìn qua cha nàng: “Năm đó phu quân ta cứu con gái ông một mạng, mặt hắn cũng bị thương, theo lý thì đã trả lại ơn ông cứu mạng hắn từ lâu. Hôm nay ông lại lôi chuyện này ra lý luận, thế thì ta hỏi ông, nếu như hôm nay ta chữa khỏi bệnh cho con gái ông, sau này ông có thể ngừng uy hiếp phu quân ta được không?”
Đạt Huy không biết ta muốn làm gì, lên tiếng gọi: “Mãn Nhi?”
Ta ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó quay sang những người vây xem xung quanh: “Lời ta vừa nói mọi người đều nghe thấy rồi, hy vọng là mọi người có thể làm chứng giúp ta. Hôm nay ta để cho tất cả nhìn xem đến tột cùng ai mới là người dối trá, ai mới là người đi bôi nhọ người khác, còn ai mới là người lấy ân báo oán.”
Ta nói xong thì xoay người quay về màn trướng, lấy ra một bộ châm cứu trước đã chuẩn bị trước đó.
Đạt Huy không yên tâm đi theo ta: “Chứng bệnh này nàng có chữa được không?”
“Lúc còn nhỏ ta có quen biết một thầy thuốc ở y quán. Trong nhà hắn không có con nên thỉnh thoảng dạy ta một ít y thuật đơn giản. Bệnh của Ha Nỗ Nhã ta từng thấy qua rồi, gió độc xâm nhập vào cơ thể nên mắc bệnh thôi, châm cứu kèm theo dược thảo là khỏi hẳn.”
Đạt Huy lắc đầu: “Tuy giờ người trong tộc đã kết thúc cuộc sống du mục nhưng tư tưởng còn cũ kĩ lắm. Họ mắc bệnh thì chỉ cầu trời hoặc xem bói, nếu không phải nàng đến đây thì chúng ta còn đắm chìm vào ngày tháng bình yên trước mắt, sau đó thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.”
Hắn nói xong thì cảm thán thêm một câu: “Ta thật sự không biết làm thế nào mới có thể đền ơn vua Tống, ông ấy đã đưa báu vật đến bên cạnh ta.”
Sau khi trị hết bệnh cho Ha Nỗ Nhã, thanh danh ta nhanh chóng lan truyền khắp nơi nhờ biết y thuật. Nam nữ lớn bé trong tộc ai cũng chạy đến nhờ ta xem bệnh cho họ.
Thật ra ta cũng không am hiểu y thuật, nhưng ta không muốn phụ lòng họ nên chỉ có thể căng da đầu ra giúp đỡ. Thế là ta càng bận rộn hơn xưa, ngày nào cũng phải dành chút thì giờ xem xét tình hình sinh trưởng của ngũ cốc, sau đó còn phải bỏ công sức cho những ai đến hỏi khám bệnh.
Thời gian duy nhất rảnh rỗi là buổi tối thì bị ta dùng vào mục đích ôn tập y thuật, không còn hơi sức đâu để hầu hạ Đạt Huy.
Trước kia ta sợ hãi hắn không cần ta, bây giờ đến lượt hắn ngày đêm đề phòng ta rời bỏ hắn.
Có hôm hắn còn hỏi: “Nàng có biện pháp làm vết sẹo này mờ đi không?”
Đạt Huy không khi nào để ý đến vẻ bề ngoài, thế nên ta lắp bắp, sợ hãi hỏi lại: “Tại sao phu quân muốn làm mờ sẹo?”
Hắn mím môi: “Sợ nàng không thích.”
Ta bật cười, bám lên vai hắn nói: “Có phương pháp ta cũng không giúp đâu, ai mà thèm cho tình địch cơ hội chứ!”
Dứt lời thì ta hôn mạnh lên vết sẹo của Đạt Huy.
Hắn cười hiền hòa: “Nàng yên tâm, trên đời này chỉ có mình nàng to gan lớn mật dám kết hôn với con thú dữ trên thảo nguyên này thôi.”
Ngày tháng trôi qua quá sức hanh thông, thuận lợi đến mức ta quên mất bản thân là người thay thế cho chị cả mà thôi.
Mãi đến khi công tử nhà họ Lục là Lục Lỗi giục ngựa lao đến biên cương, một mình hắn xâm nhập vào doanh trại la lên: “Mãn Nhi, ta đến cứu nàng!”
Lục Lỗi là công tử nhà Thái phó đương triều. Phủ của Thái phó và Vương gia sát vách nhau, năm xưa khi ta được đưa về Vương phủ thì Lục Lỗi vừa thấy đã yêu. Còn ta thì không thích hắn.
Khi chị cả ta đi lấy chồng thì hắn không ở trong Kinh. Ta không ngờ là hắn hay tin thì đuổi theo đến tận biên cảnh.
Người Đại Tống đến, còn là con trai của quan viên nắm giữ chức vị cao nên Đạt Huy bước ra tiếp đón. Hắn nghe đến đoạn muốn mang ta đi thì tối tăm mặt mày.
“Phu nhân tộc ta là người các người các ngươi muốn đưa đi là đưa đi sao? Hay là Đại Tống cảm thấy Nữ Chân dễ bắt nạt nên muốn xoa nắn thế nào cũng được?”
“Không phải ý này, nhưng mà Mãn Nhi không phải Quận...”
Thấy Lục Lỗi sắp nói ra chuyện nghiêm trọng thì ta thay đổi thái độ: “Lục Nha Nội!” (!)
Lục Lỗi tự biết bản thân nói lỡ lời nên mím môi.
Ta đứng dậy: “Phu quân, có thể cho phép ta nói chuyện riêng với Lục Nha Nội đôi câu không?”
Phu nhân và người ngoài ở riêng với nhau vốn không hợp lễ nghĩa. Nhưng ta không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy, ỷ có Đạt Huy cưng chiều nên mới đề ra yêu cầu này.
Ánh mắt Đạt Huy có vẻ phức tạp nhưng vẫn đứng dậy, phất tay áo rời đi, chừa lại không giang riêng cho hai người chúng ta.
Người vừa đi, Lục Lỗi lập tức đến gần ta ngay: “Mãn Nhi...”
“Ta sống ở đây rất tốt, chuyện cưới hỏi này ngươi cứ coi như không biết gì hết được không?”
“Nơi này hoang vu rét lạnh, mặt mũi Đạt Huy lại đáng sợ như vậy, làm sao ta có thể tin tưởng là nàng sống rất tốt được! Vương phủ to gan lớn mật, dám giấu trên lừa dưới làm ra chuyện hoang đường cỡ này, nhất định là khi dễ nàng không có chỗ dựa. Nàng quay về cùng ta đi, ta sẽ nói với cha, để ông làm chủ cho nàng.”
Lục Lỗi được nuông chiều từ nhỏ, trời sinh tính tình đơn giản nên hoàn toàn không biết chuyện này phức tạp ra sao.
Ta thở dài: “Chớ nói là ta không muốn quay về cùng ngươi, kể cả khi ta muốn thì ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu Thánh Thượng hay chuyện thì kết cục của Vương phủ sẽ như thế nào? Còn nữa, nếu ngươi tiết lộ cho Đạt Huy làm ngoại giao hai nước chuyển xấu thì ngươi gánh vác nổi không?”
“Chẳng lẽ nàng cam lòng ở vậy đến hết quãng đời còn lại?”
“Ta tự nguyện đến đây.”
“Không có khả năng!”
Nhiều lời vô ích, ta mở màn mướng ra nói: “Ngươi về đi.”
Lục Lỗi không chịu rời đi, kiên trì muốn đưa ta về Trung Nguyên. Đạt Huy sắp xếp chỗ ở cho hắn, đạo đãi khách coi như còn khách sáo, nhưng ta cảm nhận được ngọn lửa âm ỉ chưa bùng phát bên trong hắn.
……
(!) Nha Nội: Chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại.