Sáng sớm lúc Lục Thừa Dư vừa ra cửa, chú Lưu làm bảo vệ tiểu khu thấy xe của y xuất hiện, vội vàng đưa tay ngăn xe của y lại.
Chú Lưu gõ cửa sổ xe một cái, giơ giơ vật gì đó trong tay.
Lục Thừa Dư thấy thế, quay cửa kính xe xuống, nói với ông chú hơn năm mươi tuổi này: “Chú Lưu, có chuyện gì sao?” Đoạn thời gian trước lúc chú Lưu đang thay bóng đèn hành lang tiểu khu thì bị té gãy chân. Đúng lúc y đi ngang qua gặp phải, liền lái xe đưa ông đi bệnh viện. Sau đó bác sĩ nói chỉ trật khớp xương, không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà từ đó về sau, ông chú này mỗi lần thấy y đều cười ha hả, có đôi khi còn cho y một ít đặc sản quê ông, ví dụ như đậu phộng, khoai lang này nọ, tuy rằng không phải là vật đáng tiền, nhưng cũng là một mảnh tâm ý của người ta. Tuy rằng Lục Thừa Dư nhận lấy, thế nhưng cũng sẽ không lấy không, cho nên có lúc y sẽ tìm một ít ghi chép lúc thi tốt nghiệp trung học của mình hoặc là một ít đồ ăn vặt mà thanh niên thích để chú Lưu mang về cho cô con gái đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.
Thường xuyên qua lại như vậy, hai người liền quen thuộc. Bình thường Lục Thừa Dư đi làm là lúc chú Lưu đang đi tuần tra khu y ở. Dù sao đối với chú Lưu mà nói, Lục Thừa Dư sống một thân một mình, cho dù có xe có phòng, vậy cũng không dễ dàng, nếu có kẻ xấu hay trộm cướp đột nhập vào, cũng rất phiền phức.
“Cũng không có gì, mấy ngày hôm trước mẹ tụi trẻ rang ít đậu phộng, cháu cầm lấy cùng với đồng nghiệp nếm thử đi,” chú Lưu nghĩ giữa đồng nghiệp với nhau, cho nhau một ít thức ăn có thể xúc tiến tình cảm, Lục Thừa Dư còn trẻ, có lẽ không hiểu nhiều về điều này, ông lại không tiện nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là dùng loại phương pháp này nhắc nhở đối phương, “Nếu như mấy đứa thích, lần sau chú sẽ nói bà ấy rang nhiều hơn.”
“Loại đậu phộng thôn quê này mọi người rất thích ăn, vậy cháu không khách khí đâu,” Lục Thừa Dư cười ha hả nhận lấy, lại cùng chú Lưu nói mấy câu, chú Lưu nhớ tới Lục Thừa Dư còn phải đi làm, vội nói, “Đúng rồi, chú có chuyện này muốn nói cho cháu.”
Ông nhìn chung quanh, tiến đến bên tai Lục Thừa Dư, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục, chú nghe một đồng nghiệp nói, đoạn thời gian trước có người hỏi thăm tin tức của cháu đấy.”
Ánh mắt Lục Thừa Dư khẽ biến, nhưng trên mặt vẫn mang theo nét cười nói: “Cháu là người bình thường, có ai lại chú ý đến cháu a?”
Chú Lưu nghiêm túc nói: “Cháu còn trẻ, không biết lợi hại, chú sợ là kẻ có tiền họ Lương kia muốn tìm cháu phiền phức, còn có hộ gia đình mới ngày hôm qua dọn tới, cũng hỏi thăm cháu. Vạn nhất hắn cùng với họ Lương là đồng bọn, không phải là gây phiền toái cho cháu sao?”
“Cháu biết rồi, cám ơn chú, chú Lưu.” Nụ cười trên mặt Lục Thừa Dư phai nhạt đi không ít, sau khi hướng chú Lưu nói vài lần cảm ơn, mới lái xe đi, đối với thân phận hộ gia đình mới kia có vài phần hứng thú, không biết là ai đặc biệt vì y dời đến nơi đây, tiểu khu này có tiền thuê không thấp, nếu như là mua phòng, đó chính là một khoản tiền lớn.
“Lão Lưu, ông cùng Lục tiên sinh nói gì thế?” Trong chốt bảo vệ, một bảo vệ từ trong cửa sổ thò đầu ra, nhìn hướng xe Lục Thừa Dư chạy đi, “Tôi nói này, ông quả thực là đem Lục tiên sinh xem như nửa con trai rồi a.”
“Nói bậy gì đó,” Chú Lưu biết đồng nghiệp nói giỡn, cười ha hả nói, “Chính là cho Lục tiên sinh chút đậu phộng, có chuyện gì để nói đâu.”
Người bảo vệ này cũng biết gần đây Lục Thừa Dư xảy ra chuyện, dù sao việc này đã nháo lên TV, ông thở dài nói: “Lục tiên sinh đúng là người tốt, đáng tiếc…” Đáng tiếc chính là không có cha mẹ, về sau kết hôn, vẫn có chút phiền toái.
Chú Lưu nghe vậy cũng thở dài, ông hiểu ỵ́ đồng nghiệp, cũng lấy làm tiếc. Nhưng mà Lục tiên sinh có phòng có xe, lại có năng lực, chắc sẽ tìm được một cô gái tốt.
Đi làm giờ cao điểm luôn luôn có nhiều xe nhiều người, lúc Lục Thừa Dư chờ đèn xanh đèn đỏ, nhớ tới những lời chú Lưu vừa nói, không khỏi nhíu mày một cái, đến tột cùng là ai cố ý hỏi thăm tin tức của y, thậm chí còn dọn đến tiểu khu này.
Thái tử gia như Lương Đức Hữu không có kiên nhẫn không giống như là người làm loại chuyện như vậy. Dù sao đối với Lương Đức Hữu mà nói, tình huống quân địch xuất thủ loại hành vi có IQ này, cũng quá khó khăn cho hắn rồi.
Đến công ty, Lục Thừa Dư theo lệ cũ đi đến phòng thư ký cầm bảng sắp xếp thời gian một ngày của Nghiêm Mục rồi trở về phòng làm việc của mình, sau đó nhận được điện thoại của Chương đạo, nguyên lai là có một đài truyền hình muốn phỏng vấn y, thế nhưng không tìm được người, không thể làm gì khác hơn là cầu Chương đạo.
Sau khi hỏi rõ chương trình trò chuyện, Lục Thừa Dư do dự chốc lát, liền nói: “Anh nói cho người phụ trách tiết mục, cuối tuần tôi mới có thời gian, nếu như đối phương không ngại, tôi có thể nhận chương trình.” Cái tiết mục này y biết, là tiết mục nghệ thuật quốc gia có mức rating rất tốt, phong cách nghiêng về nghiêm túc phiến tình, người được phỏng vấn đại bộ phận đều có hình tượng chính diện, so với nhiều đài địa phương lấy khôi hài làm chủ thì khác nhau rất lớn, cho nên y cũng không cần lo lắng.
Chương đạo biết Lục Thừa Dư không có ý định trở thành nghệ sĩ, thế nhưng lời mời lần này quả thực không tiện cự tuyệt, nghe được Lục Thừa Dư đáp ứng, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao chuyện gần dây rất náo nhiệt sôi động, 《Tiểu Điểu Tung Cánh》còn chưa kết thúc, Lục Thừa Dư là đối tượng được rất nhiều phóng viên chú ý, những người này tìm không được Lục Thừa Dư, liền nhờ quan hệ tìm tới bọn họ.
Nếu là đài truyền hình khác thì Lục Thừa Dư sẽ lấy lý do còn đang tĩnh dưỡng để cự tuyệt, thế nhưng lần này là được đài nghệ thuật quốc gia chú ý đến, cũng may Lục Thừa Dư phân rõ nặng nhẹ, không thì bọn họ có chút khó khăn.
Cúp điện thoại, Lục Thừa Dư đem điện thoại để qua một bên, mặc dù đối với đài nghệ thuật quốc gia mang theo tâm lý kính nể, thế nhưng ngoài mặt, y vẫn rất bình tĩnh.
Buổi sáng gặp gỡ một khách hàng, sau khi đàm phán tốt điều kiện hai bên, y thở dài một hơi, lại bắt đầu theo dõi việc nghiên cứu sản phẩm làm sạch môi trường, sản phẩm đã nghiên cứu ra, thế nhưng kết quả vẫn trong quá trình thí nghiệm. Lục Thừa Dư cũng không nóng nảy, chỉ mong sản phẩm nhất định phải có hiệu quả thực tế, mà không phải giống như các công ty khác, đem sản phẩm thổi phồng vô cùng kì diệu, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Làm xong việc này, lại nghe nói hai nhân viên ở phòng ban xảy ra mâu thuẫn, sự tình huyên náo hơi lớn, quản lí phòng không thể làm gì khác hơn là báo cáo với y, y lại vội vàng đi tới hoà giải.
Chờ xử lý xong, đã là mười hai giờ rưỡi, y vội vã chạy tới căn tin nhân viên, quả nhiên không còn đồ ăn ngon, y đi khu chọn món, mới vừa ăn phân nửa, lại nhận được điện thoại của Tào Kinh Thân, nói lát nữa có người của phía trên tới công ty thị sát, muốn y nắm chặt thời gian làm công tác chuẩn bị.
Gần đây Lương thị xảy ra vấn đề lớn như vậy, cho nên tất cả công ty bất động sản đều bị ban ngành liên quan thân thiết thăm hỏi, Hoa Đỉnh lớn như vậy, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Rất nhanh cơm nước xong, lúc y chạy tới phòng làm việc tổng tài, bên trong đã có mấy người, những người này tất cả đều là quản lý cấp cao của Hoa Đỉnh. Thấy những người này thần tình nghiêm túc, Lục Thừa Dư biết thị sát lần này không dễ qua, vì vậy liền trầm mặc nhìn về phía Nghiêm Mục.
Trái lại Nghiêm Mục rất bình tĩnh, sau khi hắn thấy Lục Thừa Dư đi vào, liền nói: “Người của phía trên tới thị sát, chúng ta làm tốt công việc và chức vụ của mình là được, những thứ khác mọi người không cần lo lắng.”
Một vị quản lí do dự nói: “Boss, tôi nghe nói buổi sáng hôm nay có công ty bị phạt tiền.”
“Công ty kia làm việc không theo quy định, điều tra ra bị phạt tiền đó là tự làm tự chịu,” Nghiêm Mục ký tên của mình trên phần văn kiện, đưa cho Tào Kinh Thân, “Tôi không nghi ngờ năng lực làm việc của mọi người, cho nên có cái gì lo lắng chứ?”
Lời này vừa nói ra, Lục Thừa Dư liền thấy trên mặt các quản lí mang theo chút vui vẻ, thần sắc cũng trở nên trầm tĩnh không ít, có thể thấy được người này bình thường không thích nói chuyện, nhưng khi nói một câu như vậy đối với mọi người không biết có bao nhiêu cổ vũ. Chờ những người này rời đi, y mới nói: “Em đối với loại chuyện này không quá quen thuộc, cần chuẩn bị gì trước không?”
Tào Kinh Thân cố ý gọi Lục Thừa Dư tới, cũng là có ý dạy y vài thứ, vì vậy nói: “Cậu theo anh làm, lần sau cậu sẽ biết thôi.” Năng lực lĩnh ngộ của Lục Thừa Dư rất mạnh, cho dù trước đây y chưa bao giờ gặp việc này, thế nhưng chỉ cần chỉ một lần, lần sau Lục Thừa Dư sẽ làm rất tốt.
Nghiêm Mục thân là boss, đối với chuyện giữa nhân viên không tiện nhúng tay, cho nên Tào Kinh Thân nguyện ý gọi Lục Thừa Dư tới tham dự việc này, đồng thời còn chủ động dạy đối phương rất nhiều thứ, cũng ngoài ý liệu của Nghiêm Mục.
Lục đục giữa đồng nghiệp với nhau cũng không phải là chuyện lạ, ma cũ đố kị năng lực làm việc mạnh mẽ của ma mới thì càng thường thấy, cho nên phương thức ở chung giữa Tào Kinh Thân và Lục Thừa Dư như vậy, quả thật làm cho Nghiêm Mục coi trọng năng lực hai người tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Lục Thừa Dư không phải người ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý tốt của Tào Kinh Thân, y cười ha ha đi theo Tào Kinh Thân xử lý tư liệu, nghe hắn nói một ít ‘thâm cung bí sử’, nụ cười trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
“Đừng cười như thế,” Tào Kinh Thân nhìn Lục Thừa Dư cười rực rỡ, đẩy mắt kính một cái nói, “Dù cậu có cười đẹp hơn nữa, anh đây cũng không thèm nhìn đâu.”
Lục Thừa Dư ôm một đống tư liệu, vô tội chớp mắt nói: “Tào ca thật vô tình.”
“Anh vốn rất vô tình,” Tào Kinh Thân đem thêm một xấp tư liệu dày đặt vào trong tay Lục Thừa Dư, hất cằm nói, “Mau ôm lên phòng khách lầu tám.”
Khi Lục Thừa Dư đem tư liệu ôm tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: “Tào ca, mặt anh tuy nghiêm nghị, nhưng cũng không giống người xấu, đừng có cứng rắn chống giữ như thế, em sẽ không chê cười anh đâu.”
“Cút, cút, đừng dát vàng trên mặt mình.” Tào Kinh Thân nhấc chân đá một cái trên đùi Lục Thừa Dư, thế nhưng trên mặt lại không giấu được lúng túng.
Lục Thừa Dư cười một tiếng, ôm tư liệu bước nhanh vào thang máy.
Tào Kinh Thân đứng ở trong hành lang, nhìn cửa thang máy đóng lại, thở dài, rõ ràng hắn chỉ lớn hơn Lục Thừa Dư tám tuổi, nhưng sao lại có cảm giác đang dạy dỗ con trai thế nhỉ.
Nhưng nhớ đến chuyện nghe được mấy tháng trước ở trong khách sạn của thân thích Lục Thừa Dư, hắn cảm giác mình đối với tiểu tử kia mềm lòng không ít, mặc dù tiểu tử kia miệng tiện lại thích giả vờ giả vịt.
Nhưng bất kể thế nào, cũng vẫn là một thằng nhóc không khiến người khác chán ghét.
Quả nhiên không lâu sau, người của phía trên tới kiểm tra đã đến, những người này mặc dù không có bày ra khuôn mặt nghiêm túc dầu muối không vào, thế nhưng nhân viên Hoa Đỉnh vẫn có thể nhận thấy được bầu không khí bất đồng. Đầu tiên đoàn thị sát xem các loại chứng nhận tuổi nghề của nhân viên, lại nhìn các hóa đơn thuế, còn hỏi không ít vấn đề, đến cuối cùng, những người này mới rốt cục tán thưởng Hoa Đỉnh hai câu, một người trong đó còn ở đánh một dấu check vào tên Hoa Đỉnh.
Lúc gần đi còn cùng Nghiêm Mục bắt tay tạm biệt nói: “Không hổ là Hoa Đỉnh, qui định chế độ nghiêm ngặt lại hợp lý, lần này trong danh sách biểu dương, nhất định có tên quý công ty.”
Thảo nào lần này lại làm nghiêm như thế, nguyên lai là sẽ phê bình hoặc khen ngợi trên ti vi.
“Đây đều là nhờ các vị giám thị rất tốt,” Nghiêm Mục cùng đối phương bắt tay, giọng nói bình tĩnh lại mang theo vài phần nghiêm túc khiến người khác tin tưởng, “Đây đều là công lao của mọi người.”
Cán bộ này lập tức cười càng vui vẻ hơn, dù sao nơi đây cũng thuộc phạm vi quản lý của bọn họ, bên trong Hoa Đỉnh không có vấn đề, đối với bọn họ mà nói, cũng tăng thêm tiếng tốt. Có một Lương thị làm cho lòng người khó chịu là đủ rồi, nếu như Hoa Đỉnh xảy ra vấn đề, bọn họ trở về sẽ bị phê bình.
Đường nhìn của cán bộ này rơi xuống trên người Lục Thừa Dư đang đứng sau lưng Nghiêm Mục, đặc biệt cường điệu nói: “Vị này chính là trợ lý Nghiêm tổng đi, tuổi trẻ tài cao a.”
Lục Thừa Dư lập tức khiêm tốn đáp lại vài câu, chờ những người này lên xe rời đi, y mới thở phào một cái, vấn đề những người này đưa ra ngày hôm nay thật đúng là xảo quyệt, may là có Tào Kinh Thân, nếu không một mình y thật đúng là ứng phó không nổi.
Cái này cũng phản ánh năng lực của y còn chưa đủ, mặc dù y có rất nhiều kinh nghiệm ở kiếp trước, nhưng bởi vì tính chất công việc khác nhau, nếu muốn làm được thập toàn thập mỹ thật đúng là không thể.
Nhưng thật ra Tào Kinh Thân đối với Lục Thừa Dư phải nói là lau mắt mà nhìn, dù sao một người trẻ tuổi kinh nghiệm chưa tới một năm có thể ở trường hợp này ứng đối trầm tĩnh, không chút luống cuống, thật sự là rất ít thấy, so với hắn năm đó thì tốt hơn.
Biểu hiện lần này của Lục Thừa Dư cũng rơi vào trong mắt các quản lí cao tầng, mặc kệ những người này đố kị hay là thưởng thức, thế nhưng đều thừa nhận năng lực làm việc cùng cách đối nhân xử thế của Lục Thừa Dư, cho nên dưới đáy lòng của họ đối với Lục Thừa Dư sinh ra ấn tượng hậu sinh khả uý.
Lúc đầu Lục Thừa Dư tham gia tiếp đón đoàn thị sát bọn họ còn có chút nghi ngờ, thế nhưng boss và Tào thư kí đều có ý này, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều, cùng lắm thì để cho y bớt nói đi một chút là được.
Ai biết sau khi đoàn thị sát đến, cũng không biết thế nào, liền nhìn trúng người trẻ tuổi nhất trong đoàn tiếp đón là Lục Thừa Dư, từ đầu tới đuôi hỏi y không ít vấn đề. Dọc theo đường đi, trong lòng mọi người đều bị thít chặt, ai ngờ Lục Thừa Dư đối đáp trôi chảy, không chỉ không bị nắm thóp, còn làm cho đối phương rất hài lòng, ngay cả cán bộ thị sát lúc gần đi, cũng đặc biệt khen y hai câu.
Thảo nào boss muốn dìu dắt y làm trợ lý sớm như thế, người có bản lĩnh như vậy, nếu như điều xuống chi nhánh làm nhân viên bình thường, thực sự là lãng phí.
Lục Thừa Dư không để ý người khác thấy y thế nào, chờ đoàn thị sát đi, y liền đem các tư liệu để lại vào kho, chờ trở lại phòng làm việc, liền thấy Nghiêm Mục đang đứng ở bên cửa sổ, xem bộ dáng là đang đợi y.
“Boss?” Lục Thừa Dư đi vào phòng, thấy Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn mình, liền mở miệng nói: “Boss, có chuyện gì không?” Lại còn đặc biệt đến phòng chờ y nữa chứ.
Nghiêm Mục không muốn thừa nhận bản thân mới vừa rồi là thất thần, vô ý thức liền đi tới phòng làm việc của Lục Thừa Dư, hắn đem tầm mắt từ trên người Lục Thừa Dư dời đi, từ bên cửa sổ đi tới ghế sa lon ngồi xuống, “Tôi tới là muốn nói với cậu chuyện Lương thị.”
“Lương thị làm sao vậy?” Lục Thừa Dư đối với người Lương gia không có cảm tình gì, nghe Nghiêm Mục nhắc tới Lương thị, khẽ cau mày, “Lần này thị sát cũng là do Lương thị gây ra, lẽ nào bọn họ lại nháo ra chuyện gì?”
“Lương thị có đại cổ đông mới tiến vào hội đồng quản trị,” Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thừa Dư, “Cổ đông kia là con riêng của cha tôi.”
“Anh nói người kia là Tống Quân Nghiêm?” Lục Thừa Dư nhớ tới tấm hình mình thấy trước kia, Tống Quân Nghiêm và Nghiêm Mục lớn lên không giống nhau. Từ tướng mạo, thật đúng là nhìn không ra hai người là anh em cùng cha khác mẹ, y suy tư chốc lát nói, “Ý anh là, hắn chuẩn bị mượn Lương thị đối đầu với Hoa Đỉnh chúng ta?”
Nghiêm Mục thấy vẻ mặt Lục Thừa Dư mang theo tức giận, biểu tình trên mặt dần dần nhu hòa xuống, “Hiện nay hắn không có năng lực đối chọi với Hoa Đỉnh, tôi chỉ lo lắng hắn hạ thủ với người bên cạnh tôi.”
Lời này mặc dù ngắn gọn, thế nhưng Lục Thừa Dư lại nghe ra lo lắng trong lời nói của Nghiêm Mục. Y cười một tiếng với Nghiêm Mục: “Boss, yên tâm đi, Lương Đức Hữu là thái tử gia chân chính tôi còn không sợ, đừng nói là Tống Quân Nghiêm. Hơn nữa, tôi là trợ lý tổng tài của Hoa Đỉnh, hắn có thể đối phó tôi thế nào chứ?”
Đuôi lông mày Nghiêm Mục khẽ nhúc nhích, do dự một chút, lên tiếng: “Tống Quân Nghiêm rất am hiểu gây chia rẽ lòng người, cho nên…” Đuôi lông mày hắn hầu như xoắn lại, hiển nhiên không có thói quen nói chuyện như thế này.
“Boss lo lắng hắn gây xích mích quan hệ giữa hai chúng ta sao?” Lục Thừa Dư cười híp mắt nói, “Yên tâm đi, tôi là trợ lý của anh, làm sao sẽ tin lời của người khác chứ.”
Nghiêm Mục nhìn nụ cười trên mặt y, không được tự nhiên nhếch môi: “Cảm ơn, xế chiều hôm nay cậu biểu hiện rất tốt. Tôi còn có văn kiện phải xử lý, đi ra ngoài trước nhé.”
Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng của hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười to.
Chỉ như thế liền nói cảm ơn y sao?
Thực sự là… khiến người ta cảm thấy buồn cười lại cảm thấy thân thiết, dù sao có đôi khi boss vờ ngớ ngẩn cũng tương đối thú vị.
Y đi tới trước bàn làm việc, thấy trên bàn có một hộp trà, không khỏi bật cười lần nữa, lẽ nào boss đến đây mục đích chủ yếu là cho y hộp trà này?
Tan tầm sau khi về nhà, Lục Thừa Dư mới vừa vào thang máy, liền thấy một nam nhân trẻ tuổi mang mắt kiếng không gọng đi đến, y né qua một bên, thấy đối phương bấm lầu , đây là số lầu phía trên nhà y.
Người đàn ông trẻ tuổi này cẩn thận quan sát y, đột nhiên vui vẻ nói, “Ngài là Lục tiên sinh sao?” Người này da trắng nõn, cười rộ lên làm cho người khác cảm thấy được vị đạo rất sạch sẽ, “Tôi rất thích ngài diễn Cao Phú Suất, thật không ngờ chúng ta lại ở cùng khu với nhau.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người đàn ông trẻ tuổi này vẫn vui mừng nói, “Ngài có thể ký tên cho tôi không?”
“Xin lỗi, tôi không có mang bút, lần sau đi,” Lục Thừa Dư áy náy cười, hơi ngượng ngùng nói, “Lần sau tôi nhất định sẽ ký cho cậu.”
“Quyết định vậy đi,” Khuôn mạt tuấn tú của nam nhân trẻ tuổi này tiếu ý càng đậm, “Lần sau tôi nhất định mang giấy bút.”
Cửa thang máy mở ra, đã đến tầng lầu của nhà Lục Thừa Dư, y đi ra thang máy, còn không quên quay đầu hướng người thanh niên khẽ cười: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt!” Nam nhân trẻ tuổi cười vẫy tay với Lục Thừa Dư, cửa thang máy chậm rãi đóng lại ngăn cách vẻ mặt hai người.
Nụ cười Lục Thừa Dư dần dần biến mất, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa cằm, lẩm bẩm: “Tống Quân Nghiêm…”
Đứa con riêng này và Nghiêm Mục quả thực đối lập rõ ràng, người trước biểu cảm cực ít, người sau biểu cảm vô cùng phong phú, cười rộ lên tràn đầy ánh dương quang và tinh thần phấn chấn, khiến người ta không tự chủ sinh ra cảm giác thân cận với hắn.
“Kỹ thuật biễu diễn thật tốt a, không đi vào giới showbiz phát triển thực sự là lãng phí một mầm non tốt,” Lục Thừa Dư mở cửa nhà mình, cười híp mắt vào nhà, y thích nhất là xem người khác đóng kịch, rất thú vị a.
Tống Quân Nghiêm đi ra thang máy, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng, Lục Thừa Dư quả nhiên giống như những gì hắn đã nghe ngóng, thái độ làm người ôn hòa thân mật, phong độ nhanh nhẹn.
Nhưng mà, người như vậy mới dễ tính kế, mới dễ tiếp cận.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa Dư mới vừa xuống lầu, chợt nghe sau lưng có người gọi y, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tống Quân Nghiêm từ thang máy đi ra, trên người còn mặc đồ casual, một bộ hình dạng anh trai nhà bên.
“Lục tiên sinh, ngài đi làm sao?” Tống Quân Nghiêm bước nhanh hai bước, đi tới bên người Lục Thừa Dư, từ trong túi áo móc ra giấy bút, ngượng ngùng vò đầu nói, “Xin ngài ký tên cho.”
Lục Thừa Dư tiếp nhận giấy bút, nhanh chóng rồng bay phượng múa kí tên, “Đừng dùng tôn xưng với tôi, chúng ta gần bằng tuổi nhau, đừng có khách khí như vậy.”
“Hì hì,” Tống Quân Nghiêm hàm hậu cười, cũng không có nói đồng ý hay không. Hắn tiếp nhận bảng kí tên, liền thấy chữ ký không phải tên Lục Thừa Dư, mà là “Cao Phú Suất”[], đây là tên vai diễn Lục Thừa Dư đóng, âm đọc gần giống với ‘Cao Phú Suất’[], cùng tên nam chính Tào Căn đối lập rõ ràng. (Suất[] có nghĩa thẳng thắn, Suất[] có nghĩa là đẹp trai)
“Ha ha, chữ của Lục tiên sinh thật đẹp,” Tống Quân Nghiêm cười khép lại bản kí tên, thấy Lục Thừa Dư mặc tây trang, liền hỏi, “Ngài đây là đi làm sao?”
“Đúng vậy,” Lục Thừa Dư thở dài, “Cũng là vì lăn lộn kiếm chén cơm thôi, ông chủ của tôi rất nghiêm khắc, nếu như muộn sẽ trừ tiền lương đấy.” Y lại giả bộ vô tình quan sát Tống Quân Nghiêm, “Cậu không cần đi làm sao?” Nếu đối phương kiên trì dùng tôn xưng, y cũng sẽ không cưỡng cầu.
“Gần đây cũng không bận gì,” Tống Quân Nghiêm mỉm cười nói, “Vậy tôi không giữ ngài nữa, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
“Ngại quá, vậy tôi đây đi trước,” Lục Thừa Dư áy náy cười với Tống Quân Nghiêm, “Tôi cũng không dám đắc tội với boss đâu.” Y khoát tay một cái, xoay người rời đi.
Tống Quân Nghiêm đưa mắt nhìn bóng lưng Lục Thừa Dư, sau khi thấy y lái xe rời đi, mới xoay người đi trở về, lúc đi ngang qua thùng rác bên cạnh thang máy, hắn đem bản kí tên trong tay ném vào, cười nhạt, “Trợ lý non như thế, ánh mắt chọn người của Nghiêm Mục thực sự là càng ngày càng kém.”
Bỗng nhiên, hắn cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Lục Thừa Dư rời đi. Không đúng, cái này không nhất định là bộ mặt thật của Lục Thừa Dư, hắn cần phải cẩn thận quan sát thêm mới có thể kết luận được.
Khi cùng người đối chọi, tối kỵ nhất là sơ suất, đây là một trong những đạo lý mẹ hắn dạy cho hắn khi cạnh tranh với người khác.
Lục trợ lý non nớt nào đó đúng giờ chạy tới công ty, sau khi quét thẻ, như thường lệ đi tới phòng thư ký, sau đó lên lầu ngâm trà, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đem văn kiện cần xử lý gấp chuẩn bị tốt, y xoay người rót một ly trà bưng đến phòng tổng tài, tuy rằng tạm thời không biết Tống Quân Nghiêm mưu tính gì, thế nhưng y nghĩ việc này vẫn nên nói với Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục đang cầm trà Lục Thừa Dư pha, nghe Lục Thừa Dư kể xong, cau mày nói: “Hắn muốn cậu kí tên?”
Lục Thừa Dư gật đầu một cái nói: “Ừ.”
“Cậu kí cho hắn sao?” Nghiêm Mục uống một ngụm trà, không biết vì sao, hắn cảm thấy lúc này Lục Thừa Dư cười đến kỳ quái.
“Boss cũng biết, tôi luôn là người dễ nói chuyện mà,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nói, “Tống tiên sinh còn khen ba chữ Cao Phú Suất của tôi viết rất đẹp.”
Khóe miệng Nghiêm Mục cong lên rất nhỏ: “Ừ, hắn khen rất đúng.”
Lục Thừa Dư hướng Nghiêm Mục cười một tiếng, liền thấy Nghiêm Mục vô ý thức sờ bút máy, lập tức cho rằng đối phương còn có việc muốn làm, liền đứng lên nói, “Boss, chuyện chính là như thế, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Nghiêm Mục từ trong ngăn kéo lấy ra mấy phần văn kiện mà Lục Thừa Dư đã từng ký tên qua, sau một lúc lâu mới nhíu nhíu mày, lẩm bẩm, “Vẫn là ba chữ Lục Thừa Dư nhìn đẹp hơn.”
Nói xong câu đó, hắn đem văn kiện bỏ vào chỗ cũ.