CHƯƠNG : BÁT TA MUỐN MANG ĐI
Editor: Luna Huang
Ninh Trữ đại công tử từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, cầm trà hoa quế đông quan mang đến uống một hớp.
Hương vị thơm ngát, mang theo ngọt. Nhưng không thích, liền lại buông xuống.
“Người ta muốn uống trản trong tay ngươi.”
Một đôi mắt hạnh nhu thuận biến thành ngây thơ, trang nghiêm đó là một Ninh Sơ Nhị khác.
Tiết mục đổi đi đổi lại này, thai song sinh trong thiên hạ, phỏng chừng cũng chỉ có Ninh Trữ đại công tử hứng thú.
Liên Thập Cửu nghe vậy cũng buông sách trong tay xuống, đi bước một đến bên cạnh hồ, một tay nâng cằm của hắn lên.
“Nếu ngươi lại dùng mặt của lão bà ta nói lời ghê tởm như vậy nữa, ta sẽ để bọn họ một ngày ba bữa đưa cà rốt đến.”
Xà đánh bảy tấc, phải nói Ninh Sơ Nhất yêu thích có bao nhiêu quái dị, chuyện của cà rốt thực đáng giá ghi là việc quan trọng.
Nếu nói là người bình thường chúng ta, gặp phải đồ không thích hắn thì không ăn là được. Nhưng vị gia này, tự kiêng còn không cho người khác ăn. Càng tệ hơn là, không cho phép con thỏ nhà mình ăn.
(Luna: Ông này mà đăng cơ ha, ta nói, toàn quốc cấm cà rốt, phi tử ổng thích sẽ thích ăn cà rốt nhất, tức chết ổng, haha)
Cái đồ vật kia là năm hắn bảy tuổi từ bờ sông nhặt về, quý như bảo bối, còn ba ba đặt luôn họ của mình, kêu là Ninh Bính Bính. Tự mình chải lông, cho ăn, rau xanh, chính là không cho ăn cà rốt.
Vật đáng thương kia từ nhỏ đến lớn, béo thì đúng là rất béo, nhưng chưa từng thấy qua cà rốt. Vẫn còn nhớ rõ năm Bính Bính tám tuổi, Ninh Trữ đại công tử ôm nó đi gặp đám bạn thỏ, suýt nữa Bính Bính đã bị con thỏ mãnh liệt cắn cà rốt làm tức chết.
Trận này tựa như cái gì đây?
Hài tử người bên ngoài đều cẩm y ngọc thực, hài tử nhà mình cơm rau dưa. Đột nhiên có chút thức ăn mặn, liền cảm thấy rất ngon, chỉ hận không đi thể theo chủ tử có cà rốt.
Bạn thỏ muốn tặng mấy củ cà rốt cho Bính Bính, đều bị Ninh Trữ đại gia mặt đen không thể đen hơn từ chối không cho mặt mũi.
Vì thế, Ninh Sơ Nhất cũng thành chủ tử bị giới công tử ca yêu thỏ kinh thành khinh thường nhất, Ninh Bính Bính liên tiếp tuyệt thực rất nhiều ngày. Ninh Sơ Nhất lại càng không mang Bính Bính xuất môn nữa, cũng không cho người trong phủ nói chủ đề có liên quan gì đến cà rốt, tuỳ hứng tới cực điểm.
Lúc này lời này của Liên Thập Cửu vừa ra, Ninh Sơ Nhất hoàn toàn không có hưng trí vui đùa nữa, rất ghét bỏ phất tay hất tay hắn.
“Lăn xa chút, thật nghĩ không ra ngốc tử Sơ Nhị kia rốt cuộc coi trọng ngươi cái gì.”
Nếu cái ngốc tử Phong Sầm kia ở thì tốt quá a.
Nhớ ngày đó hắn còn dùng biểu cảm này, có được một lần thổ lộ của Phong Phong.
Tuy rằng từ đó về sau, cái đồ vật kia chừng nửa năm không cho hắn sắc mặt tốt.
Liên Thập Cửu đối với các loại thú vui không nên thân của Ninh Sơ Nhất đã thành thói quen, đứng thẳng thân nói..
“Còn mè nheo cũng phải quay về lao lý ngốc, ta đi trước.”
Mè nheo tưởng hắn không biết chút tâm tư của hắn đi?
“Ngươi cũng biết gia không muốn trở về?”
Ninh Sơ Nhất chắc lưỡi.
Cái địa phương quỷ quái u ám ẩm ướt như thế, ngốc đến trên người hắn sắp mọc nấm mốc rồi.
Liên Thập Cửu lại hoàn toàn không cảm thấy được có cái gì không được với hắn, nhấc chân liền đi ra hướng cửa.
Ngày ấy lúc hắn ném đá lên đầu hắn, không phải cũng không hạ thủ lưu tình sao.
Ninh Sơ Nhất cũng không cản nữa, chỉ là nghiêng đầu nói câu.
“Không có gì muốn hỏi sao?”
Ví dụ như, tình huống quan ngoại, phần thắng sau này của bọn họ sẽ có bao nhiêu.
Dưới chân Liên Thập Cửu không ngừng.
“Chuyện của ngươi, ta vốn là lười quản.”
Gia quốc thiên hạ, cho hắn mà nói bất quá một hồi phồn hoa, hắn không có lòng thương hại muôn dân, cũng không có khí phách Hải Nạp Bách Xuyên. Sơ Nhị của tiểu gia, mới là đại gia của hắn.
Vọng Thư Uyển.com
Khóe miệng của Ninh Sơ Nhất, mỉm cười theo thói quen của hắn dần dần nhạt đi.
Hắn tự hỏi, mình cũng thực sự không phải là người hiệp can nghĩa đảm gì.
Bách tính quan ngoại, đói chết ở trường thành phía bắc xướng gầy lởm chởm, hắn không phải không muốn ích kỷ. Bao nhiêu năm trước, hắn cũng là tính khí vô câu vô thúc tiêu sái, muốn bừa bãi phóng ngựa, trường kiếm giang hồ.
Thế nhưng khi Thế nhưng khi đột nhiên bỏ một cơ hội có thể cho bách tính cơm no áo ấm, cưỡng chế trên người hắn.
Cứu hay không cứu, đều là một đáp án cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn cong lên một nụ cười chua xót, vẻ mặt đen tối không rõ.
Hắn có thể vỗ ngực nói, chuyện chính mình làm, có thể đối diện với thiên địa, nhưng lại có lỗi với người nhà của mình.
Ninh Sơ Nhất nói với Liên Thập Cửu.
“. . . Nếu thật có ngày đó, ngươi sẽ chọn lựa thế nào?”
Hoàng gia tứ hôn, dòng họ Liên gia trên trăm miệng ăn. Không người nào dám nói, trận chiến này nhất định sẽ thắng. Một khi lựa chọn, đó là khó có thể đoán trước gian nan cùng hung hiểm.
Liên Thập Cửu dừng bước lại, cũng không có trực diện trả lời vấn đề này, mà là liếc Ninh Sơ Nhất, từng chữ nói.
“Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cũng không chuẩn bị trượng. . . Nhưng vì Ninh Sơ Nhị.”
Hắn bật cười, tựa hồ cũng hiểu được có vài phần hoang đường.
“. . . Cho dù táng gia bại sản, ta cũng chấp nhận, cho nên ngươi tốt nhất đừng để cho ta bồi thường quá nhiều.”
Hai nam nhân đối diện nhau, đều là nở nụ cười.
Hai người đều là nhân vật tinh thông tính kế nhất thế gian này, một kiêu ngạo, một phóng túng. Tuy nhiên cũng vô cùng kiên định, chính mình cần thủ hộ cái gì.
Liên Thập Cửu yêu tài, thủ đoạn không đạo, bất luận lễ pháp đạo nghĩa, không hỏi lương tâm thiên địa.
Liên gia không phải trung thần, cũng không tính gian thần. . .
Liên Thập Cửu ở trong tổ tông học được làm quan chi đạo, lại từ lúc gặp Ninh Sơ Nhị, liền đánh vỡ toàn bộ trước kia.
“Thê tử của Liên Thập Cửu, đến chết cũng chỉ có một mình Ninh Sơ Nhị.”
Là nói cả đời vinh hoa phú quý, dưới quan tinh đài, tiếu dung của ai như hoa.
Lần gặp đầu tiên dưới cây mai, là ai tính quẻ cho ai, vẽ bức tranh giang sơn nhiễm máu, cho dù vì nàng khuynh thiên hạ này, thì có gì mà loạn.
Một đời phong lưu không giả, lại chỉ nguyện cùng nàng, bạc trắng một mái tóc đen dài.
Lúc Liên Thập Cửu trở lại, sắc trời đã không còn sớm.
Nhà ở sát cổng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng tiến lên vén mành cho hắn. Dù chưa vào đêm, ánh nến trong phủ cũng đã tắt hơn phân nửa, lờ mờ chỉ chừa hai bóng đèn dẫn đường cô độc chiếu sáng.
Liên Thập Cửu thấy thế không khỏi nhăn mày.
Liên phủ có một cái quy củ bất thành văn, chính là trước khi sương xanh sẽ không tắt nến. Ánh mắt của Ninh Sơ Nhị không tốt lắm, nhiều lần đụng cây, đèn lồng trong phủ cho tới bây giờ đều là qua đêm mới tắt. Sau khi hai người hòa ly, tuy rằng người đụng cây đã đi mất, Liên Thập Cửu như cũ thắp đèn như vậy đã quen rồi.
Phảng phất giữ như thế, cô nương ngốc núc ních kia có thể tự tìm được đường về nhà.
Hắn nhìn một viện đen như mực, nới lỏng cổ áo triều phục.
Chưa gì đèn đã tắt rồi. . . Không phải người dưới đều điên rồi, chính là lão tử tiếc bạc như mạng của hắn đến đây.
Liên tiếp mấy ngày phức tạp, để hắn có chút không kiên nhẫn. Hơn nữa tức phụ của mình không chịu gặp hắn, cũng càng không nhẫn nại tiếp đãi Liên Dụ.
Ngược lại hỏi Chiêu Tài.
“Nghỉ ngơi ở phòng nào ?”
Chiêu Tài nhìn ngó mọi nơi, nhỏ giọng nói.
“Nghỉ ngơi ở trong phòng của người rồi.”
Lại thật biết tìm chỗ.
Liên tiểu gia hừ một tiếng, nhấc chân muốn đến thư phòng, một mặt đẩy cửa một mặt phân phó.
“Chờ chút có người đến tìm nói ta đã ngủ rồi.”
Ai ngờ một chân vừa mới bước vào trong cửa, ánh nến của thư phòng liền phát sáng lên.
(Luna: Làm như đèn điện vậy trời, sáng không có báo trước luôn)
Trong đèn đuốc sáng trưng, là bộ dáng nhàn nhã uống trà của Liên Dụ.
Liên các lão hôm nay mặc kiện thường phục bàn tả nhẫm, cổ áo thêu trúc văn ám kim, cực tuyển nhã thanh thản.
Vị đệ nhất tài tử Đại Yến này, khí phái diệu thủ đan thanh thượng kinh vạn lượng hoàng kim khó cầu. Không thể không nói, ý vị, không quan hệ đến tuổi tác năm tháng.
Rõ ràng nam nhân đã qua tuổi tuần, im lặng ngồi ở chỗ kia, con ngươi cụp xuống, lại đẹp như tranh.
Rất nhiều người hình dung diện mạo của Liên Dụ, đều cũng nói hai chữ.
Sạch sẽ.
Vọng Thư Uyển.com
Loại sạch sẽ này, hờ hững giống như nhàn vân dã hạc, phong nhã giống như Chi Lan ngọc thụ. Người như vậy, không nên sinh trưởng trong thời đại hỗn loạn đen tối này. Liên Thập Cửu mặt mày của rất giống hắn, trong tính tình lại nhiều chút tùy tính không kềm chế được của công tử nhà giàu.
Không khí trong phòng không cần phải nói.
Liên Thập Cửu giống như vô tình quét Chiêu Tài một mắt, chứng kiến hắn đến chữ ‘lui’ cũng không nói, xoay mặt liền chạy mất ảnh.
Hắn cười khẽ, nhìn về phía Liên Dụ.
“Trong phủ này, cũng không phải thiếu người người có thể sử dụng.”
Ngay cả người bên cạnh hắn cũng chuẩn bị thoả đáng như vậy.
Liên Dụ cũng không hé răng, lại rót một trản trà uống.
Mới vừa rồi hắn luôn khát, cảnh tối lửa tắt đèn cũng sợ dẫn vào trong lỗ mũi, tự dưng làm hỏng trà ngon.
Một lát sau mới nói.
“Ngồi đi.”
Phụ tử hai người đều là đánh giọng quan quen rồi, chơi tâm lý chiến như thế nào, chính là bằng bổn sự của mỗi người.
Liên Thập Cửu mím môi, ngoan ngoãn ngồiõa đối diện hắn, không nói chuyện.
Không bao lâu liền có nha hoàn bưng một khối minh đàn hương thụy não tiêu kim lư vào, giá không đề cập tới, Liên Dụ đánh thật xa có thể ngửi được một luồng hương ngân phiếu.
Một tay gõ mặt bàn hai cái, hắn không nói gì.
Lại qua chốc lát, nha hoàn lại bưng trản canh hoa quế huyết yến lên cho Liên Thập Cửu.
Liên các lão nhíu mày, nhìn thấy bát canh sứ men xanh kia, cuối cùng không nhịn được trước tiên là nói một câu.
“Bát ta muốn mang đi.”
Thứ đồ chơi này là đồ cổ thời kì Đông Tấn, bên ngoài thị trường giá tốt. Qua tay bán hai trăm năm, giá còn có thể trả lên xuống một phen.
Nếu nói là trong phòng này, còn có người ngoài Liên phủ ra có thể nhìn thấy một màn này, tất nhiên sẽ cho là mình mù.
Thoạt nhìn là nhân vật khói lửa gian, có thể nói ra lời nói của con buôn như vậy, thực tại làm cho người ta có chút cảm giác ‘thần chi’ tiêu tan thê lương.
Nhưng trên thực tế, khuôn mặt này của Liên Dụ không dính hơi tiền. Lúc chưa thú Phương Uyển Chi, chính là thứ có thể vớt, một hào cũng không lọt. Thứ không thể vớt, cũng không rơi khỏi túi của vị chủ này.
Các đại nhân trên triều cũng biết, vị các lão Liên đại nhân này ba mươi xuất đầu an vị nội các, việc làm thích nhất chính là vá quan bào của mình.
Nha môn người nào nếu là dám há mồm hỏi hắn mượn, đó chính là tư thế cắt bào đoạn nghĩa, hận không thể kiếp sau cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng Liên Dụ cũng có tật xấu, đó chính là giống Liên Thập Cửu, thích đồ cổ ngọc khí đào lãnh.
Thế cho nên rất nhiều nhóm triều thần mấy ngày trước đây vừa mới nghe hắn ‘Khóc’ xong, ngày hôm sau liền mang theo nhẫn vàng nạm ngọc.
Lại sau đó. . . Mọi người liền cũng vắt cổ chày ra nước nhìn mãi cũng thành quen.
Liên tiểu gia nghe xong lời này, hoàn toàn không muốn phản ứng, hai tay đang cầm bát canh ngồi ở đầu giường ăn.
“Tháng này tổng cộng người phong sáu cửa hàng của ta, lấy đi mười bốn đồ sứ cổ Đông Tấn, giờg còn muốn nữa?”
Có phải có chút không biết xấu hổ không?
Liên Dụ cũng chỉ làm như không nghe thấy, từng cáu từng cái khảy đông châu trên thụy não thú, không chút để ý nói.
“Vài ngày gần đây triều đình không thái bình a, bổng lộc của ta cũng không đủ tiêu rồi.”
Liên Thập Cửu cười nói.
“Người vốn cũng không đủ tiêu.”
Người Liên gia bọn họ, khi nào thì dùng bổng lộc triều đình sống qua ngày?
Còn nữa.
Bổng lộc không đủ tiêu liền phong cửa hàng nhi tử của mình, đi đâu tìm thân cha hiền lành như thế?