Vừa bước vào màn trướng là Đạt Huy mở miệng ngay: “Nàng dẫn dắt người trong tộc trồng thóc lúa đến tháng chín mới thu hoạch được, những người già và trẻ em ở làng Xuân Lê còn cần nàng tới khám bệnh. Mùa Đông cũng có việc để làm, phương Bắc sang Đông đóng băng vạn dặm, mọi người sẽ tổ chức đua ngựa, bắn tên trên đất tuyết, đàn ông còn chơi đấu vật rất là náo nhiệt.”
Ta không rõ Đạt Huy kể những chuyện này cho ta làm gì.
Một lát sau hắn nhỏ giọng nói: “Nàng còn có nhiều chuyện chưa làm, nhiều cảnh chưa thấy, cho nên khoan hãy rời đi được không?”
Từ lúc gả đến đây, người đàn ông này chưa từng nói lời âu yếm nào, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu “ta không khi dễ nàng”.
Bây giờ hắn quanh co lòng vòng như vậy là vì muốn giữ ta ở lại.
“Ai nói ta phải đi?”
Ta giang hai tay về phía Đạt Huy. Hắn lập tức đến gần, để ta trèo lên người hắn như một con sóc nhỏ.
“Ta là người của phu quân, chàng đi đâu thì ta theo đó.”
Không ai đoán được là qua hai ngày sau, Đạt Huy nhận được một phong thư tuyệt mật. Thư báo vua Thống xé bỏ ước định ngừng chiến giữa hai nước, phái binh mã đóng quân chuẩn bị tấn công Nữ Chân.
Tin vừa truyền đến thì cánh đàn ông thường ngày nhàn hạ làm nông lập tức tập kết, chuẩn bị nghe Đạt Huy ra lệnh xuất chinh.
Lúc này Lục Lỗi không thể không trở về Đại Tống.
Đêm đó hắn lẻn vào lều, túm chặt tay ta nói: “Hai bên chiến tranh với nhau rồi, nàng đi theo ta đi! Ta không đưa nàng về Biện Kinh đâu, chúng ta đến chỗ khác.”
Ta hất tay hắn ra: “Ta đã gả đến đây rồi thì không muốn quay về nữa, mời Nha Nội nhanh chóng rời đi.”
“Mãn Nhi, ta thật lòng thích nàng!” Lục Lỗi nôn nóng nói: “Nàng gả đến đây dùm người khác, mối hôn sự này vốn là một âm mưu. Nàng không phải vợ Đạt Huy thì cần gì phải trao tính mạng mình cho hắn.”
“Các ngươi nói gì?”
Màn trướng đột nhiên bị xốc lên, bóng dáng cao lớn của Đạt Huy xuất hiện ngay bên ngoài. Cả người hắn toát ra khí thế đàn áp. Hắn đã hoàn toàn mất khống chế, chỉ cần dùng một tay để bóp chặt cổ Lục Lỗi: “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Đạt Huy...”
“Nàng câm miệng!”
Lục Lỗi bị bóp cổ thở không ra hơi, ta tiến lên ôm từ sau lưng Đạt Huy nói: “Phu quân nghe ta giải thích.”
Đúng lúc này có cấp dưới truyền lời từ bên ngoài: “Đạt Huy, điểm danh xong rồi, tùy thời nghe lệnh xuất phát.”
Ta nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn Đạt Huy cầu khẩn từ tận đáy lòng. Cuối cùng hắn cũng chịu buông tay ra. Lục Lỗi ôm cổ ho khù khụ không ngừng nổi.
Đạt Huy hít vào một hơi, nhìn ta nói: “Nàng không được rời đi trước khi ta quay về.”
Dù nói thế nhưng hắn vẫn hạ lệnh giam giữ ta.
Ta hung hăng lau nước mắt trên mặt: “Ta chờ phu quân chiến thắng trở về rồi sẽ giải thích rõ ngọn nguồn.”
Đạt Huy liếc mắt nhìn ta lần cuối rồi xoay người rời đi.
Không may là Ha Nỗ Nhã cũng nghe thấy lời Đạt Huy nói. Hắn vừa đi là nàng ta lập tức dẫn theo một nhóm người đến chỗ ta.
Trai tráng thành niên hơn nửa đều bị đưa đi đánh giặc, người ở lại doanh trại chỉ còn phụ nữ và trẻ em là chủ yếu.
Bọn họ không hiểu ý Ha Nỗ Nhã, mơ hồ nói: “Đại Tống muốn đánh chúng ta thì liên quan gì đến Mãn Nhi? Nàng lẻ loi một mình đến phương Bắc này, còn giúp chúng ta trồng ruộng, khám bệnh. Chúng ta đã nhận không ít ân huệ từ nàng.”
“Đúng thế, Mãn Nhi đã gả đến đây rồi thì nàng là một thành viên của Nữ Chân chúng ta. Trước khi đi Đạt Huy đã gửi gắm nàng cho chúng ta, không thể để nàng xảy ra chuyện ở đây được.”
“Là thành viên của Nữ Chân?” Ha Nỗ Nhã cười lạnh: “Mấy người cho rằng nàng là Quận chúa đến đây để hòa thân sao? Tên người Tống đến tìm nàng đã nói hết rồi, Cố Mãn Nhi này là hàng giả, Quận chúa thật sự chưa từng đến đây.”
“Nguyên nhân xảy ra trận chiến hôm nay là vì nàng đấy. Nếu không phải nàng gả thay làm vua Tống tức giận, thì cớ gì hai bên lại phải gây chiến với nhau!”
Mọi người ồ lên, có người hỏi ta: “Mãn Nhi, ngươi mau nói đôi câu đi.”
“Mãn Nhi, có thật không vậy, ngươi vẫn luôn lừa gạt chúng ta à?”
Ta vừa định lắc đầu phủ nhận, nháy mắt đã có người dẫn Lục Lỗi bị trói chặt đến. Hắn bị người ta đá, bắt phải quỳ xuống.
Hắn nhìn ta cười khổ. Ta hiểu là giờ có nói gì cũng vô ích.
Ha Nỗ Nhã thấy ta im lặng thì tươi cười đắc ý: “Hiện nay nam giới đã bị kéo ra ngoài đánh giặc vì nàng, sống chết thế nào còn chưa biết. Yêu nữ này làm Nữ Chân chúng ta trời long đất lở, giờ còn muốn chạy trốn với tên người Tống khác. Mọi người nói đi, có nên giết nàng hay không?”
Lúc đầu mọi người còn hơi do dự, nhưng Ha Nỗ Nhã Lại nói: “Thủ lĩnh Đạt Huy đã bị yêu nữ mê hoặc rồi, nếu giữ nàng lại đợi đến khi thủ lĩnh quay về thì không chừng còn nảy sinh tai họa nào khác nữa. Chẳng lẽ các ngươi muốn chồng, con mình vĩnh viễn phải sống dưới sự lừa dối của ả người Tống này sao?”
Dần dần bắt đầu có người hưởng ứng theo, cuối cùng tất cả đều giơ tay kêu: “Giết! Giết!”
Vậy là vào cái đêm Đạt Huy rời đi, ta và Lục Lỗi cùng bị nhốt lại trong lều. Mặc dù đã sang đầu Xuân nhưng đêm tối ở phương Bắc hãy còn lạnh thấu xương.
Lục Lỗi nói với ta: “Trước đó ta đã biết tin tức Đại Tống muốn tấn công Nữ Chân. Cha ta đã chuẩn bị tên bắn báo hiệu sẵn rồi, phát tín hiệu đi là có người âm thầm đến đây cứu chúng ta ngay.”
“Vậy thì tốt.”
“Qua hai canh giờ nữa, đợi sắc trời hoàn toàn tối đen thì ta sẽ bắn tín hiệu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy.”
Thấy ta không đáp lời, Lục Lỗi cho rằng ta vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.
Hắn khuyên nhủ: “Khoảng thời gian nàng đến đây đã giúp Nữ Chân làm rất nhiều điều, thế mà bọn họ vẫn nghi ngờ nàng. Man Di là thế, không hiểu lễ nghĩa, không biết báo ân, nàng ở lại có ích lợi gì chứ? Đối với bọn họ mà nói thì nàng mãi mãi là người ngoại quốc.”
“Lục Lỗi.” Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
Hắn sửng sốt, không biết ta định nói gì.
Ta cụp mắt, cuộn người lại thành một cục: “Từ nhỏ ta đã không giống những đứa trẻ khác. Ta và mẹ nương tựa nhau mà sống. Thân là con riêng nên ta phiêu bạc khắp nơi, cho dù đi đến đâu cũng sẽ bị coi thường.”
Lục Lỗi bình tĩnh lại, nghe ta tiếp tục nói: “Ta nhớ lúc còn nhỏ mẹ từng đi theo cha quỳ suốt hai đêm liền, còn bị đánh mặt mũi bầm dập, cuối cùng mới giúp ta có cơ hội đến học đường đọc sách.”
“Ta trời sinh thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn người ta, tiên sinh lúc nào cũng tiếc nuối vì ta là con gái. Ta cho rằng chỉ cần phấn đấu là có thể thay đổi vận mệnh, rất nhanh sau đó thứ ta nhận được lại là sự ganh ghét.”
“Ta bị đám con nhà giàu xé hết sách vở, bọn họ bảo thứ con hoang như ta không xứng học chung lớp với họ. Cuối cùng người nhà họ còn quậy đến tận Vương phủ, cha ta ngại mất mặt, thế là ta tiếp tục bị cướp đi quyền được học tập.”
“Mẹ ta nói xuất thân như chúng ta thì phải biết giấu tài. Từ đó về sau ta luôn nỗ lực tỏ ra bản thân thật bình thường.”
Ta nhìn Lục Lỗi nói: “Hiện nay thuế má Đại Tống nặng nề, dân chúng lầm than, chịu biết bao uất ức mà không ai có thể nói ra, phụ nữ bị khinh khi không nơi khiếu nại, cờ khởi nghĩa ùn ùn dựng lên không dứt. Các ngươi cho rằng ta bị bắt gả đến đây sao, nhưng có ai hay biết ta quý trọng cơ hội này biết bao nhiêu không?”
“Trước đó ta tìm tư liệu học, mua hạt giống và công cụ làm nông, còn dự trữ sách vở và thuốc men. Ta nghĩ nếu gả phải người giống như cha ta thì coi như số phận đã định, cùng lắm thì ta lại sống tạm qua ngày như xưa thôi. Còn nếu không phải thì đây là cơ hội duy nhất để ta thay đổi vận mệnh.”
“May mắn phu quân ta là người tài đức. Dù hắn từng bị mẹ vứt bỏ, dù trước dây hắn cũng không quá yêu thương ta, nhưng từ ngày đầu tiên gả đến đây hắn đã trao cho ta sự dịu dàng cùng tôn trọng rất lớn.”
“Hắn đề cao năng lực của ta, đồng tình với học thức của ta, còn cho phép ta đi làm như thế. Ta chưa từng tồn tại như khi sống ở đây bao giờ, thật sung sướng và đáng giá biết bao.”
“Người trong tộc đối xử với ta như vậy là vì bọn họ không được tiếp thu nhiều kiến thức, thành ra dễ dàng bị người khác mê hoặc, nhưng ta biết tâm địa họ chất phác, hiền lành.”
“Lục Nha Nội, ngươi là người tốt, ngươi thẳng thắn, thật lòng và nhiệt tình với ta, còn ta cũng vì ngươi nghĩa khí, đến tận hơi hoang dã này tìm ta nên cảm động lắm. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.”
“Thứ ta muốn ngươi không thể cho, thứ ta cần giữ thì ngươi cũng không bảo vệ được. Hiện giờ núi non hỗn loạn, hôm nay chia tay có lẽ không còn ngày gặp lại. Nhưng núi cao còn có sông dài, ngươi đối xử tốt với ta thì ta vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ.”
Đêm đen tĩnh lặng giữa cánh đồng bát ngát, cung tên bắn ra tiếng vọng mỏng manh. Vài bóng đen đá văng cửa gỗ đóng chặt, đó là lúc ta chắp tay cảm ơn Lục Lỗi.