Trên bàn, màn hình di động vẫn sáng, đầu bên này, Đằng Tú một mực nghe.
Hắn hiểu rất rõ Tôn Kết Vũ, thời điểm y ở trên giường tận hứng ghét nhất bị bàn bạc chính sự, lúc này nếu hỏi y chuyện Bạch Mộc, e là không nhận được đáp án. Nguyên bản định truy hỏi biểu đệ đến cùng cho xong chuyện, lại không ngờ, thú vui ác độc của biểu đệ càng ngày càng nặng!
Phía bên kia điện thoại, thanh âm làm cho người vui thích rất quen thuộc, chuyên chú nghe một hồi, lại qua một lúc lâu, mới nhớ tới là thiếu niên hắn đã từng cứu.
Thì ra là cậu ta?
Ngẫm kỹ lại, từ sau khi cứu cậu ta cũng không có liên lạc lại, hình như sau đó lại thấy qua vài lần trong nhà Tôn Kết Vũ, hắn còn tưởng cậu chỉ là một gã người làm bình thường ở nhà biểu đệ, nguyên lai lại là quan hệ này!
Hài tử kia năm nay chắc chừng tuổi đi, nhìn cậu ta ngày thường có vẻ thành thật điềm đạm ít nói, thật không nghĩ tới lại trầm luân trở thành món đồ chơi cho biểu đệ, cánh môi thoáng nhếch lên, có phần vì cậu mà thương tiếc!
Đằng Tú cũng không phải một kẻ cuồng nghe trộm, chẳng qua là nếu như cúp máy, sợ rằng biểu đệ dù cho chơi đùa xong, cũng sẽ không cho mình câu trả lời!
Nếu như mình kiên quyết gọi điện thúc dục, lấy tính cách của y nhất định vì cáu kỉnh mà không nghe điện thoại! Biện pháp duy nhất trước mắt, chính là giữ máy, yên lặng chờ đợi bọn họ hưởng thụ hết cá nước thân mật, lại nói chuyện chính sự!
Lần thứ hai trong di động truyền ra thanh âm mỹ, xuyên qua tai nghe truyền vào lỗ tai Đằng Tú, hắn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa xe, một mặt lo lắng tình hình nguy hiểm của Bạch Mộc, một mặt lại phối hợp tiếng kêu hỗn độn trong điện thoại, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân đang loạn Bạch Mộc.
Ngoài cửa sổ, các công trình đồ sộ nhanh chóng xẹt qua phía sau, xe lướt qua không ngừng, Đằng Tú hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào trong xe, tức khắc cuốn lên mái tóc tím dài xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn nhẹ nhàng đở một tóc dài bay loạn, đem mấy sợi tóc rũ trước mặt vén ra sau tai, động tác tự nhiên tuỳ ý, nhưng vạn phần yêu nghiệt.
Lái xe ngồi trước, theo kính hậu liếc nhìn Đằng Tú đang ưu buồn, trong miệng nhỏ giọng: “Lớn lên yêu dị như thế, thanh âm lại là nam giới, không phải là người chuyển giới chứ!”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Đằng Tú, vẻ mặt ưu thương vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, không để ý lời nói nhảm dư thừa của bác tài!
Rất lâu sau….
Trong loa rốt cuộc truyền ra tiếng gầm gừ chạy nước rút của Tôn Kết Vũ, ngay sau đó trở nên hổn hển thở gấp!
Xem bộ dáng là xong chuyện rồi đi! Trong đầu Đằng Tú tùy ý nghĩ, mở miệng hỏi: “Có thể nói chuyện chính chưa?”
“Nói!” Hơi thở đối phương thoả mãn thở ra thật dài! Đằng Tú dường như có thể cảm thụ được, nhiệt khí Tôn Kết Vũ thở ra, tựa như muốn xuyên qua điện thoại phả vào mặt của hắn.
Hắn dùng giọng điệu ôn hòa cùng bình thường mọi khi hỏi: “Tiểu thiếu gia, bây giờ có thể nói cho tôi biết chuyện Bạch Mộc không!”
“U linh kia sao? Không liên quan tới tôi!” Lời nói lạnh như băng!
“Sao có thể? Tuyệt địa Ô nha, chỗ đó cùng người kia chỉ có cậu mới biết!” Vội vàng truy hỏi.
Ngữ khí Tôn Kết Vũ trở nên không kiên nhẫn: “Biểu ca! Anh một hồi nói tôi dụ mạo bài hóa kia tới tuyệt địa Ô nha, một hồi lại đem u linh gì đó đổ lên người tôi. Tôi thừa nhận, đích xác rất muốn diệt trừ y, nhưng sự tình hôm nay điều không phải tôi làm! Chỉ có điều, tôi cảm thấy rất hứng thú, bọn chúng tại sao phải chạy đến đó!” Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị: “Sẽ không phải là quái vật kia cảm thấy bản thân bị uy hiếp chứ!”
“Lời cậu có ý gì?” Đằng Tú hỏi.
Tôn Kết Vũ hừ lạnh một tiếng: “Cái này chỉ sợ anh so với tôi hiểu hơn!” Lời nói quá rõ ràng, Đằng Tú mới là nhân vật then chốt trong chuyện này!
Đằng Tú trầm mặc!
Một lúc lâu, mới thở dài một tiếng: “Cô ta muốn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nhất định phải móc tim ra mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Lấy ta ngắt máy, xe đã chạy đến vùng ngoại ô.
Đi tới không xa chính là rừng rậm tuyệt địa Ô nha, hiện tại đã có thể cảm giác được tà khí từ rừng cây um tùm bên kia!
“Hô! Hô!” Trên xe chỗ tài xế ngồi, âm thanh bác tài thở dốc có chút nhọc nhằn.
Chướng khí đã lan ra xa như vậy sao?
Đằng Tú bất đắc dĩ nghĩ, đối về người lái xe trước mặt nhàn nhạt nói: “Sư phụ, dừng ở chỗ này đi!”
“Không phải đến rừng cây trước mặt sao? Còn có một đoạn khụ khụ…” Tài xế tiên sinh dừng xe quay đầu lại, lời còn chưa nói hết, đã bị chướng khí từ khe cửa tràn vào ho khan sặc sụa.
Đằng Tú hơi nhăn mi: “Đến đây là được rồi! Nhanh một chút trở về đi, không khí nơi đây thật không tốt!” Hắn hảo tâm khuyên nhủ.
Xuống xe, nhanh chóng đóng cửa, phòng ngừa khí độc xông vào quá nhiều.
Hô hấp tài xế trở nên càng ngày càng khó khăn cố sức quay đầu xe trong tầm mắt lo lắng của Đằng Tú dần dần mất hút trong bóng đêm.
Hy vọng chú ấy có thể bình an trở về! Trong lòng Đằng Tú suy nghĩ, xoay người lấy tốc độ nhanh nhất hướng rừng cây bên kia chạy đi!
Chướng khí mang theo mùi hôi thối thực sự quá nặng, khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, hắn che mũi lo lắng chạy, đối diện rừng rậm quỷ dị không ngừng tản ra tà khí âm hàn cùng hủ khí (mùi thối rữa).
Chạy được một đoạn, cuối cùng tiến vào cánh rừng tuyệt địa âm trầm vô cùng kinh khủng trong truyền thuyết này. Tối nay, hơi thở tà ác từ nơi này phát ra càng dày, giống như đã sớm có chuẩn bị.
Chẳng lẽ thật là cô ta đang cản trở?
Trong lòng Đằng Tú lo sợ bất an, nếu như Bạch Mộc thực sự rơi vào tay ả, sợ rằng hiện tại đã bị độc thủ!
Đôi ngươi tử sắc lúc này ánh lên vầng sáng màu tím nhạt, lòng trắng mắt lại phủ đầy tơ máu, lòng lo nghĩ Bạch Mộc khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng dữ tợn!
Nếu cho hắn lựa chọn, hắn tình nguyện Bạch Mộc rơi vào tay biểu đệ Tôn Kết Vũ, như vậy may ra còn có con đường sống, nhưng bây giờ, hắn không dám tưởng tượng Bạch Mộc sẽ biến thành bộ dáng gì nữa!
Giữa cánh rừng, Tôn Nhất cùng thần khuyển trong cổ bảo thần bí tìm kiếm tung tích Bạch Mộc, bên trong pháo đài cổ kính to lớn đen tối mà âm lãnh, họ đã tìm mấy lần, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Mộc.
Đi ra bên ngoài cổ bảo, ở bốn phía lục soát vẫn không có kết quả.
Giương mắt nhìn khoảng trống phía trên kết giới, chỗ bị phá huỷ theo thời gian được sửa chữa đã khôi phục mà khép lại
Hắn, bị vây ở nơi này!
Bạch Mộc! Rốt cuộc em ở đâu?
Trong lòng Tôn Nhất nóng nảy, thân thể không ngừng tập trung linh lực xông về kết giới, sau khi trải qua nhiều lần va chạm với năng lượng tà ác của kết giới, nhanh chóng lan ra trên người hắn. Tác dụng ma chú kết giới gây ra thực quá lớn, trên người hắn, trên cánh tay đã trải rộng những lằn máu đen sẫm.
Những vết vằn nhanh chóng khuếch tán, đau đớn cũng theo đó ở bên trong thân thể quấy phá, hắn sử dụng linh lực quá mức, đã không có sức lực dư thừa chống lại ma chú.
Thần khuyển tượng trưng cho chính nghĩa, nhào tới hung hăng cắn cánh tay Tôn Nhất, dùng năng lực của mình hút tà khí trong máu hắn.
“Không cần lo cho tôi, nghĩ biện pháp xông ra tìm Bạch Mộc.” Sức lực Tôn Nhất hầu như đã cạn kiệt, hơi thở rõ ràng không hữu lực như trước.
Thần khuyển hừ hừ, miệng ngậm lấy hắn không chịu nhả ra, máu đen rướm ra từ hàm răng bén nhọn trong miệng nó, đó là máu bẩn chảy ra từ cánh tay Tôn Nhất.
“Nhanh đi cứu Bạch Mộc!” Tôn Nhất rống to, dùng một tia khí lực sau cùng hung hăng cho thần khuyển một quyền.
Thần khuyển khẽ trầm ngâm nửa ngày, mắt thấy Tôn Nhất không chịu đựng nổi sức mạnh ma chú mà ngất đi, miệng vẫn không nhả ra!
Ngoài kết giới, lũ u linh trên không trung xao động bay, chúng nó cũng không thể tin được, người này vậy mà vì một u linh nho nhỏ mà hy sinh mạng sống, mọi người vây quanh kết giới, hoảng sợ nhìn!
“Nhân loại kia có phải đã chết rồi không!” Một u linh nhỏ giọng hỏi.
“Có lẽ vậy!” Một u linh khác thở dài.
“Aizz! Trước còn cường đại như vậy, đối mặt kết giới này cũng phải bất lực a!” Lão u linh tóc trắng cảm khái.
Trong lúc mọi người nghị luận ầm ỉ!
Thủy Dã Gia Thụ và Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử cũng yên lặng khóc thút thít, muội muội Chân Thái nép vào ngực Thủy Dã Gia Thụ lau nước mắt: “Ca ca, em không muốn nhân loại kia chết! Trở thành u linh là rất đáng thương, không dám trên đường phố hoa lệ chơi đùa, cũng không thể cùng người thân còn sống sum họp, chỉ có thể trốn ở trong góc phòng tối tăm, không có đồ chơi, không có đồ ăn vặt, ngoại trừ bay thì cái gì cũng không thể đụng tới!”
Thanh âm non nớt của nàng làm mọi người một trận trầm tư, tất cả u linh đều trầm mặc, trong thâm tâm thầm ưu thương! Trong đầu nhớ lại quảng thời gian tốt đẹp khi còn sống, tưởng niệm thân nhân trên đời, còn vì không cam lòng chết thê thảm như vậy mà thương cảm.
Ngay lúc tất cả mọi người trầm mặc, lại có một nhân loại xông vào tầm mắt của bọn họ!
Ánh mắt Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử sắc bén, người đầu tiên phát hiện người nọ, mặt mũi nàng cả kinh chỉ vào nơi xa la lớn: “Không tốt, có người lạ xông vào!”
Lúc này, là thời gian khí độc trong rừng dày đặc nhất, sự xuất hiện của con người trong nháy mắt đưa tới hoảng sợ cho mọi người, tất cả u linh đều hiểu, nhân loại bình thường sẽ không cách nào vào thời điểm này bước vào cánh rừng.
Bọn họ trong phút chốc không tiếng động ẩn nấp, ma trơi biến mất, tất cả dần dần tiêu thất trong rừng. Cẩn thận nhìn, đều là trốn ở phía sau cây, nhờ rừng cây um tùm che phủ mà ẩn núp thân mình.