CHƯƠNG : TỪ CHỐI THÌ BẤT KÍNH
Editor: Luna Huang
Theo Trình Nguyên thấy.
Hình ảnh trước mặt nên hết sức phấn khích.
Ninh Sơ Nhị uốn tại góc tường, gắt gao ôm quần áo của mình, Tần Hoan bởi vì kinh ngạc mà bị khóc. Hơn nữa hai ‘Nhân chứng’ của Bàng phủ bọn họ tất nhiên là tiết mục ngắn không sai.
Lời đồn đãi trên phố, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn rất nhiều, kinh động bên trên, Liên Thập Cửu đó là không muốn cầu nàng, đầu cũng phải cúi xuống.
Nhưng mà, chân chính chứng kiến tình hình bên trong xong, nàng ngạc nhiên, chấn kinh rồi, tiện đà thầm nghĩ hét lớn một tiếng: “Đây rốt cuộc là sao lại thế này?”
Góc tường các, quả thật có hai người ôm chặt quần áo co rúm lại, lại cũng không là Ninh Sơ Nhị, cũng không phải Tần hoan, mà là hai sai vặt trong phủ nàng.
Tiếng khóc kia, thật là của Tần Hoan không sai, tay cầm bùa, đại lưng buộc trống, trạng thái ‘làm pháp’ không ngừng.
Hai sai vặt của nàng bị hắn bức ở góc, đầy nhà đều là tàn của lá bùa bị thiếu cháy đen.
Mà Ninh Sơ Nhị, từ đầu đến cuối đều ngồi ở trên giường nhỏ cách đó không xa, ngồi khoanh chân nẻ hạt dưa.
Trong miệng Tần Hoan, luôn như là niệm khẩu quyết trừ quỷ gì đó, đầu ngón tay không ngừng run run, sắc mặt cứng ngắc. Thẳng đến thấy bọn họ đứng ở cửa, mới oa một tiếng khóc lên.
Chỉ thấy hắn bước một bước dài gục cạnh Liên Thập Cửu, ôm bắp đùi của hắn nói.
“Liên đại nhân, đại nhân chúng ta không bình thường, phi thường không bình thường. Hạ quan cảm thấy được hắn đích thị là trúng tà. Hơn nữa mới vừa rồi đi vào, hắn còn. . . Còn. . .”
Mặt thanh tú của Tần Hoan trướng đến đỏ bừng, đến cả câu đều nói không được đầy đủ.
Ngẫm lại một tiểu thư sinh sạch sẽ, bị dọa đến nước mắt nước mũi chảy ròng, còn theo bản năng lắc trống nhỏ trên tay mình, thực tại thê thảm.
Liên Thập Cửu rất ôn hòa đá văng hắn ra, mỉm cười đi đến gần Ninh Sơ Nhị.
“Đông quan hầu hạ là không tốt sao?
Thế nào công phu trong chốc lát, đã dọa người thành như vậy.
Ninh Sơ Nhị không nhúc nhích, cho đến khi nẻ xong khối hạt dưa cuối cùng, mới vỗ tay đứng lên.
Nàng cong một đôi mắt hạnh, mặt mày mỉm cười, khuôn mặt trắng noãn bởi vì hơi nước dày, hiện lên một tầng trắng nhạt.
“Tự nhiên là cảm thấy được hắn không tốt, nếu huyện chúa khai ân để cho ta tắm rửa, không bằng. . . Ngươi hầu hạ ta?”
Lời này cũng không có ý tứ trưng cầu, chính là một câu khẳng định.
Để Liên Thập Cửu hầu hạ? Ngươi cho là bản thân có thân phận gì?
Trình Nguyên nghe xong trừng lớn mắt châu, tức giận cả buổi nói không ra lời.
Nhưng chính chủ còn chưa nói, nào tới phiên nàng tiếp.
Bộ dạng Liên Thập Cửu uể oải tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười, ngữ mang ngả ngớn nói.
“Ta rất đắt đó.”
Vọng Thư Uyển.com
“Phải không?”
Ninh Sơ Nhị nhíu mày, khóe mắt hơi có chút vị đắc ý khiêu khích.
“. . . Vậy ngươi có chịu hay không đây?”
“Từ chối thì bất kính.”
Thẳng đến nha hoàn thay cửa mới, Liên tiểu gia khẽ sắn ống tay áo đi vào bên trong Trình Nguyên cũng chưa suy nghĩ cẩn thận. Người bên trong này, đến tột cùng là Ninh Sơ Nhất, hoặc là giả Ninh Sơ Nhị hoặc là giả hư loan.
Nếu như là Ninh Sơ Nhất, vậy đông quan vì sao lại bị hù thành bộ dạng đức hạnh này.
Nếu ngườiở trong đó là Ninh Sơ Nhị!
Nàng nắm thật chặt nắm tay.
Vậy cũng. . . Quá không biết xấu hổ! Thân là nữ tử, trước mặt nhiều người như vậy để nam nhân hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo?
Còn cách một cái đại môn, nàng cũng lười giả thục nhàn gì đó trước người khác, nhấc chân hung hăng đạp Tần Hoan một cước.
“Đồ vô dụng, chút chuyện đó cũng hầu hạ không tốt, ngươi nói nói rốt cuộc thấy cái gì? Liền hoảng trương thành như thế?”
Đông quan lại cũng không nói chuyện, ngồi liệt ở một góc các, ngây ngốc ôm lấy trống nhỏ của mình. Ánh mắt thả rỗng, vẻ mặt như có suy nghĩ gì.
Trình Nguyên nhìn bộ dạng không nên thân kia của hắn liền nổi giận một trận, lại muốn hỏi hắn, hắn đã lau mồ hôi ở thái dương đứng lên, giữ yên lặng bỏ đi.
Người của Khâm Thiên Giám, rốt cuộc còn có biết quy củ gì hay không?
Sắc mặt Trình Nguyên âm trầm lợi hại, chỉ hận đầu đầy tức giận không chỗ phát tiết.
Xảo Vân cúi đầu đưa lên một trản trà nóng cho nàng hạ hỏa, bị nàng cầm cả đế lên ném đi, nóng đến cả mu bàn tay đều sưng đỏ một mảnh.
Chủ tử phát hoả bới móc, mặc dù là không khỏi giận chó đánh mèo, người dưới cũng là là dám giận không dám nói.
Hai tay Vân Cẩm không ngừng run run, cũng không dám dùng nước lạnh xoa ngay.
Tôi tớ bên ngoài nín thở cúi đầu, chỉ cầu đừng dẫn lửa này lên người mình. Ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, Trình Nguyên chưa từ bỏ ý định tới gần cửa gỗ, dán lỗ tai lên đó.
Đáng tiếc các này, lúc trước xây chia làm hai gian nội ngoại, gian ngoài chỉ để thay quần áo nghỉ ngơi, gian trong bày một bình phong thêu lên Tử Khí Đông Lai, vô cùng to rộng.
Tuy là cả khuôn mặt đều dán lên, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được vài tiếng nói nhỏ.
Bình thường nói chuyện với nhau, tất nhiên không thể so được với loại kêu khóc như đông quan. Trình Nguyên ước chừng nghe thấy âm sắc, tiếp theo đó là có tiếng nước tát vào người.
Nàng kéo hai gã sai vặt hầu hạ trong phòng nói.
“Đều thấy cái gì?”
Đáp án lấy được lại chỉ là.
“Chúng ta còn chưa lên trước, đông quan đại nhân liền phát điên, vây quanh trong phòng bắt đầu hoá vàng mã.”
Đây quả thực giống như chưa từng nói gì vậy đó.
Trình Nguyên hít sâu một hơi, nàng làm sao có thể cam tâm như vậy?
Mi liễu dựng thẳng, cân nhắc. Lại nghiêng tai nghe đối phương đang tắm thật, cắn răng một cái, sai người mạnh mẽ phá cửa.
“Mới vừa rồi chưa kịp nói, nước trong hồ này cần phải đổi?”
Tùy tiện tìm cái cớ liền vọt vào.
Nương theo âm cuối kia, là một tiếng kinh hách trầm thấp, lại có vài phần lanh lảnh.
Trình Nguyên cảm thấy nhiều hơn vài phần tính toán, nâng tay áo giả bộ xấu hổ che hơn phân nửa khuôn mặt của mình.
“Đã tắm rồi sao?. . . Bổn cung vừa mới nhớ tới, trong phòng này đốt giấy, nước trong hồ khó bảo toàn sạch sẽ. Ninh đại nhân vẫn là chờ hạ nhân đổi rồi mới tắm là được.”
Lời nói không thật như vậy, đó là cho dù đúng theo như lời của nàng, cũng không đáng để một huyện chúa tự mình đến thông báo.
Nam nữ thụ thụ bất thân, Trình Nguyên đường đường huyện chúa, công khai xông vào trong phòng một ‘ Đại nam nhân’ tắm rửa như vậy, thực tại mất thân phận.
Nhưng, nàng được ăn cả ngã về không sao?
Cho dù ném luôn mặt mũi, hôm nay nàng cũng phải biết ‘Ninh Sơ Nhất’ này, đến tột cùng là nam hay nữ?
Trong hơi nước dày, hơn phân nửa thân mình của ‘Ninh đại nhân’ đều ẩn trong nước. Sắc mặt má hồng, mâu sắc lóe ra. Như ẩn như hiện, là một khối khăn dày nàng che ở trước ngực.
Trình Nguyên dứt khoát tiến lên vài bước.
“Ý tứ của bổn cung, Ninh đại nhân vẫn là ra ngoài đi, chờ hạ người đổi qua nước, mới tắm.”
Tâm tư của Trình Nguyên, toàn bộ bày ra ngoài. Giằng co nữa, cũng đã là tên đã trên dây.
“Ninh Sơ Nhất” nhìn Trình Nguyên, Trình Nguyên cũng nửa phần không chịu lơi lỏng mà nhìn nàng.
“Huyện chúa quả nhiên là cẩn thận.”
Thật lâu sau, Ninh Sơ Nhất đột nhiên nở nụ cười, mặt mày hơi có chút mềm mại đáng yêu, nhiều vài phần ẩn ý.
“Có điều. . . Hạ quan dầu gì cũng là nam nhân, huyện chúa ngay trước mặt Liên đại nhân nhìn chằm chằm hạ quan như vậy, sợ là có chút không ổn đi?”
Vọng Thư Uyển.com
Nói là nói như thế, cũng chợt đứng lên, khăn trước ngực cũng theo động tác của hắn chảy xuống nước.
Màu da của hắn so với nam nhân mà nói, quả thật quá mức trắng nõn, khung xương gầy yếu, nhưng cánh tay cường tráng kia, cơ ngực bằng phẳng mà căng đầy đều rõ rành rành hiện lên một sự thật.
Đó chính là, người trước mặt này, rõ ràng chính là nam nhân hàng thật giá thật! ! !
Thủy châu sát trên người hắn, đi thong thả đến gần Trình Nguyên, vẽ ra một tiếu ý.
“Làm gì nhìn ta như thế. . .ân?”
Âm ‘ân’ cuối cùng kia, mang theo ý vị sâu xa bách chuyển thiên hồi, như là móng vuốt mèo con, giống như dịu ngoan lại như bén nhọn gãi trong lòng Trình Nguyên, lại khiến nàng đỏ mặt trong nháy mắt, thậm chí có chút càn rỡ.
Trình Nguyên giật mình tại chỗ, trơ mắt nhìn mặt rõ ràng quen thuộc, liền là bộ hình dáng khác.
Nàng tựa hồ có thể hiểu được, vì sao đông quan lại hoá vàng mã.
Ninh Sơ Nhất lại rất hài lòng kiệt tác của mình, nâng tay khoắc kiện trường sam rồi thắt nút lại.
Lại vừa ngẩng đầu, lại đã khôi phục bộ dạng dại ra đến chết của Ninh Sơ Nhị lúc trước.
“Huyện chúa còn không đi ra ngoài sao?”
Huyện chúa muốn đi ra ngoài, bởi vì huyện chúa cảm giác mình nhất định là gặp quỷ rồi.
Trình Nguyên đi bước một lui về phía sau, muốn bù cho mình một bậc thang đi xuống, lại lúng túng là không nhặt tờ da mặt này lên thế nào. Nàng níu lấy khăn trong tay, khô khốc nói câu: “Bổn cung liền đi ra ngoài.”
Nói xong vén làn váy, mặt xám mày tro chạy đi.
Không lâu sau, nước trong các, lại được đổi một lần.
Người sáng suốt cũng biết, đây là Trình Nguyên cứng rắn dán một tấm da mặt cho mình.
Ninh đại công tử cũng không để ý tắm lần nữa, một mặt thích ý ngâm mình ở trong nước hồ, một mặt nói với Liên Thập Cửu đang cầm sách đọc giết thời gian.
“Ngươi chính là hầu hạ ta như vậy?”
Hắn thật ra nhận được tin hắn(LTC) dùng bồ câu đưa đến liền ngựa không dừng vó chạy về thượng kinh, chạy chết con ngựa không bồi thường, cả cơm cũng chưa ăn được liền tiến vào đại lao tướng quân phủ.
Hố người cũng không phải diễn xuất này.
Ngươi nói cử chỉ của Liên Thập Cửu ngày ấy ở lao phòng đơn thuần chính là đang Xao Sơn Chấn Hổ, bán nhân tình cho Bàng Viêm?
Hắn có thể nỡ để Ninh Sơ Nhị vào lao mới là lạ.
Đại lao tướng quân phủ là cái gì? Đó là địa giới quân đội hùng hậu gác.
Ngày ấy không làm vậy, làm sao có thể thừa dịp loạn nhét Ninh Sơ Nhất vào lao lý đổi Sơ Nhị đi ra.
Rồi đến thời gian Bàng Viêm đuổi tới, Sơ Nhị sớm đổi trang phục cấm vệ ẩn trong đám người rồi.
Đều là nhuyễn giáp nha thanh sắc, không nhận cẩn thận, đâu dễ dàng chú ý tới chuyện trộm lương đổi đống này.
Còn nữa, đại lao kia bị đập thành như vậy, Bàng Viêm còn sẽ có tâm tư để ý thứ khác sao.
Ninh Sơ Nhất ăn mấy bữa cơm ở đại lao, toàn thân đều cảm giác vóc dáng của mình bị ủy khuất. Trình Nguyên vừa đi, bộ dáng bại hoại không nên thân lại càng hiện rõ vô cùng.
“Chà xát đấm bóp lưng cho gia.”
Chưa thấy qua đại cữu ca nào bị muội phu buộc chịu uất khí này.
Liên Thập Cửu đến đầu cũng không ngẩng, chậm rãi nói.
“Tắm xong rồi liền đi ra, cẩn thận ngâm nhăn cả da.”
Trên đời này hắn ngoại trừ ra vẻ đáng thương cho Ninh Sơ Nhị nhà hắn ra, trước mặt người khác đều là gia. Đừng nói ngươi là cữu ca, chính là cữu lão gia Liên gia cũng theo lẽ thường không mua trướng.