Editor: Rice
Kít——
Tiếng phanh chỉnh tề mà chói tai vang lên, bốn chiếc Bugatti màu đen giới hạn vững vàng dừng ở một khu công viên rộng lớn, một giây sau, hơn mười vệ sĩ màu đen lạnh lùng xông ra ngoài, người qua đường bốn phía tò mò, ai cũng đều khẩn trương.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ba một tiếng, cửa phòng điều khiển bị người vội vàng đá văng ra.
"Hiện tại nơi này bị chúng tôi khống chế, các người lập tức phối hợp với công tác của chúng tôi!" Thanh âm nghiêm khắc không thể phản bác.
Nhân viên trong phòng điều khiển hầu như không có bất kỳ thời gian nào để phản ứng và hoàn toàn không hiểu tình hình đang xảy ra.
"Các người, các người là ai!" Một nhân viên công tác tiến lên, "Xin lập tức rời khỏi nơi này, nếu không chúng tôi sẽ báo..."
Bành!
Lời uy hiếp còn chưa nói hết, lúc này, ngoài cửa có một thân ảnh anh tuấn cả người âm u giơ tay lên, xách cổ áo đối phương lên, không nói hai lời, giống như không kiên nhẫn ném anh ta ra ngoài.
"Những người vướng tay vướng chân các ngươi ra ngoài hết cho tôi!"
Thanh âm âm lãnh của Tề Duệ không có nửa điểm cảm xúc, quát lớn một tiếng với những nhân viên công tác, lập tức phất tay hướng thủ hạ tràn vào làm một chút thủ thế, thúc giục nói, "Kiểm tra! "
"Giữa ban ngày ban mặt, các người dám... Các người rốt cuộc là ai vậy?" Bị người ta công khai chiếm cứ địa bàn như thế, nhân viên công tác phẫn nộ rống to.
Bộp một tiếng, cửa bị hất nặng, Tề Duệ căn bản là lười giải thích với bọn họ.
Ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím, video đa tần số trong phòng giám sát đều được bật ra, số liệu giám sát đều từng chút hiện ra đầy đủ.
Ánh mắt Tề Duệ sắc bén nhìn chằm chằm mười sáu màn hình trước mắt, tay phải bất giác siết chặt, không có, vẫn không có bóng dáng của cô...
"Kiểm tra cơ sở dữ liệu nhân viên của họ..."
"Đưa toàn cảnh công viên ra..."
Tề Duệ từng tiếng ra lệnh, những thủ hạ này đã đi theo anh nhiều năm, cũng nhanh chóng thao tác, không dám có nửa điểm chậm trễ.
Tầm mắt Tề Duệ nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, trái tim thắt chặt từng chút một, đảo mắt nhìn về phía góc cửa bên trái của phòng điều khiển rộng rãi này có một còi báo động màu xanh lá cây rõ ràng.
Con ngươi anh híp lại, bước nhanh đi tới, tay phải mạnh mẽ ấn xuống còi báo động, trong nháy mắt tiếng còi báo động bén nhọn chói tai vang vọng cả một khu vực.
Tiếng chuông báo động vang dội không ngừng vang vọng khắp ngọn núi, chọc cho lòng người hoảng sợ, tất cả mọi người đều cho rằng đã xảy ra chuyện trọng đại, kinh hoảng chạy trốn.
"Thanh âm này... đã xảy ra chuyện gì!"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì đột ngột không?"
"Vô cùng xin lỗi, vì an toàn, chúng ta cần lập tức rời khỏi nơi này." Một âm thanh cảnh báo như vậy được tạo ra từ phòng điều khiển có nghĩa là có những trường hợp khẩn cấp đòi hỏi phải đóng cửa ngay lập tức.
Tất cả những người dưới chân núi Triều Dương không biết chuyện gì đang xảy ra lập tức khẩn trương rút lui, trong công viên một mảnh hoảng loạn.
Bành, bành, bành...
Ngoài phòng điều khiển, có người không ngừng đập búa cửa phòng, "Các người rốt cuộc là ai? Tắt còi báo động ngay lập tức, điều này có thể dẫn đến sự hỗn loạn."
Ánh mắt Tề Duệ âm u nhìn chằm chằm tình huống của các khu vực trong công viên, thủy chung không tìm được bóng dáng anh muốn tìm, xoay người, mạnh mẽ mở cửa phòng ra.
Vị quản lý công viên kia ở cửa nghiêng người về phía trước nhào vào, Tề Duệ thì túm lấy cổ áo hắn, lạnh giọng ra lệnh một tiếng, "Đem khu vực khép kín không mở cửa trong công viên các ngươi ra..."
Nói xong, Tề Duệ ném hắn đến trước một cái ghế trong đó, "Mau!" Thanh âm băng hàn ở bên tai hắn thúc giục.
"Các người..."
Cùm cụp một tiếng, một giây sau, kim loại lạnh như băng đặt ở huyệt thái dương của hắn, "Lập tức!" Họng súng của Tề Duệ hướng về phía hắn, giọng nói âm trầm không cho phép hắn chần chờ nữa.
"Lâm quản lý, mời ông lập tức phối hợp với chỉ thị bọn họ..."
Lúc này ngoài cửa có một bóng người chạy tới, Sở Phi Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ, anh chẳng qua mới cùng người trong công viên nói chuyện năm phút mà thôi, lại không nghĩ tới Tề Duệ căn bản không có nhẫn nại, trực tiếp cướp chiếm đất.
Vị Lâm quản lý này liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Phi Phàm, tâm tình vẫn nhảy điên cuồng lập tức thoáng bình tĩnh một chút, "Sở tổng, những người này..."
"Bọn hắn nói ông làm cái gì thì ông làm cái đó!", "Đem toàn bộ bản đồ khu vực công viên động vật hoang dã đều trưng bày ra, nhất là khu vực không mở cửa cho người ngoài, bên này có hầm trú ẩn, hay địa đạo không, nhanh chóng phô ra..."
Sở Phi Phàm chỉ cảm thấy những người anh đem đến quá chậm chạp, thật sự là sợ Tề Duệ vung tay lên, giết hết bọn họ, ngu xuẩn.
Lâm quản lý nhìn Sở Phi Phàm, lại nhìn khẩu súng lạnh như băng trên đầu mình, trái tim run sợ nuốt nước miếng, ngón tay đều có chút run rẩy gõ bàn phím, nhanh chóng nhập một chuỗi mật mã.
"Đây là toàn bộ khu vực khép kín của công viên động vật hoang dã chúng tôi..."
Cùng lúc đó, thủ hạ bên Tề Duệ cũng mở miệng nói một câu, "Chúng tôi ở trong cơ sở dữ liệu nhân viên của bọn họ, khớp với thời gian gây án và bối cảnh, phát hiện ba nhân vật khả nghi..."
Ánh mắt Tề Duệ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, trên khuôn mặt lạnh lùng âm trầm đáng sợ, mím chặt môi, giống như đang suy nghĩ.
Bên tai truyền đến từng tiếng báo cáo...
Ánh mắt Sở Phi Phàm nhìn về phía đám người hỗn loạn trong video, hơi nhíu mày, "Tề Duệ, cũng không cần phải bật còi báo động chứ..."
"Đây là phương pháp nhanh nhất." Tề Duệ thu hồi khẩu súng trên tay, ánh mắt lạnh lùng.
Sở Phi Phàm nghe anh nói như vậy, nhất thời đáy lòng phiền muộn.
Đây thật sự là phương pháp nhanh nhất, cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ hướng tới lối ra để thoát thân, như vậy bọn họ muốn tìm kiếm nhân vật khả nghi, phạm vi sẽ trong nháy mắt thu nhỏ lại.
Hôm nay du khách tới đây thật đúng là xui xẻo, Sở Phi Phàm chỉ có thể lẩm bẩm trong đáy lòng, mở miệng bổ sung một câu, "Tề Duệ, chúng ta không có chứng cứ xác thực chứng minh Mộ Tư Nguyệt đang ở trong công viên động vật hoang dã này..."
Tề Duệ nhanh chóng kết nối với máy tính trong phòng điều khiển, bản đồ địa hình khu vực này liền ghi vào điện thoại di động của anh, bước nhanh xoay người, ánh mắt không vui nhìn Sở Phi Phàm một cái, "Cậu còn muốn chứng cớ gì! "
Cho dù công viên này không phải vừa vặn trực thuộc Sở gia, Tề Duệ cũng sẽ trực tiếp làm việc, anh làm việc còn muốn căn cứ gì chứ.
Tề Duệ sải bước đi ra khỏi phòng điều khiển, vừa đi vừa hướng nhân thủ đi theo bên cạnh phân phó, "Phái người đến ký túc xá nhân viên triệt để điều tra, ba khối khu vực khép kín phái trực thăng trên không đi qua..."
nhân thủ: từ tiếng trung, đề cập đến nhân lực có thể sử dụng, nhân sự có thể huy động. Ở đây đề cập đến người làm việc.
Nói xong, thanh âm của anh dừng một chút, quay đầu ý vị thâm trường hướng Sở Phi Phàm hít một hơi, "Tất cả đều mang theo súng..." Thấy tình huống nguy hiểm gì trực tiếp săn giết...
Bao nhiêu động vật sẽ phải chết trong công viên này hôm nay đây... Sở Phi Phàm bị Tề Duệ nhìn chỉ cảm thấy lưng có chút ớn lạnh, giống như động vật nhà anh ăn vợ hắn.
Xin chúa phù hộ, Mộ Tư Nguyệt đừng xảy ra chuyện gì...
......
"Đây là thanh âm gì?"
Trong một khu rừng rậm tươi tốt, Mộ Hướng Tuyết sợ hãi cuộn mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn bốn phía, chỉ là cảm giác xa xa loáng thoáng có âm thanh báo động.
Mộ Tư Nguyệt thật cẩn thận trèo lên một gốc cây tráng kiện, cô hướng nữ nhân phía dưới thúc giục một tiếng, "Mau đi lên! "
Mộ Hướng Tuyết nhìn Mộ Tư Nguyệt trên cây, bước chân có chút do dự, "Tôi, tôi sẽ không..." Cô ta sống ở thành phố lớn, căn bản không biết trèo cây.
Mộ Tư Nguyệt cười lạnh với cô ta một tiếng, "Vậy cô ở phía dưới chờ chết đi!"
Cô đứng trên thân cây, nhíu mày nhìn về phía xa, công viên này quá lớn, có lẽ là khu vực này quá hẻo lánh, không nhìn thấy người, lại có thể nghe được âm thanh báo động, ít nhất cô đoán không sai, nơi này chính là một vườn động vật hoang dã.
Vừa rồi ở trên sườn núi kinh hãi một hồi, hướng các cô nhào tới chỉ là một con khỉ nhỏ, nhưng Mộ Tư Nguyệt như cũ vẫn rất lo lắng, lo lắng đám hổ hung tàn kia phát hiện cô, sau đó cắn chết cô...
Mộ Hướng Tuyết bị lời nói của Mộ Tư Nguyệt dọa sợ, hơn nữa cảnh tượng đáng sợ vừa rồi tận mắt nhìn thấy thi thể Chung Chí Hùng bị bầy hổ chia ra ăn, tay chân sợ hãi run rẩy, cơ hồ là giọng điệu cầu xin, "Kéo tôi, Mộ Tư Nguyệt, cầu xin cô kéo tôi lên..."
"Đây là cái gì..." Mộ Tư Nguyệt mặt không chút thay đổi đưa cho cô một quả màu đỏ tươi, Mộ Hướng Tuyết không dám ăn.
Mộ Tư Nguyệt lười nói chuyện với cô ta, mỗi quan hệ giữa hai người bọn họ từ nhỏ đã bất thường, mặc dù cô lười mang thù, nhưng Mộ Hướng Tuyết bảo Chung Chí Hùng đưa cô đến hộp đêm thành phố C hại cô chấn kinh, thiếu chút nữa bị người ta xâm phạm, cô cũng không có nhiều thiện tâm để đi chiếu cố cô ta như vậy.
"Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?" Mộ Hướng Tuyết thật sự là đói đến lợi hại, cũng không quan tâm nhiều như vậy, thấy Mộ Tư Nguyệt hái trái cây trên tay liền trực tiếp ăn, cũng ăn theo cô.
"Mộ Tư Nguyệt, mau nói, hiện tại nên làm sao bây giờ?" Cô ta lo lắng truy vấn, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cô.
"Không biết." Mộ Tư Nguyệt thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói ba chữ.
"Không biết?" Mộ Hướng Tuyết con ngươi trừng to, vẻ mặt lo âu, "Sao cô có thể không biết, mau nói ra..."
"Vậy cô nói làm sao bây giờ?" Trong ánh mắt Mộ Tư Nguyệt lộ ra tuyệt vọng, "Vừa rồi chúng ta ở trên sườn núi cô lớn tiếng thét chói tai như vậy, đám hổ phía dưới ngẩng đầu âm trầm nhìn chằm chằm phương hướng của chúng ta..."
"Tôi không biết làm thế nào để rời đi, nhưng bây giờ chúng ta trốn trên tàng cây chí ít có thể bảo đảm không bị mấy con hổ ăn thịt."
Đúng vậy, cục diện vừa rồi, đúng là làm hai cô sợ đến choáng váng, hiện tại chỉ cần nghe thấy bất kỳ tiếng gió thổi cỏ lay nào, tinh thần đều sẽ căng thẳng.
Mộ Hướng Tuyết nhìn sắc mặt cô từng chút một tuyệt vọng, khẩn trương nắm lấy bả vai phải cô, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng ngời, "Tề Duệ đâu? "
"Không thấy cô, Tề Duệ nhất định sẽ tới tìm cô, cô mang thai hài tử Tề gia, cho dù anh ta không để ý tới cô, Tề lão gia cũng nhất định sẽ không để cho hài tử của cô xảy ra chuyện, anh ta sẽ đến tìm cô, phải không? "
Mộ Tư Nguyệt nghe được cái tên này, khóe môi khẽ nhếch lên vẽ châm biếm, "Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn DM&G, không thiếu phụ nữ muốn sinh con cho anh ta..." Sinh tử của cô, người đàn ông kia sao có thể để ý chứ.
"Lời này của cô là có ý gì? Anh ta không cần cô..."
"Anh ta không cần tôi nữa, Mộ Hướng Tuyết có phải rất vui vẻ hay không, vui sướng khi người gặp họa đi." Mộ Tư Nguyệt cười tự giễu, cúi đầu tiếp tục khuấy động một cành cây khô...
Nếu bình thường Mộ Hướng Tuyết quả thật sẽ vui sướng khi người gặp họa, đúng vậy, lúc trước cô ta ghen tị với cô như vậy, ghen tị cô cư nhiên có thể gả vào Tề gia, nhưng hiện tại...
Tề Duệ sẽ không tới tìm Mộ Tư Nguyệt, như vậy, các cô có phải chỉ có một con đường chết hay không.
Hai người đều có chút trầm tĩnh, Mộ Tư Nguyệt tuy rằng đầu óc không thông minh bằng Tề Duệ, bất quá nghị lực của cô mạnh mẽ, nhẫn nại tốt, hai chân ngồi trên cành cây thô này, lưng dựa vào thân cây, cúi đầu, không ngừng chuyển động cành cây khô.
Thẳng đến khi Mộ Tư Nguyệt hai tay tê dại, xuất ra vết máu, rốt cục cô cũng nhìn thấy một chút ánh lửa, cẩn thận thổi một chút, ngọn lửa vù vù một cái bay lên.
"Cái này..." Trong con ngươi Mộ Hướng Tuyết hiện lên khiếp sợ, "Như vậy cũng có thể châm lửa..."
Mộ Tư Nguyệt trên mặt ẩn hiện ra một phần vui sướng, thanh âm bình tĩnh nói, "Chỉ cần nơi này bốc cháy, bốc lên khói dày đặc, rất nhanh sẽ khiến cho những người ở xa xa chú ý..."
Mộ Tư Nguyệt đem cành cây đang cháy trên tay ném về phía một đống cây khô xa xa, lập tức, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn.
"Những người trong công viên động vật hoang dã sẽ đến để cứu chúng ta, phải không?" Mộ Hướng Tuyết nhìn Mộ Tư Nguyệt nghiêng mặt, đáy mắt thoáng hiện lên nham thiển, nếu sẽ có người tới cứu viện, như vậy...
"Lát nữa phải chú ý..." Mộ Tư Nguyệt ánh mắt bình tĩnh nhìn ngọn lửa phía trước, đang mở miệng nói, nhưng cô còn chưa nói xong, Mộ Hướng Tuyết thâm tâm tàn nhẫn, mạnh mẽ ở phía sau lưng đẩy cô xuống dưới...
A ——
____________________________________
Đôi lời của editor: Chúc mừng k lượt đọc và vote nha
Cảm ơn mọi người ️