Editor: Rice
A ——
Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc kêu to, thân thể thẳng tắp rơi xuống đất, cô đã nghĩ mình từ trên cây cao ba mét ngã xuống không chết cũng tàn phế...
Nhưng thân thể lại không đau đớn như dự đoán, lại chỉ ngã vào một cỗ lồ ng ngực quen thuộc rắn chắc.
"Anh..."
Mộ Tư Nguyệt còn chưa hết kinh ngạc, giống như là không dám tin nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, "Anh, sao anh lại ở đây? "
Mà người đàn ông lại không trả lời cô, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc này của cô, vẫn nhìn chằm chằm, hai tay ôm cô hơi siết chặt, giống như muốn cảm thụ được xúc cảm này là thật.
Mộ Tư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, mạnh mẽ quay đầu lại, trầm giọng nói, "Thả tôi xuống. "
Lúc này, phía sau có mấy bóng người chạy tới, Sở Phi Phàm nhìn thấy Mộ Tư Nguyệt, đáy lòng giống như là buông xuống một tảng đá thật lớn, thở dài một hơi, "Mộ Tư Nguyệt, mạng của cô thật lớn..."
Đúng là bằng hữu của Tề Duệ cũng không phải là người tốt gì! Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt, ánh mắt không vui nhìn thoáng qua anh ta, bộ dáng không muốn phản ứng với anh ta.
Mộ Tư Nguyệt nhìn ba người trước mắt bao gồm cả Sở Phi Phàm, ánh mắt bọn họ sáng quắc nhìn chằm chằm mình, biểu tình trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, vặn vẹo thân thể, nhấn mạnh một câu, "Thả tôi xuống! "
Nhưng Tề Duệ dường như không nghe thấy lời nói của cô, hai tay ôm chặt lấy cô không để cô lộn xộn, rũ mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, không có vết thương, không chảy máu...
Mà lúc này Mộ Hướng Tuyết ngồi trên cây lại kinh hoảng luống cuống, thì thầm, "Thế nào lại là anh ta, Mộ Tư Nguyệt vừa rồi không phải nói Tề Duệ không cần cô ta sao..."
"Có người trên cây..." Lúc này một vệ sĩ đi theo phát hiện Mộ Hướng Tuyết trên cây.
"Không cần để ý tới cô ấy! Để cô ta tiếp tục ở lại trên cây! "Mộ Tư Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân trên cây.
Mộ Hướng Tuyết khẳng định là muốn giết người diệt khẩu, dã chủng trong bụng cô ta căn bản không phải của Quý Thần, cô ta lo lắng cô sẽ nói ra, người phụ nữ vong ân phụ nghĩa này...
"Đừng! Tư Nguyệt, vừa rồi tôi thật sự chỉ là không cẩn thận... đừng để tôi lại..." Giọng nói run rẩy của Mộ Hướng Tuyết mang theo nức nở.
"Đem cô ta xuống!"
Tề Duệ phản ứng cực nhanh, ngẩng đầu lên, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Mộ Hướng Tuyết, chỉ liếc mắt nhìn nhau, Mộ Hướng Tuyết cảm giác cả người run rẩy.
"Kéo cô ta xuống, ném xuống sông." Khu rừng này chỉ có một dòng sông, tất cả các loài động vật sẽ đến đó để uống nước, đặc biệt là những con thú lớn ...
"Đừng! Không cần——"
Mộ Hướng Tuyết bị hai gã bảo tiêu trèo lên cây thô bạo kéo, lảo đảo, cả người không chỉ dơ bẩn không thôi, còn có vết máu loang lổ, vừa xuống đất, bị rễ cây thô lồi vấp ngã, bụng vừa vặn dập vào một khối đá nhọn trên mặt đất.
"Đau——"
Mộ Tư Nguyệt không muốn để ý tới cô ta, cô không phải thánh mẫu, Mộ Hướng Tuyết năm lần bảy lượt hại cô, quả thực chết không hết tội, nhưng có một mảnh đỏ sậm từ giữa hai [email protected] cô ta chảy ra...
"Thả cô ấy ra." Mộ Tư Nguyệt nhịn không được hướng bảo tiêu hô một câu.
"Mộ Tư Nguyệt, cứu tôi, cầu xin cô cứu tôi, thực xin lỗi, tôi không dám nữa, tôi đau quá..." Mộ Hướng Tuyết một mặt nước mắt, ôm bụng thống khổ rn rỉ.
Mộ Tư Nguyệt theo bản năng nhìn về phía bụng hơi lồi của mình, không hạ được nhẫn tâm...
"Thả cô ấy ra, pháp luật sẽ trừng phạt cô ta." Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt nhìn thẳng về phía Tề Duệ.
Tề Duệ lại cau chặt mặt nhìn khuôn mặt của cô, trầm mặc một lát, "Mang cô ta trở về. "
Mọi người cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, lập tức bước nhanh về phía trực thăng...
Mộ Tư Nguyệt bị anh ôm cực kỳ không được tự nhiên, không ngừng giãy dụa lại không có bất kỳ hiệu quả gì, "Thả tôi xuống! Tôi không cần anh quan tâm!" Cô nhìn anh bằng vẻ mặt bài xích.
"Này, buông tôi ra, có nghe thấy không!"
Mộ Tư Nguyệt ghét bỏ hét lớn, "Tôi có thể tự mình đi, tôi cùng anh không có quan hệ, buông tôi ra! "
Sở Phi Phàm đi ở phía trước, tò mò dựng thẳng lỗ tai lên, đáy lòng cực kỳ kinh ngạc, Tề Duệ cư nhiên bị cô ghét bỏ như vậy...
Mà Tề Duệ thủy chung cũng không để ý tới cô, tuy rằng mặt lạnh, nhưng so với sắc mặt âm trầm lúc trước, lúc này đã tốt hơn rất nhiều, không có đáng sợ như vậy.
"Duệ thiếu, bên trái có địa đạo..." Ngay tại một khúc cua, bị rừng rậm che lấp, mơ hồ lộ ra một lối vào u ám.
Mộ Tư Nguyệt nghe nói như vậy, lập tức quay đầu nhìn lại, con ngươi đột nhiên ngẩn ra.
"Trước đó, chúng tôi chính là bị nhốt ở địa đạo này..." Cô nhanh chóng nói.
Tề Duệ dừng bước, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua tầng mây dày cộm trên bầu trời...
Bọn họ từng bước từng bước tiến về phía lối vào kia, chậm rãi buông Mộ Tư Nguyệt xuống, hướng hai gã vệ sĩ phân phó một câu, "Đi vào xem một chút..."
Lại dám bắt người của anh đi, anh ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có can đảm này, vô luận là tội phạm cảnh sát truy nã, hay là kẻ thù khác, anh đều muốn hắn sống không bằng chết!
"Đi theo tôi, đừng chạy loạn." Tề Duệ tay trái nắm cổ tay Mộ Tư Nguyệt, tay phải cầm súng lục, ánh mắt mang theo sát khí nhìn lối vào trước mắt.
Mộ Tư Nguyệt bị anh dắt, trong lòng phi thường không tình nguyện, đặc biệt là nhớ tới những lời anh nhục mạ cô, còn có hiện tại cô xui xẻo như vậy ở chỗ rách nát này thiếu chút nữa mất mạng, tất cả đều là anh hại.
Nhưng vừa nghĩ đến nam nhân khôi ngô dáng người tráng kiện tối hôm qua, cả khuôn mặt dữ tợn của hắn, đáy lòng vẫn có chút sợ hãi, lại không thể không thừa nhận, đứng ở bên cạnh anh lúc này, trong lòng không hiểu sao lại có một phần an tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt lộ vẻ cứng đầu, ngược lại không giãy dụa nữa, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm cửa ra vào địa đạo, ngày hôm qua cô chính là từ nơi này chạy ra, phần kinh tâm kia, cô vĩnh viễn cũng không quên được.
Thời gian trôi qua từng chút một, Tề Duệ nắm tay cô hơi siết chặt, anh đột nhiên mạnh mẽ xoay người, nhìn về phía sau.
Mộ Tư Nguyệt bị động tác đột ngột này của anh làm kinh hãi một chút, Tề Duệ nâng họng súng lên, cả người cảnh giác.
Nhưng mà một giây sau, bên kia cửa địa đạo đã có người đi ra.
"Duệ thiếu, nam nhân này đã chết..." Hai vị bảo tiêu mang theo một thi thể chết đi ra.
Phanh rầm một tiếng, thi thể nặng nề bị ném xuống đất, trên người thi thể cao lớn khôi ngô này có rất nhiều vết thương, hai con ngươi hắn mở to, giống như là trước khi chết đã cùng người khác đánh nhau một phen.
"Ai đã giết hắn?" Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm thi thể này, đáy mắt có chút không thể tin được.
Cô muốn nhìn kỹ, Tề Duệ đột nhiên vươn bàn tay phủ trước mắt cô, nhìn cô. Anh đem Mộ Tư Nguyệt giao cho Sở Phi Phàm phía sau, trực tiếp tiến lên kiểm tra thi thể.
Mộ Tư Nguyệt trong lòng có nghi ngờ, đang muốn xoay người nhìn lại, Sở Phi Phàm túm lấy cô, "Tề Duệ không cho cô xem" Anh lười biếng dặn dò một câu.
Khuôn mặt khẽ phồng lên của Mộ Tư Nguyệt có chút tức giận, hừ một tiếng, cuối cùng cũng không có hành động gì nữa.
Sở Phi Phàm bị cô trừng mắt có chút vô tội, "Hắn quan tâ m đến cô..."
"Không cần anh ta quan tâm!" Thanh âm Mộ Tư Nguyệt vẫn lộ ra vẻ ghét bỏ cùng tức giận như trước.
Sở Phi Phàm giật mình một chút, Mộ Tư Nguyệt là nữ nhân tính tình mềm mại này, lại dám bài xích ghét bỏ Tề Duệ hết lần này đến lần khác, lúc trước cô không phải sợ Tề Duệ sợ muốn chết sao.
"Ngươi lập tức đi qua kiểm tra trực thăng..."
Tề Duệ nửa ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thi thể đột nhiên sắc mặt đại biến, chợt nhớ tới một tia khác thường xuất hiện phía sau vừa rồi, liền lập tức hướng một gã bảo tiêu trong đó ra lệnh.
Mộ Tư Nguyệt và Sở Phi Phàm nghe được thanh âm của Tề Duệ, lập tức suy nghĩ sâu sắc hai mặt nhìn nhau, đáy lòng bọn họ đều trào ra một ý nghĩ không tốt.
Quả nhiên năm phút sau, sắc mặt tên bảo tiêu kia phi thường khó coi, vội vàng chạy tới, thanh âm có chút thở hổn hển, "Trực thăng... hệ thống điều khiển máy bay trực thăng đã bị phá hủy......"
Cạch, cạch, cạch...
Lời của vệ sĩ vừa dứt, Mộ Tư Nguyệt lại cúi đầu ánh mắt mờ mịt nhìn bụi cỏ nhỏ xíu bị ướt bên cạnh mình, trời mưa...
Mưa càng lúc càng lớn, sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi.
Có người đem nam nhân khôi ngô trước mắt này giết người diệt khẩu, hơn nữa còn phá hủy trực thăng, để cho bọn họ lưu lại ở nơi nguy hiểm bốn phía này...
"Tiến vào..." Tề Duệ hướng Mộ Tư Nguyệt hô một câu, Sở Phi Phàm phản ứng tương đối nhanh, kéo Mộ Tư Nguyệt lập tức đi về phía địa đạo.
Mộ Hướng Tuyết sắc mặt tái nhợt sắp chết, hạ thể cô dính vết máu, thở hổn hển, nhìn địa đạo quen thuộc trước mắt kinh hoảng thất thanh kêu to, "Không cần! Tôi không muốn đi vào..."
Phần bất an tối hôm qua trong nháy mắt tràn ngập đại não, cực kỳ bài xích nơi đáng sợ âm trầm này.
Ngay cả sắc mặt Mộ Tư Nguyệt cũng dần dần trắng bệch, chỉ là cô mím chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền, vẫn cố nén.
"Đi theo tôi..." Đột nhiên một bàn tay to ôm chặt bả vai gầy yếu của cô, phần lực đạo kia làm cho trong lòng cô ấm áp, thanh âm trầm thấp kia quấn quanh bên tai cô.
Mộ Tư Nguyệt ánh mắt phức tạp, sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, trong hốc mắt có chút lệ quang, lại cái gì cũng không nói, âm thầm hít sâu một hơi, nhấc chân từng bước đi về phía địa đạo ác mộng này.
Sở Phi Phàm đi theo phía sau bọn họ, anh nhướng mày chăm chú nhìn sườn mặt của Mộ Tư Nguyệt, điều này ngược lại làm cho anh có chút ngoài ý muốn, Mộ Tư Nguyệt này so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn.
Nước mưa bên ngoài ào ào hạ xuống, ngay cả pháo hoa bị đốt trước đó cũng rất nhanh bị dập tắt.
"Nơi này không có tín hiệu, không cách nào liên lạc với người bên ngoài." Một tin tức tồi tệ hơn vang vọng trong con đường ẩm ướt và tối tăm này.
Hai gã bảo tiêu còn có sắc mặt Sở Phi Phàm ngưng trọng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Trách không được nhanh như vậy đã tìm được Mộ Tư Nguyệt, chẳng lẽ là có người cố ý dẫn chúng ta tới đây..."
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Mộ Hướng Tuyết run rẩy môi, ánh mắt tĩnh mịch nhìn mưa to bàng bạc bên ngoài, "Có phải chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này hay không..."
Thanh âm kinh hoảng của Mộ Hướng Tuyết làm cho tâm tình bọn họ càng thêm lo âu, Sở Phi Phàm hít sâu một hơi, cố gắng trấn định nói, "Chi viện sẽ tới nhanh thôi..."
"Khu vực công viên động vật hoang dã này quá lớn, chúng tôi chia nhau làm việc, bọn họ chưa chắc đã nhanh chóng tìm được chúng tôi..." Một trong những vệ sĩ bình tĩnh nói, trong giọng nói cũng không tránh khỏi một phần khẩn trương.
Mộ Tư Nguyệt vẫn trầm mặc không lên tiếng, Tề Duệ nửa ôm bả vai cô, mang theo cô đi thẳng vào trong đường hầm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, trên khuôn mặt Tề Duệ lạnh lùng không có quá nhiều cảm xúc, cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong con ngươi lạnh như băng của anh không có nửa điểm bối rối, điều này làm cho thâm tâm của cô, không khỏi từng chút từng chút bình tĩnh lại.
...Cảm giác giống như chỉ cần có anh ở bên cạnh, cái gì cũng không cần lo lắng.
Tề Duệ đi vào căn phòng nhỏ bẩn thỉu lúc trước Mộ Tư Nguyệt bị nhốt, anh buông cô ra, mặt không chút thay đổi cầm lấy một thanh đao nhọn trên gạch đá, còn có một ngọn đèn dầu trên mặt bàn.
Khi Mộ Tư Nguyệt nhìn về phía con dao gọt hoa quả nhọn dài cm, vẫn nhịn không được rung động một chút.
Cô vẫn nhớ rõ mặt đao lạnh như băng kia, một loại cảm giác tuyệt vọng kh ủng bố kề sát bụng cô, cô thiếu chút nữa đã chết ở chỗ này...
"Xin lỗi..."
Thanh âm này rất nhẹ, nhẹ đến mức cơ hồ nghe không rõ, tựa như chỉ là ảo giác...
Mộ Tư Nguyệt lại bởi vì ba chữ này mà thân thể cứng ngắc, anh hướng cô xin lỗi?
:"Xin lỗi" tiếng Trung là 对不起 ( duì bu qǐ )
Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt, đèn dầu hơi mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, biểu tình anh nặng nề, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
"Mộ Tư Nguyệt, thực xin lỗi..." Anh khẽ nhếch môi mỏng, gằn từng chữ nói.