Phúc Trạch Hữu Dư

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày kế tiếp, Lục Thừa Dư cũng không gặp phải Tống Quân Nghiêm, thỉnh thoảng gặp được đối phương, đối phương cũng chỉ là khách khí chào hỏi, tựa hồ cũng không có ý lôi kéo làm quen. Lục Thừa Dư tự nhiên cũng liền coi hắn là một hàng xóm bình thường, chưa bao giờ hỏi việc riêng của đối phương, cứ qua lại như thế, vậy mà cũng có loại hài hòa quỷ dị.

Trải qua thêm mấy ngày quan sát, Lục Thừa Dư phát hiện Tống Quân Nghiêm có tâm cơ khá sâu, đối với người như thế không thể xem thường được. Cá nhân y cho rằng, có tâm tư là chuyện nhân chi thường tình, thế nhưng đem toàn bộ tinh lực tính toán người khác thì chính là tà môn ma đạo. Y cũng không thích người như thế, nếu so sánh, y vẫn thích cách hành sự của Tào Kinh Thân và Nghiêm Mục hơn.

Buổi chiều thứ sáu, công ty mở hội nghị tổng kết, Lục Thừa Dư thân là trợ lý của Nghiêm Mục, toàn bộ quá trình đều ngồi ở bên người hắn. Bởi vì bất động sản Lương thị xuất hiện vấn đề chất lượng nghiêm trọng, mà Hoa Đỉnh lại được biểu dương nên mấy ngày gần đây lượng giao dịch tăng lên. Cái này là hiện tượng hiếm thấy trong thị trường bất động sản đang sụt giảm gần một năm nay. Điều này làm cho không ít quản lí cao tầng cao hứng, Lục Thừa Dư cũng vui vẻ, bởi vì y còn giữ ba phần trăm cổ phần Hoa Đỉnh mà.

Trong hội nghị, Lục Thừa Dư được Nghiêm Mục đặc biệt biểu dương vài câu, các quản lí khác tựa hồ cũng rất tán thành lời khen của Nghiêm Mục đối với Lục Thừa Dư, đến khi hội nghị kết thúc, bầu không khí giữa mọi người đều rất tốt.

Thế nhưng Lục Thừa Dư lại phát hiện, trong quá trình hội nghị, tuy rằng thần sắc Nghiêm Mục như ngày thường, thế nhưng hình như là lạ ở chỗ nào, chờ những người này rời đi, y đi tới bên người Nghiêm Mục, thấp giọng hỏi: “Boss, anh làm sao vậy?”

Nghiêm Mục lắc đầu: “Không có việc gì.”

Lục Thừa Dư nhìn gương mặt hắn có chút đỏ, đưa tay sờ trán hắn, lập tức nhíu mày: “Trán anh nóng như thế, còn nói không sao?!” Y đem ghi chép công việc trong tay đưa cho Tào Kinh Thân, nói, “Tào ca, cầm giúp em, em đẫn boss đi bệnh viện.”

Tào Kinh Thân thấy Nghiêm Mục không khác gì ngày thường, thật đúng là không nhìn ra hắn ngã bệnh, thấy Lục Thừa Dư muốn đem người đi bệnh viện, liền giúp hai người dọn dẹp: “Đi nhanh đi, dù sao xế chiều hôm nay cũng không có bao nhiêu việc, nếu như có chuyện gì, anh sẽ gọi hai người.”

Cảm giác được cánh tay của mình được Lục Thừa dư đỡ lấy, Nghiêm Mục nhìn cánh tay, có chút khẩn trương nói: “Tôi không sao, về nhà uống thuốc hạ sốt ngủ một giấc là tốt rồi.”

“Vẫn là đi bệnh viện thì yên tâm hơn, trước đây cũng có người làm giống như anh vậy, kết quả biến thành viêm phổi,” Trên thực tế, người này chính là y kiếp trước.

Lục Thừa Dư giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Hiện tại đã hơn năm giờ, sắp tan sở rồi, sẽ không ảnh hưởng công tác, chúng ta đi thôi.”

Nghiêm Mục thấy thế liền không nói nữa, theo Lục Thừa Dư ra phòng họp, sau đó lại bị y lôi vào thang máy, thấy Lục Thừa Dư không chút do dự đè nút xuống bãi đỗ xe, hắn cảm giác mình đầu có chút choáng váng, không biết là bởi vì cảm mạo hay là bởi vì cái khác.

Tìm được xe của mình, Lục Thừa Dư đem người nhét vào ngế phụ, xoay người ngồi vào trong buồng lái, một bên khởi động ô tô một bên nói: “Boss, anh không thể không chú ý thân thể mình như vậy được.” Đem xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, y suy nghĩ một chút, quyết định đem người đưa đến bệnh viện của Trương Trạch Vân, “Anh không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho toàn bộ nhân viên Hoa Đỉnh, anh chính là cơm cha áo mẹ của mọi người đó.”

Nghiêm Mục an tĩnh nghe Lục Thừa Dư thuyết giáo, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, hắn do dự mở miệng: “Cậu cũng vậy sao?”

Lục Thừa Dư sửng sốt, thấy phía trước xe đã chạy, sau khi đạp chân ga đuổi theo, y mới nói: “Cái gì tôi cũng vậy?”

Đường nhìn Nghiêm Mục rơi vào tấm bùa bình an treo ở trên xe, “Không có gì.”

Lục Thừa Dư đánh tay lái một cái, đem xe quẹo một khúc cua, tránh được một chiếc xe thể thao, đột nhiên cười ra tiếng: “Tôi đương nhiên cũng rất lo lắng cho anh, tôi ngoại trừ là nhân viên của anh ra, còn là anh em của anh mà.”

Nghiêm Mục dời đường nhìn, cúi đầu ừ một tiếng.

Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, thấy hắn nhìn phía trước, quả thật nhìn không ra bộ dáng bị sốt. Nếu không phải ban nãy y sờ cái trán nóng hổi của hắn, chỉ sợ ngay cả y cũng không biết hắn bị bệnh.

Người có tâm tư kiên định, lòng dạ rộng rãi như vậy, nhất định sẽ là nhân sĩ thành công.

Mặc dù y đã chết một lần, nhưng cũng làm không được như Nghiêm Mục, bởi vì y đối xử với bản thân rất tốt, nói trắng ra là coi trọng hưởng thụ, muốn y bị sốt độ mà phải làm việc, y cũng không có giác ngộ cao như vậy.

Xe lướt qua trong dòng xe cộ như nước chảy, Lục Thừa Dư mở radio, đúng lúc liền nghe DJ phát nhạc mở đầu phim《Tiểu Điểu Tung Cánh》, đây là do các nam diễn viên trong đoàn phim cùng nhau hát, tuy không hay, bất quá lại được DJ khen thành có cá tính.

Y nghe thấy mình hát hai câu, nói là hát, không bằng nói là rống, nhưng mà sau khi trải qua xử lý hậu kỳ, bản ghi âm cũng không đến mức dọa người, thế nhưng chính y vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“Nhân sinh chính là một tuồng kịch, buồn vui ai để ý.”

“Ngày hôm nay tôi vui, ngày mai tôi lại khóc.”

“Nam nữ đều diễn trò, ai lại quan tâm đến tình yêu thật sự?”

Lục Thừa Dư vội ho một tiếng, muốn đổi kênh, lại bị Nghiêm Mục ngăn cản, hắn nhìn Lục Thừa Dư nói: “Hát rất tốt, nhưng ca từ không hay lắm.”

“Ha ha,” Lục Thừa Dư cười gượng hai tiếng, “Lời bài hát đều là vô căn cứ, đừng tưởng thật…” Để bạn bè nghe mình hát như thế, y thật sự cảm thấy không khỏe, cái này không giống như gào rống ở KTV a.

“Bài hát này tuy rằng hát không chuyên nghiệp, thế nhưng lời bài hát lại chế giễu hiện trạng xã hội bây giờ. Xã hội phù phiếm, nhân tâm xao động, nam nữ chìm nổi trong tình yêu, cuối cùng đi hay ở, phân phân hợp hợp, ai cũng không đoán được kết cục, ai cũng không dám cam đoan cuối con đường chính là hạnh phúc,” Thanh âm của DJ dịu dàng lại mang theo từ tính, giống như là đang thủ thỉ với người yêu, bên trong xe an tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng, “Trong cuộc sống thăng trầm này, hỉ nộ ái ố đều do tự mình trải qua, không có người nào có thể giúp mình thay thế, chỉ có tự mình kiên cường, chờ thời gian mang theo hết tất cả việc không vui, nghênh đón tương lai mới. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe chương trình 《Niềm vui mỗi ngày》, tôi là tiểu Thiên, hoan nghênh mọi người sẽ lại nghe đài lần sau, tần số của đài là….”

Nghiêm Mục nhìn vẻ mặt Lục Thừa Dư cứng ngắc, đuôi lông mày giật giật.

“Cách giải thích như vậy, ngay cả Khúc Lĩnh Bắc là tác giả bài hát cũng không nghĩ tới,” Y tắt radio, thở dài nói, “Vợ chồng Khúc biên kịch rất hòa thuận, con cái song toàn, anh ta không nên có loại cảm ngộ này, bài hát đã hù dọa rất nhiều thanh thiếu niên nhỏ tuổi đấy.”

Nghiêm Mục hỏi: “Lẽ nào cậu không tin lời bài hát này sao?”

“Tôi tin nó làm gì?” Lục Thừa Dư thờ ơ nói, “Cuộc sống đều do tự mình trải qua, nếu thật sự vô tâm vô tình như thế, vậy trên đời này lấy ở đâu ra đám cưới vàng, đám cưới bạc, đám cưới kim cương chứ? Người khác có tình yêu, không có nghĩa là anh là có thể gặp được tình yêu của mình, người khác bị phản bội, không có nghĩa là anh cũng sẽ bị phản bội. Có thời gian xoắn xuýt bài hát này, còn không bằng đi làm chuyện khác.”

Nghiêm Mục kinh ngạc nhìn Lục Thừa Dư, tựa hồ là muốn nhìn rõ người này đến tột cùng là có bộ dáng gì. Mặc dù nhìn không thấu, sờ không rõ, thế nhưng hắn phát hiện tâm tình của mình vẫn bị người này ảnh hưởng dễ dàng.

Xe chạy đến bệnh viện, Lục Thừa Dư đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán Nghiêm Mục, phát hiện hình như càng thêm nóng, y khom lưng thay Nghiêm Mục tháo dây an toàn, “Xuống xe đi, để tôi đi lấy số cho anh.”

Nghiêm Mục xuống xe, nhìn Lục Thừa Dư suất khí đóng cửa xe, khóe miệng cong lên, đi theo phía sau Lục Thừa Dư, nhìn y vì mình xếp hàng lấy số, sau đó lại mang hắn đi tới khoa nội.

Đến khoa nội, vừa lúc người tới trước đã khám xong, bác sĩ trưởng ngẩng đầu liền nhận ra Lục Thừa Dư, dù sao sự tình tuần trước huyên náo lớn như vậy, người ở bệnh viện như bọn họ, làm sao sẽ không biết, “Lục tiên sinh, thân thể cậu khó chịu sao?”

“Không phải tôi, là bạn của tôi,” Lục Thừa Dư đem Nghiêm Mục lôi đến ghế ngồi, “Hình như anh ấy có chút sốt, xin ngài kiểm tra một chút.”

Bác sĩ nhìn Nghiêm Mục, nhận ra đây là người chăm sóc Lục Thừa Dư tuần trước, tựa hồ cùng với thiếu gia của viện trưởng bọn họ là bạn tốt, hắn lấy nhiệt kế đo cho Nghiêm Mục, lại nhìn lưỡi và đồng tử của hắn, sau khi khám phổi xong, hắn nói, “Gần đây người bị cảm không ít, người trẻ tuổi tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể khinh thường a.”

Lục Thừa Dư cười nói đúng vậy, lại hỏi bác sĩ một ít việc phải chú ý, thời gian đo nhiệt độ đã xong. Bác sĩ lấy nhiệt kế nhìn, “Nhiệt độ hơi cao, bốn mươi độ, có lẽ phải truyền nước.”

“Vậy làm phiền bác sĩ sắp xếp, tôi sẽ đi lấy thuốc.” Lục Thừa Dư xoay người nói với Nghiêm Mục, “Anh không phản đối chứ?”

Nghiêm Mục lắc đầu, chờ Lục Thừa Dư cầm đơn thuốc của bác sĩ rời đi, bác sĩ mới nói với Nghiêm Mục: “Lục tiên sinh rất lo lắng cho cậu.”

Nghiêm Mục gật đầu với bác sĩ: “Ừm.”

Bác sĩ đang chuẩn bị nói nữa, liền thấy Trương Trạch Vân mặc áo blue trắng đi đến, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Mục: “Mục ca bị sao vậy?”

“Không có việc gì, cảm vặt thôi,” Vẻ mặt Nghiêm Mục bình tĩnh nói, “Bác sĩ đã khám cho tớ rồi.”

Sau khi Trương Trạch Vân hỏi rõ bác sĩ, liền thở dài: “Đều sốt đến bốn mươi độ, sao cậu giống như không có chuyện gì thế.” Có lẽ do biểu cảm Mục ca quá ít, người bình thường thật đúng là nhìn không ra hắn bị bệnh.

Khóe miệng Nghiêm Mục giật giật: “Không có việc gì.”

Trương Trạch Vân bất đắc dĩ, đem bảng tên lấy xuống bỏ vào túi, “Cho thuốc gì thế, tớ đi lấy cho.”

“Tiểu Lục đã giúp tớ lấy rồi,” Khóe miệng Nghiêm Mục hơi cong lên, “Chờ một lát cậu ấy sẽ trở lại.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Trương Trạch Vân cảm thấy giọng điệu Nghiêm Mục tựa hồ mang theo ý khoe khoang, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nghiêm Mục vài lần, Mục ca sẽ không nhàm chán như thế đâu, nhất định là hắn nghe lầm rồi. Hắn vội ho một tiếng, “Tớ thấy hai người thực sự là hiếm có, tuần trước cậu bồi y đến bệnh viện, ngày hôm nay y lại theo cậu tới bệnh viện, đây cũng quá hữu duyên rồi.”

Sau đó, Trương Trạch Vân liền thấy khóe miệng Nghiêm Mục vểnh lên, mặc dù độ cung rất nhỏ, thế nhưng hắn vẫn thấy rõ, lập tức nhịn không được thở dài lần thứ hai, người như Mục ca, yêu thầm người trước mặt, chỉ số thông minh cũng thẳng tắp giảm xuống a.

Chờ Lục Thừa Dư trở lại, Trương Trạch Vân đã sắp xếp giường bệnh cho Nghiêm Mục xong xuôi, là phòng đơn, giường đệm đã được đổi mới, thoạt nhìn đãi ngộ cũng không tệ lắm.

Sau khi Trương Trạch Vân giúp Nghiêm Mục truyền nước xong, nói với Lục Thừa Dư: “Truyền hai bình thuốc mất khoảng ba giờ, có anh ở đây rồi, em cứ về trước đi.”

“Không sao,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Ngày mai em không đi làm, dù sao đi về cũng không có gì chơi, chờ boss truyền nước xong rồi tính.”

“Vậy cũng được,” Trương Trạch Vân gật đầu nói, “Vậy anh đi phòng bệnh khác đây,” Hắn lấy bảng tên ra, thấy ánh mắt Nghiêm Mục rơi vào trên người Lục Thừa Dư, vì vậy nói, “Mục ca, tớ đi đây.”

“Ừ, cám ơn cậu.” Nghiêm Mục cảm ơn Trương Trạch Vân.

“Anh em nhà mình, chớ khách khí như vậy,” Trương Trạch Vân cười một tiếng với hai người, đi ra khỏi phòng bệnh, lúc xoay người đóng cửa, ánh mắt lần thứ hai đảo qua trên người Lục Thừa Dư, lúc thu hồi tầm mắt, liền thấy Nghiêm Mục nhìn mình, hắn mỉm cười với Nghiêm Mục, đóng cửa lại.

Lục Thừa Dư quả thật có mị lực để Mục ca thích.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lục Thừa Dư ngẩng đầu nhìn cánh cửa, sau đó lập tức thu hồi đường nhìn, đứng dậy rót một ly nước ấm: “Uống chút nước đi, lúc truyền nước xong cũng thoải mái hơn nhiều.”

Tuy rằng không biết dụng ý cái nhìn của Trương Trạch Vân, nhưng y có thể nhận ra, đối phương không có ác ý.

Nghiêm Mục tiếp nhận cái ly, nhấp một hớp, “Tôi không sao, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi nghe nói ngày mai cậu phải đi đài truyền hình, đến muộn thì không tốt.” Tuy nói vậy, nhưng tầm mắt của hắn lại chăm chú nhìn đối phương.

“Tôi hẹn đài truyền hình mười một giờ trưa, có gì đâu mà gấp.” Lục Thừa Dư thay hắn kéo chăn, “Tôi ở nhà một mình cũng buồn chán, coi như là bồi anh giết thời gian vậy, không phải anh chê tôi chướng mắt chứ?”

Khóe miệng Nghiêm Mục giật giật, vội nói, “Không có, chỉ là sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi thôi.” Một lát sau hắn hỏi: “Có phải đã có rất nhiều người khen cậu tri kỷ không?”

“Hẳn là không có mấy người,” Lục Thừa Dư tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Trên thực tế con người của tôi rất lười, nếu là một cái nhấc tay thì tôi có thể làm, nhưng muốn tôi đặc biệt giúp đỡ một người, tôi nhất định không bằng lòng.”

Bây giờ không phải là đang đặc biệt tới chiếu cố tôi sao?

Nghiêm Mục bưng ly nước, chẳng biết tại sao tâm tình trở nên tốt hơn, hắn nhìn người đang mỉm cười trước mắt, đột nhiên nói: “Nếu cậu ở một mình, tôi cũng ở một mình, không bằng cậu dời đến chỗ của tôi, chung bếp làm cơm cũng dễ.”

Vừa nói xong, hắn liền hối hận, có lẽ nụ cười đối phương quá mức ôn hòa, khiến hắn nhịn không được nói ra ý nghĩ trong lòng. Thế nhưng, ý nghĩ như vậy cố tình lại không thể để đối phương biết đến.

Trong phòng bệnh nhất thời an tĩnh lại, Lục Thừa Dư thấy chân mày Nghiêm Mục cau lại, nhất thời cười nói: “Vậy cũng không được, tôi rất lười, nếu như ở cùng nhau, dám chắc boss sẽ ghét bỏ tôi.”

Nghiêm Mục kéo kéo khóe miệng, không nhắc lại việc này nữa. Có thể là do bị sốt, hắn cảm giác đầu óc mình hơi choáng váng, cũng không biết lúc nào lại mê man ngủ thiếp đi.

Lục Thừa Dư đứng ở giường bệnh nhìn Nghiêm Mục ngủ say, khuôn mặt đẹp trai đã không còn nghiêm túc như ngày thường, có vẻ nhu hòa đi không ít. Y thở dài, nhìn nước truyền nhỏ giọt hơi nhanh, liền điều chỉnh tốc độ lại, cúi đầu lấy điện thoại di động ra tiếp tục nhìn tiểu thuyết tu chân chưa đọc xong.

Nội dung vở kịch đã đến phần sau, nữ nhân vật chính cũng không có xuất hiện, nhưng sư phụ nam chủ lại vì nam chủ thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, y nhìn sự phụ nói những lời kia với nam chính, cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Cái gì gọi là ngay cả khi ta chết, ta cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện?

Sư phụ có thể nói với đồ đệ như thế sao? Y sờ sờ cằm, nhưng mà tình cảm sư phụ đối với đồ đệ quả thực rất xúc động.

Nhìn tiểu thuyết một hồi, thấy dịch truyền không sai biệt lắm, Lục Thừa Dư liền đánh thức Nghiêm Mục.

Y sờ sờ trán Nghiêm Mục, thấy nhiệt độ đã hạ xuống, “Hiện tại có cảm thấy tốt hơn không?”

Nghiêm Mục nhìn khuôn mặt quan tâm trước mắt: “Đã không sao rồi.”

“Vậy là tốt rồi, để tôi kêu y tá lấy kim ra,” Lục Thừa Dư nhấn chuông, trong lúc chờ y tá tới lấy kim thì y tìm khăn mặt cho Nghiêm Mục lau mồ hôi.

Ra khỏi bệnh viện, Lục Thừa Dư đưa Nghiêm Mục về nhà, lần này Nghiêm Mục mời y vào nhà ngồi, y không có từ chối.

Vừa vào biệt thự, rốt cục Lục Thừa Dư cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của khu nhà cao cấp, không nói cái khác, chỉ nói bộ đèn trong phòng khách, chí ít cũng hơn mười vạn. Còn có bộ ghế sa lon và bàn trà kia, chỉ cần liếc mắt, cũng biết chúng nó thuộc dạng cao cấp.

Nỗ lực duy trì biểu tình bình tĩnh ưu nhã trên mặt mình, Lục Thừa Dư gọt cho Nghiêm Mục một quả táo, sau đó nói: “Anh cho tôi mượn phòng bếp dùng một lát.” Tuy rằng y không thích làm cơm, thế nhưng tay nghề của y có thể nuốt được, đây đều là do đời trước mài luyện ra. Nghiêm Mục truyền dịch cả đêm, hiện tại còn chưa ăn cơm, y cũng không thể để bệnh nhân đói bụng đi ngủ phải không?

Nghiêm Mục cầm táo, đi tới cửa phòng bếp nhìn Lục Thừa Dư thuần thục rửa rau thái thức ăn, một bên nấu cháo một bên xào rau, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười.

“Chờ chút là có thể ăn,” Lục Thừa Dư thấy có người ở cửa, quay đầu nói một câu, chú ý tới nụ cười trên mặt Nghiêm Mục, tay đang đảo món ăn hơi dừng lại một chút, lập tức nghiêng đầu, đảo măng tây trong nồi, “Tôi chỉ làm chút đồ ăn nhẹ, anh đang bị cảm, không có thể ăn thức ăn mặn.”

” Ừ,” Sau khi Nghiêm Mục giúp dọn chén đũa xong, Lục Thừa Dư nhanh chóng đem thức ăn bưng ra.

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm xong, Lục Thừa Dư đứng dậy ra về, Nghiêm Mục không có giữ lại, bởi vì hắn biết giữ cũng không giữ được.

Nhìn Lục Thừa Dư lên xe, hắn đứng ở cửa chính nhìn theo đèn xe đến khi không còn thấy nữa.

Ra khỏi tiểu khu Minh Sùng, biểu tình Lục Thừa Dư trở nên nghiêm túc hơn, y suy nghĩ một chút, đem xe dừng qua một bên, lấy điện thoại di động ra đăng nhập tài khoản Ngư Dư Vu, đăng một tin lên Weibo.

“Ngư Dư Vu: Boss mặt than đứng ở sau lưng tui mỉm cười, rất là đẹp trai. Nhưng mà, sao tui cảm thấy nụ cười đó sai sai chỗ nào í?”

Ta Là Nữ Vương: Chủ nhà, đó là boss yêu thầm anh a, mau đồng ý cùng một chỗ với hắn đi.

Cô lỗ lỗ: Nữ vương đại nhân nói đúng, boss coi trọng anh đó.

Lục Thừa Dư lướt xuống mấy tin nhắn bên dưới, nhưng mà vừa nhìn những cái này, y hô “dừng” một tiếng, đời trước lúc y chết, cũng không có nghe nói Nghiêm Mục coi trọng ai, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân đều không có, cho nên y tự nhận mình không có mị lực lớn như vậy.

Lẽ nào…. Boss bị lãnh đạm trong chuyện X?

Cho mình một kết luận, Lục Thừa Dư đem điện thoại ném qua một bên, lần thứ hai khởi động ô tô. Gần đây y vẫn là ít lướt mạng đi thôi, bằng không thì đầu óc cũng méo mó theo những chị em này mất.

Y và boss là tình huynh đệ thuần khiết a, cư nhiên lại nói bọn họ nên ở chung một chỗ.

Cùng một chỗ làm gì, cùng nhau truy em gái sao?

Quả nhiên khi có vấn đề gì đặt câu hỏi trên Weibo, cuối cùng luôn nhận được ba chữ “Cùng một chỗ”, y quả thật không biết ba chữ này đâu.

Y vẫn là nên về nhà hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai đúng giờ chạy tới đài truyền hình đi.

《Nhất Thư Nhân Sinh》 là tiết mục có tỷ lệ rating tốt nhất của đài truyền hình nghệ thuật quốc gia, được phát sóng trực tiếp vào giờ trưa thứ bảy hàng tuần, phát lại vào giờ tối thứ ba. Người chủ trì tên Hạ Quốc là người có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc, tác phong chín chắn, nỗ lực trong công việc, hầu như chẳng bao giờ có scandal, cho nên rất có duyên với khán giả, nhiều năm như thế, cũng được mọi người gọi là Hạ ca.

Đối tượng phát sóng gần đây cũng coi như nổi danh ở quốc nội, mấy ngày hôm trước Hạ Quốc nhìn tư liệu Lục Thừa Dư, cũng xác định được chủ đề nói chuyện hôm nay. Nhưng mà khi biết đối phương không dự định gia nhập giới giải trí thì hơi bất ngờ.

Hiện tại không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi đâm đầu vào cái vòng này, vậy mà Lục Thừa Dư lại đi ngược lại. Bất quá sau khi tỉ mỉ hỏi thăm, hắn lại cảm thấy không còn bất ngờ nữa.

Sau khi Lục Thừa Dư chạy tới đài truyền hình, gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Mục, xác định đối phương không có chuyện gì, mới cùng nhân viên tiếp đãi vào thang máy tới phòng hóa trang.

Thợ trang điểm vừa thấy được Lục Thừa Dư, liền lộ ra vài phần lễ phép vui vẻ, song phương giới thiệu lẫn nhau, thợ trang điểm nói: “Trang phục Lục tiên sinh rất được, nhưng cần phải làm mặt và tóc lại.”

“Cảm ơn, ngày hôm nay tôi cố ý chọn bộ quần áo này, may là vào mắt ngài, cuối cùng cũng không có mất mặt,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Vậy phiền sư phụ giúp tôi hóa trang, y phục thì tôi còn chọn được, nhưng hoá trang thực sự là dốt đặc cán mai.”

Thợ trang điểm cười ra tiếng: “Không dám nhận một tiếng sư phụ của Lục tiên sinh. Lục tiên sinh có ngoại hình tốt, cho nên hoá trang không tốn bao nhiêu thời gian.” Trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ mặt ngoài thoạt nhìn gọn gàng, nhưng trên thực tế bởi vì thức đêm quay chụp, còn phải hóa trang trong thời gian dài, dẫn đến làn da của rất nhiều người không được tốt. Cho nên mỗi lần hoá trang, thợ trang điểm cũng rất khó khăn. Phấn mỏng thì sợ không che được quầng thâm hay mụn, thế nhưng quá dày thì ở dưới ánh đèn lại có vẻ mất tự nhiên, làn da tốt như Lục Thừa Dư thì rất được thợ trang điểm thích.

Tóc và mặt rất nhanh đã làm xong, sau khi Lục Thừa Dư nói cám ơn thợ trang điểm, mới theo trợ lý đạo diễn tới trường quay. Sau khi tiến vào, y liền thấy người chủ trì đã có mặt, chỉ có điều khán giả còn chưa đến.

Hạ Quốc có thể lăn lộn đến vị trí này chứng tỏ kỹ thuật hỏi thăm tin tức rất tài giỏi, hắn biết Lục Thừa Dư và cháu ngoại Mục gia có quan hệ rất gần, đồng thời cùng vài quan nhị đại, phú nhị đại trong kinh thành có quan hệ không tệ. Lần này Lục Thừa Dư và thái tử Lương gia nháo lớn như vậy, Lục Thừa Dư một chút việc cũng không có, ngược lại là Lương gia bị chỉnh không bò dậy nổi, việc này nếu nói không có bút tích của những người thì hắn không tin.

Cho nên, lúc Lục Thừa Dư xuất hiện, hắn mỉm cười đứng lên, bắt tay một cái với Lục Thừa Dư, sau khi giới thiệu lẫn nhau, liền bắt đầu nói đến qui trình tiết mục.

Bởi vì là tiết mục trò chuyện, cho nên chỉ xác định phương hướng một cách đại khái. Sau khi tiết mục bắt đầu, vẫn là phải xem năng lực của người chủ trì cùng khách mời phát huy ra sao.

Lục Thừa Dư có thể nhận thấy được Hạ Quốc có thiện ý với y, tự nhiên y cũng khách khí lại, hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chờ chương trình chính thức bắt đầu, Lục Thừa Dư đứng dậy trở lại hậu trường, sau khi tiết mục bắt đầu, y đi ra trong tiếng vỗ tay của khán giả.

Mười giờ năm mươi, khán gỉa đã có mặt đầy đủ, toàn bộ nhân viên điều chỉnh ánh sáng âm thanh đã vào vị trí, đạo diễn hô bắt đầu, tiết mục mở màn, Hạ Quốc liền bắt đầu nói lời dạo đầu, sau đó dẫn đề tài tới khách mời là Lục Thừa Dư.

Trong tiếng vỗ tay, Lục Thừa Dư ưu nhã bước ra, sau khi chào hỏi khán giả, mới chào hỏi Hạ Quốc, sau khi ngồi xuống, cuộc trò chuyện chính thức bắt đầu, toàn bộ quá trình không có xuất hiện vấn đề gì.

“Đầu tiên, xin cho phép tôi giới thiệu cậu thanh niên đẹp trai trước mặt này. Chắc hẳn khán giả ở đây và khán giả trước TV đều biết cậu ấy, đây chính là giáo thảo cấp học thần của đại học Q rất nổi tiếng trước kia, và cũng là Cao Phú Suất trong phim 《Tiểu Điểu Tung Cánh 》, mọi người vỗ tay lần nữa hoan nghênh cậu ấy đã đến đây nào.”

Lục Thừa Dư đứng dậy cúi chào khán giả dưới đài, sau khi nói vài tiếng cảm ơn, mới ngồi xuống lại lần nữa, một bộ dáng vẻ vô cùng cảm kích khán giả.

Hạ Quốc nhìn biểu hiện của người thiếu niên trước mắt này, chợt có cảm giác là mình đang thấy được một nghệ sĩ lão thành đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, thế nhưng đối phương rõ ràng chỉ là một cậu trai hai mươi tuổi.

Thảo nào có thể cùng các nhị đại ở kinh thành quan hệ gần như vậy, người biết đối nhân xử thế như thế, luôn biết cách thích hợp nhất để ở chung với người khác.

Trong biệt thự Nghiêm Mục, Trương Trạch Vân và Trang Dụ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn đống quảng cáo phiền chán trên TV. Trang Dụ không nhịn được nói, “Mục ca, sắp giờ rồi, quảng cáo có gì hay đâu mà xem?”

“Bắt đầu rồi,” Sắc mặt Nghiêm Mục nghiêm túc chỉ chỉ TV, bên trong đang chiếu 《Nhất Thư Nhân Sinh》, “Đừng làm rộn.”

Trang Dụ quay đầu nhìn về phía màn hình, đúng lúc thấy Lục Thừa Dư từ phía sau cánh gà đi ra, một thân tây trang tuyết trắng, thật đúng là có vị đạo bạch mã vương tử trong lòng nữ sinh, khi cười lên cũng rất chọc người.

Hắn nhìn Nghiêm Mục rồi lại nhìn TV, thì ra bọn họ ngồi ở đây chờ nửa ngày, chính là vì cái tiết mục phiến tình này sao?!

Mục ca, cậu đã quá sa ngã không cứu được rồi, biết không hả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio