Người đang chạy băng băng chính là Đằng Tú, hắn vội vã chạy tới kết giới, vì thế mà có rất nhiều ánh mắt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Sau khi nhìn thấy dung mạo yêu nghiệt kia, đám u linh cực kỳ sợ hãi, người này không phải là tên bắt Bạch Mộc đi sao?
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử thoáng cái đã bay tới trước mặt hắn, đưa tay cản đường hắn: “Nhân loại, anh bắt bạn chúng tôi đem đi nơi nào rồi?”
Trong lòng Đằng Tú cả kinh, chẳng lẽ cô nhóc đang nói Bạch Mộc? Dừng bước, vẻ mặt khẩn trương bắt lấy đôi chân trôi lơ lửng trên không trung của nàng lại, hỏi: “Nhóc gặp qua Bạch Mộc?”
Một trảo này của hắn, làm Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử bắt đầu khẩn trương, giãy giụa trên không trung, ý đồ thoát khỏi hai tay hắn: “Nhân loại! Anh buông tay!”
Thủy Dã Gia Thụ cũng từ phía sau cây lao ra, nắm lấy cánh tay Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, một chân đạp mặt Đằng Tú, hai tay cố sức kéo về phía sau, hô to: “Đồ vô lại, mày buông em ấy ra!”
Đằng Tú từ trước đến nay thích chưng diện, mặt là bộ phận hắn để ý nhất, hôm nay bị người tùy tiện đạp mà căm tức, một tay buông ra, nắm lấy cánh tay Thủy Dã Gia Thụ, do khí lực u linh rất nhỏ, hắn lập tức đem cậu ta kéo đến bên mình.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử một chân nhảy giãy ra, chân còn lại vẫn còn bị Đằng Tú nắm chặt trong tay, nàng thấy đồng bạn rơi vào tay con người, gấp rút dùng chân đang rãnh rỗi kia đá mặt của hắn.
Lực đạo của u linh mặc dù không lớn, nhưng bất ngờ tấn công cũng rất mạnh mẽ, Đằng Tú nhanh chóng buông tay, bay lên lùi về phía sau trở mình tránh né.
“A! Lũ u linh, lá gan thật lớn nha!” Trong mắt Đằng Tú ánh lên một vệt huyễn quang màu tím, Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử và Thủy Dã Gia Thụ trong nháy mắt bị khống chế, dừng lại trên không trung không thể động đậy!
Vẻ mặt họ thảng thốt, ngoại trừ con ngươi hoảng sợ loạn chuyển, cơ thể căn bản không cách nào cử động!
Đằng Tú đi tới trước mặt Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết, Bạch Mộc và Tôn Nhất ở nơi nào?”
“Nhân loại và u linh biến mất cùng nhau vào đó, nhân loại kia cũng chết ở trong kết giới!” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử không thể khống chế thanh âm bản thân, cứng ngắc đáp trả vấn đề của hắn.
“Cái gì?” Tâm Đằng Tú chấn động, ánh sáng trong mắt lụi tàn, nhanh chóng chạy đến kết giới.
Ánh sáng trong mắt biến mất, cả người hai u linh thoáng chốc khôi phục tự do, vận động như thường!
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử kêu to bay đi, “Này, nhân loại! Anh làm thương tổn bạn chúng tôi, tôi liều mạng với anh!”
Khiến hắn rất ngạc nhiên không thôi chính là, Đằng Tú dĩ nhiên lại rất thoải mái xuyên qua kết giới, Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử cấp tốc ngừng lại trước mặt kết giới ngốc lăng, Thủy Dã Gia Thụ bên kia cũng giật mình.
Thật không nghĩ tới, y lại ra vào thoải mái như thế!
Đằng Tú vừa tiến vào kết giới liền chứng kiến cảnh Tôn Nhất nằm trên đất, thần khuyển nằm úp sấp ở bên cạnh y, cắn chặt cánh tay đã nhiễm đầy hắc khí của y không thả, bạch mao trên người bởi vì tà khí tiêm nhiễm mà trở nên ảm đạm, trong miệng nó đều là máu đen, xuôi theo khóe miệng chảy xuống đất.
Đằng Tú nhanh chạy tới, ôm lấy Tôn Nhất, khẩn thiết hô vài tiếng: “Tôn Nhất? Tôn Nhất!”
Tôn Nhất không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt y đen sẫm, hấp hối, giống như đã đến kề cận cái chết, cởi áo hắn ra, g ngực đã là một mảnh đen sì, dễ nhận thấy tà khí đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng.
Trong mắt Đằng Tú toé ra tia máu, phẫn nộ làm khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, trán nổi đầy gân xanh!
“Do Lê, cô thật quá ác độc!” Ngữ khí Tức giận dữ nặn ra từ kẽ răng!
Bên kia cánh rừng hắc ám, là một cảnh sắc phi thường xinh đẹp. Nơi đây có dòng suối nhỏ đang chậm rãi chảy, tiếng nước trong trẻo vui tai, ánh trăng trên bầu trời toả sáng, giống như đang hoà thành một bản nhạc, đẹp đẽ mà yên bình!
Cạnh khe suối, một nữ tử có gương mặt hoàn toàn giống Đằng Tú đang u oán thổi ngọc tiêu, quan sát tỉ mỉ, màu tóc của y và Đằng Tú có điểm không giống nhau, so với mái tóc tím kia thì nó lại có chút đỏ thắm, bị bóng đêm che lấp, Bạch Mộc không cách nào phân biệt rõ ràng!
Nữ tử này chính là Do Lệ.
Nét mặt nàng u ai mà lãnh đạm, rõ ràng lớn lên kiều diễm động nhân như thế, nhưng trong mắt lại không thấy một chút ấm áp, nếu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, sẽ cho kẻ có dũng khí kia rơi vào địa ngục thống khổ.
Cũng may nàng đưa lưng về phía Bạch Mộc.
Sau lưng nữ tử, là một gốc đa khổng lồ, phía trên có một con con nhện khổng lồ như người, mà đáng sợ hơn chính là con nhện lại có những con mắt, vừa tập trung canh gác vừa dệt một tấm lưới tốt, giữa lưới trói một cái kén bảo bảo chính là Bạch Mộc.
Cả người Bạch Mộc bị trói chặt, nhưng miệng thì không bị bịt kín, lúc này, bản thân cậu vẫn còn cho rằng người trước mặt này là Đằng Tú, nên trong bụng hết sức căm tức, tại sao đám côn trùng trên cây này lại lớn như vậy?
Nhìn cặp mắt to đen nhánh kia, so với bóng đèn còn lớn hơn, cái càng thì thô to sắc bén khiến ai nhìn đều thấy khiếp đảm, còn có chân phủ đầy lông, vừa dài lại vừa cứng, hiển nhiên là một tên gia hỏa khủng bố.
Trong đầu Bạch Mộc ớn lạnh, âm thầm cầu khẩn, hy vọng con nhện to lớn này không đem cậu ăn vào trong bụng.
Đang sợ hãi lo nghĩ, nữ tử đối diện ngừng thổi tiêu lên tiếng, đây là lần đầu Bạch Mộc nghe nàng phát ra âm thanh, thanh thúy dễ nghe, phối hợp với tiếng nước chảy róc rách, đơn giản là tuyệt vời đến cực điểm.
“Nói cho tôi biết, chỗ nào của cậu tốt hơn so với tôi?” Giọng nói của nàng mang hàm ý sâu xa mà hờn tủi.
“A?” Bạch Mộc nghe không hiểu. Song, càng khiến cậu khó hiểu là, âm điệu của Đằng Tú sao lại biến thành giọng phụ nữ rồi, lại còn dễ nghe như thế!
“Nói! Mày rốt cuộc chỗ nào tốt hơn tao!”
Nữ tử bắt đầu phát điên, nhanh chóng xoay người, tay gầy yếu như bộ xương khô hướng không trung vung lên, tay còn lại cầm đầu lâu phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu, tóc dài lại dày bỗng nhiên xuất hiện, rất nhanh sinh sôi, nháy mắt đã dài ra vài thước. Nó như một tấm tơ lụa màu đen hướng về phía Bạch Mộc trên mạng nhện trực tiếp quấn lấy, đám tóc đen rậm này dường như có sinh mệnh vậy đem cả người cậu cuốn lấy, mạnh bạo lôi xuống từ mạng nhện.
Trong khoảnh khắc đám tóc kia lao tới, Bạch Mộc thình lình cảm nhận được một cổ sát khí nghẹt thở, hàn lãnh mà âm tà, đám tóc dày như hàng vạn mũi tên nhọn đâm thẳng vào mi mắt, tầm mắt vô cùng hoảng hốt cùng với trái tim của cậu bị chèn ép.
Bạch Mộc không chịu được thất thanh thét chói tai: “A… … …!”
Sắc nhọn, thanh âm khiến người nghe trong lòng phải phát hoảng, lan ra toàn bộ rừng sâu.
Đôi mắt nữ nhân tràn đầy huyết sắc, u ám nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Bạch Mộc, trong miệng nổi điên: “Nói mau, không nói tao liền đem mày xé nát!” Đang nói, lực quấn của tóc cũng chặt hơn, đồng thời chia làm hai cổ lực đạo, cố sức kéo xé sang hai bên.
“A… …!” Loại đau đớn này sâu tận xương tủy, đau nhức khó nhịn, Bạch Mộc thống khổ kêu to!
“Nói mau a…!” Nữ tử đã hoá điên, lực đạo tóc càng ngày càng chặt, vẻ mặt nàng dữ tợn, quả thực giống như Mẫu Dạ Xoa hung tàn độc ác trong truyền thuyết!
Trong lúc yêu quái đánh nhau, đều là khống chế linh lực, hồn thể Bạch Mộc bị nàng khóa linh lực lại, căn bản không có cách gì biến dạng để thoát ra. Huống chi, đối với u linh có thể chịu đựng thương tổn vật lý mà nói, loại tập kích linh lực này khiến bọn họ chịu không nổi!
Cả người cậu đau đến run rẩy, giọng nói mơ hồ giữa tiếng thét chói tai thảm thương: “Tôi… Không hiểu anh nói cái gì…”
“Ha ha ha, mày nói không biết? Ha ha ha…” Nữ tử ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếng cười của nàng giống như tiếng khóc bi thương mà ai oán, Bạch Mộc nghe ngực lại khó chịu không nói ra được, cộng thêm toàn thân đau đớn, Bạch Mộc cao giọng khóc lớn!
Nữ tử hơi sửng sờ, tạm dừng lực đạo trói buột trên người Bạch Mộc, âm dương quái khí hỏi: “Mày khóc cái gì?”
Bạch Mộc thút tha thút thít đáp, mặc dù bởi vì không muốn nhanh biến mất thảm thương như vậy thế nhưng trong lúc nguy nan cậu sao có thể nói thẳng ra được, Bạch Mộc thấy sự việc tựa hồ có thể xoay chuyển, khóc thút thít: “Tôi đang vì anh mà khóc!”
“Khóc vì tôi?” Trong lòng nhất thời ngây dại, tâm lạnh như băng ít nhiều gì cũng có một chút rung động, một tia ấm áp hiếm hoi hiện lên, độ ấm này không đủ để hòa tan khổ sở hàng năm của nàng, âm thanh vẫn cực kỳ lạnh lẽo, vừa mang theo vài phần xót xa, “Cậu cũng không phải tôi, làm sao có thể hiểu nỗi khổ của tôi!”
Con ngươi Bạch Mộc chợt lóe!
Chẳng lẽ đây mới là dáng vẻ chân chính của Đằng Tú? Thảo nào ngày thường luôn thấy hắn là lạ, cảm thấy đằng sau nụ cười ngọt ngào có thể nhấn chìm người ta kia lại chất chứa một cổ chua xót khổ sở….
Vừa suy nghĩ thế nào lừa gạt người này, hảo chạy trốn. Lúc này nghĩ đến ‘Đằng Tú’ trước mặt cũng có nổi khổ không nói ra được, trong lòng không khỏi một trận buồn bực.
“Đằng Tú…” Bạch Mộc chân thành gọi nàng, muốn tranh thủ thời gian cảm xúc của nàng bình thường, khiến nàng buông tha mình!
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt cô gái thoáng chốc thay đổi thành hung ác nham hiểm, móng tay sắc nhọn tà hàn vung về phía trước, hồn thể Bạch Mộc cùng tóc dài bó buộc một vòng thật chặt trên người đồng thời bị móng tay nhọn rạch nát.
“Đừng!” Bạch Mộc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, hồn thể đã bị rạch ra lằn thương tích, chỗ bị rách vừa dài lại sâu.
Người thời điểm mới vừa chết, được gọi là u linh tân sinh, giống như là đứa bé sơ sinh, linh hồn phân tán, cũng chính là ba hồn bảy vía trong miệng loài người, khi đó u linh đặc biệt mỏng manh, giống như Bạch Mộc nhỏ yếu mới vừa chết khi đó vậy. Trải qua qua một đoạn thời gian trưởng thành, ba hồn bảy vía mới có thể hoà hợp làm một thể, trở thành hồn phách chân chính, có hồn thể và hồn khí, hồn thể chính là thân thể u linh, hồn khí thì quan trọng giống như máu loài người, chống đỡ cả cơ thể.
Khoảng thời gian này cũng không phải quá dài, dựa vào sức khoẻ mỗi u linh mà có điều khác biệt, thời gian cũng có ngắn có dài giống như con tằm lột xác. Mà bây giờ, linh hồn Bạch Mộc hoà hợp phi thường tốt. Cậu ta đã là một u linh chân chính!
Cơ thể u linh dù có thể giống như sương mù phân tán, nhưng bọn họ chỉ có thể chống đỡ công kích vật lý, đối với linh lực âm dương sư môn và yêu lực các loài yêu quái, lại chống cự không được. Những sức mạnh này tuỳ thời có thể hủy hoại hồn thể, cũng sẽ tổn thương toàn bộ hồn phách bọn họ, cũng chính là toàn bộ trái tim u linh.
Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể trở nên lạnh lẽo, gió dường như xuyên qua người, trong cơ thể cậu bạo phá, tốc độ lợi trảo vô cùng kịch liệt và nhanh chóng, làm Bạch Mộc ngay cả đau nhức cũng không cảm giác được. Hồn khí màu trắng hòa lẫn nhiệt độ mát lạnh đặc hữu của u linh. Chậm rãi hướng ra phía ngoài khuếch tán!
Cậu mở to con mắt nhìn đối phương, thậm chí ngay cả nói cũng không phát ra được, lắc lư không vững mới ngã xuống đất!
Thình thịch! Cơ thể cùng cỏ trên mặt đất va chạm, kích thích một trận hồn khói, hồn khí đang chầm chậm từ khóe miệng của cậu bay ra ngoài.
Đối u linh mà nói, hồn khí trọng yếu như máu con người, mà lúc này hồn khí từng chút một tiêu tan trong không khí, Bạch Mộc chỉ thấy trước mặt càng thêm mờ nhạt. Ý thức vẫn còn rất tĩnh táo, nhưng trước mắt lại quá mơ hồ.
Đây là thế nào? Thực sự phải biến mất sao?
Cậu nhắm mắt lại, an tĩnh chờ thời điểm tan thành mây khói….
Kỳ quái, hiện tại, cậu dĩ nhiên không có một chút cảm giác sợ hãi, ngược lại như trút được gánh nặng.
Tầm mắt trong bóng tối, Tôn Nhất dần hiện ra trước mắt, sự lạnh lùng của hắn, ôn nhu của hắn, hắn ngang ngược không nói lý, hắn ép buộc cậu lúc làm chuyện quá phận từng cái xẹt qua trước mặt. Cậu không muốn, vô cùng không muốn đây là lúc hết thảy mọi thứ phải kết thúc!
Khoé mắt Bạch Mộc chậm rãi chảy xuống một vệt nước mắt, theo gò má thấm vào trong đất.
Bất thình lình, phía sau vang lên một tiếng tang thương: “Hài tử!”
Là vị u linh lão giả cùng những u linh khác cùng nhau trợ giúp Tôn Nhất.
Vừa rồi, lúc đưa thân qua kết giới, lão giả trơ mắt nhìn tiểu u linh Bạch Mộc tiêu thất, mà nam nhân xông vào trong kết giới cũng khó có thể sống sót, thở dài, y với mọi người lại gặp một tên khác có diện mạo giống Đằng Tú, lão giả vì trốn tránh loài người, mà bay vào sâu trong rừng. Cũng rất trùng hợp tìm được tiểu u linh Bạch Mộc mà mọi người tìm kiếm nãy giờ!
Y dùng thanh âm già nua gọi cậu.
Bạch Mộc nghe được tiếng động, hơi hơi mở mắt.