Edit: Fio
Beta: Huyên
Sở Đông Ly ngoài miệng thì nói không tắm rửa, thế nhưng vừa nhìn thấy nước thì lập tức biến thành tiểu long đâm đầu lao vào trong nước, vui sướng bơi lội.
Tạ Hi Tri ôm một đống quần áo thở dài.
Tiểu long bơi tới, hỏi: “Ngươi thở dài cái gì?”
Tạ Hi Tri: “Ta muốn giúp Sở Sở cởi quần áo.” Trong quá trình cởi quần áo có thể ăn đậu hủ mà.
Tiểu long ồ một tiếng, ngoắc ngoắc móng vuốt với Tạ Hi Tri, ra hiệu cho y ngồi xổm xuống.
Tạ Hi Tri nghe lời ngồi xuống.
Tiểu long trồi lên từ dưới nước, bò lên chân Tạ Hi Tri, chui vào trong đống quần áo chỉ lộ đầu ra ngoài, hào phóng nói: “Ầy, ngươi cởi đi.” ( dĩa huông vãi =))))))))))))))))
Tạ Hi Tri: “…”
Đào tiểu long từ đống quần áo ra, chọc chọc độc giác của hắn, Tạ Hi Tri nói thầm: “Sở Sở càng ngày càng giảo hoạt.”
Tiểu long đắc ý: “Đây không phải giảo hoạt, là thông minh.”
Tạ Hi Tri vân vê móng vuốt tiểu long: “Sở Sở là đồ giảo hoạt.”
Tiểu long lười tranh luận với y, nhảy xuống hồ bơi một vòng, thấy Tạ Hi Tri còn ngồi xổm ở đó thì thúc giục: “Ngươi có tắm hay không, mau cởi quần áo đi.”
Tạ Hi Tri cười: “Sở Sở vội cái gì?”
Tiểu long cười mờ ám: “Vội nhìn ngươi cởi quần áo.”
Dáng người và dung mạo của Tạ Hi Tri đều không thể chê, tưởng tượng phong cảnh dưới quần áo y, tiểu long chảy nước miếng.
Tạ Hi Tri trêu tức: “Sở Sở, hoá ra ngươi háo sắc như thế à?”
Tiểu long quơ móng vuốt, nghiêm túc nói: “Ta chỉ sắc ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”
Nụ cười dịu dàng tràn đầy đôi mắt, Tạ Hi Tri nói: “Đúng là vinh hạnh của ta.”
May mà được Sở Đông Ly nhặt về, đúng là may mắn lớn nhất của y.
Tiểu long gật đầu: “Cho nên cởi quần áo mau lên.”
Suy nghĩ lúc này của tiểu long chính là hắn có thể ăn đậu hũ của Tạ Hi Tri, mà Tạ Hi Tri lại không thể ăn đậu hũ của một con rồng, nghĩ kiểu gì cũng là hắn chiếm lời, dĩ nhiên có thể chiếm tiện nghi thì tất nhiên phải chiếm.
Tiểu long ôm hai móng vuốt, đánh giá trên dưới, nói: “Đoàn Đoàn, dáng người ngươi không tệ.”
Hồ rất sâu, Tạ Hi Tri dùng pháp lực để mình nổi trong nước không bị chìm xuống, nghe được đánh giá của tiểu long, y nhíu mày: “Chỉ không tệ thôi?”
Nghĩ một chút, tiểu long đáp: “Cũng chỉ kém hơn ta.”
Tạ Hi Tri ôm lấy tiểu long, nói: “Bộ dáng hiện tại của Sở Sở không thể so được.”
Tiểu long vẫy đuôi: “Ta còn lâu mới bị lừa.”
Tạ Hi Tri: “Vậy tình huống như thế nào thì Sở Sở mới có thể mắc lừa?”
Tiểu long đáp: “Cho dù là tình huống nào thì ta cũng sẽ không mắc lừa.”
Tạ Hi Tri: “Sở Sở không thể thỉnh thoảng ngốc một chút sao?”
Tiểu long lắc đầu: “Đây là chuyện không thể nào, ta là rồng thông minh.”
Tiểu long vo cùng cảm thấy hứng tgs với thân thể Tạ Hi Tri, thi thoảng dùng móng vuốt chọc hai cái.
Tạ Hi Tri bất đắc dĩ: “Sở Sở, ta càng thích ngươi biến về hình người sờ bằng tay.”
Tiểu long nói: “Không phải ngươi nói ngươi thích bộ dáng của tiểu long sao, bây giờ ta đang thoả mãn yêu cầu của ngươi mà.”
Thấy Tạ Hi Tri bị mình nói đến nghẹn họng, tiểu long đắc ý, leo lên trên bờ vai Tạ Hi Tri thương lượng: “Ta thoả mãn yêu cầu của ngươi, ngươi cũng nên thoả mãn yêu cầu của ta, ngày mai ngươi biến thành tiểu khổng tước cho ta sờ đi, ta vẫn muốn có tiểu khổng tước.”
Tạ Hi Tri u oán: “Chu Công chi lễ, Sở Sở còn chưa thoả mãn yêu cầu lớn nhất của ta đâu.”
Tiểu long gãi độc giác, giả chết: “Ta buồn ngủ.” Nói xong bò lên đầu Tạ Hi Tri nằm ngủ, dù sao thì Tạ Hi Tri cũng sẽ đưa hắn về phòng ngủ.
Tạ Hi Tri buồn bực: Sở Sở sao lại không động sắc tâm với mình.
…
Hôm sau.
Tạ Hi Tri không chịu biến thành tiểu khổng tước, y nói: “Biến thành tiểu khổng tước không thể tuỳ thời tuỳ lúc ăn đậu hũ của Sở Sở.”
Sở Đông Ly đen mặt, đầy đầu con phượng hoàng này đều nghĩ cái gì vậy?
Tạ Hi Tri: “Nghĩ đến Sở Sở đó, nghĩ xem lúc nào thì Sở Sở sẽ đồng ý cùng ta làm Chu Công chi lễ.”
Sở Đông Ly: “… Sao ngươi cứ nhớ mãi cái này?”
Tạ Hi Tri: “Làm rồi thì không nhớ nữa.”
Sở Đông Ly: “…” Chỉ sợ làm xong lại càng nhớ thương.
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi sớm về sớm.”
Tạ Hi Tri gật đầu: “Về sớm động phòng.”
Sở Đông Ly: “…”
Tạ Hi Tri: “Sở Sở, chúng ta đều rất già rồi, ngươi không thể để ta chờ mãi, dù sao cũng phải cho ta hy vọng.”
Sở Đông Ly thật sự bị con phượng hoàng này giày vò đến sợ, hắn đau đầu: “Ngươi để ta nghĩ thêm.”
Tạ Hi Tri lập tức truy hỏi: “Nghĩ bao lâu? Sở Sở đã suy nghĩ lâu lắm rồi.”
Sở Đông Ly mơ hồ đáp: “Mấy ngày nữa đi.”
“Mấy ngày cũng không được quá mười ngày, hôm nay tính vào ngày đầu tiên.” Tạ Hi Tri ôm eo Sở Đông Ly, hôn môi hắn một cái, lúm đồng tiền như hoa: “Sở Sở, còn có chín ngày.”
Sở Đông Ly bị nụ cười của y làm mềm lòng, vô thức gật đầu: “Ừm, chín ngày.”
Tạ Hi Tri vui vẻ không thôi: “Thật muốn đi trộm kính thời không của Thái Ất Thiên Tôn.”
Sở Đông Ly kỳ quái: “Ngươi muốn kính thời không làm gì?”
Tạ Hi Tri đáp: “Để chín ngày này qua nhanh một chút.”
Sở Đông Ly: “…”
Lúc hắn đang xoắn xuýt và Tạ Hi Tri tâm trạng thật tốt mang tiểu bạch hồ đi vào cửa thôn, chỉ thấy một vòng người vây quanh hồ nước bên cạnh đang thì thầm nói chuyện.
Dừng chân nghe một hồi thì biết được đại khái là tối hôm qua có người chết đuối, là một đứa bé.
Đứa bé?
Sở Đông Ly bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, đang muốn đẩy đám người ra chen vào xem thì thấy bà ngoại Bích Hoa lảo đảo tách đám người ra, té nhào lên thi thể nghẹn ngào khóc rống…
Bước chân đột nhiên dừng lại.
Một bộ thi thể nho nhỏ nằm trên đường, khuôn mặt nhỏ tầm bàn tay bị nước ngâm đến sưng phù, nhớ đến hôm qua còn cười nói chờ mình, thế nhưng cặp mắt sáng tỏ kia lúc này nhắm lại sẽ không mở ra nữa.
Trên mặt những người xung quanh phần lớn đều là vẻ không đành lòng, có mấy người phụ nhân tiến lên khuyên bà ngoại Bích Hoa.
Thẩm thẩm Bích Hoa đứng trong đám người nhưng không tiến lên, trên mặt nàng ta cũng không có vẻ gì là đau khổ, chỉ đứng đó mà nhìn, dường như chết đuối là một con chó.
Con ngươi trưởng thôn miệng xúc xích không ngừng dao động, vẻ mặt có hơi chột dạ.
Thấy bộ dáng này của lão, ánh mắt Sở Đông Ly chợt lạnh, chẳng lẽ lão ta hại chết Bích Hoa?
Sở Đông Ly cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác nói không nên lời.
Tạ Hi Tri bên cạnh giật ống tay áo của hắn, Sở Đông Ly quay đầu, chỉ thấy Tạ Hi Tri quay đầu sang một hướng chép miệng.
Nhìn theo phương đó, Sở Đông Ly thấy vị thư sinh là phu tử trong miệng Bích Hoa.
Ánh mắt thư sinh phức tạp, trong mắt mang theo áy náy.
Phát hiện tầm mắt Sở Đông Ly, thư sinh ngẩng đầu, ánh mắt vừa tiếp xúc lập tức cúi đầu, quay người vội vàng rời đi.
Nhìn miệng xúc xích chỉ huy thôn dân nhấc thi thể Bích Hoa và bà ngoại trở về, lại nhìn thấy thư sinh hốt hoảng rời đi, Sở Đông Ly xoa cằm, cảm thấy hai người đó rất khả nghi, từ phản ứng hai người đó mà nói, cái chết của Bích Hoa cực kỳ có thể có quan hệ với bọn họ. Nếu bọn họ không làm việc trái lương tâm, sao lại phải chột dạ.
Các thôn dân bàn tán ầm ĩ, đều cảm thấy Bích Hoa có thể là trượt chân xuống hồ chết đuối.
Sở Đông Ly cười lạnh trong lòng, hắn không tin Bích Hoa tự mình ngã xuống hồ nên chết đuối, hung thủ hại chết Bích Hoa không phải miệng xúc xích thì cũng là tên thư sinh kia.
Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: “Sở Sở, chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Nghĩ một lát, Sở Đông Ly đáp: “Tìm được ca ca tiểu bạch hồ rồi nói tiếp.” Về phần thư sinh kia và miệng xúc xích, hắn có biện pháp đối phó với bọn họ, tạm thời không vội.
Tiểu bạch hồ cẩn thận từng bước đi đến nhìn hồ nước bên kia, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Bích Hoa ngoắc tay cười nói với Sở Đông Ly, đứa bé kia… chết rồi.
“Ca ca, ngươi tới rồi.”
Sở Đông Ly kinh ngạc nhìn Bích Hoa ở dưới tán cây phía trước vẫy mạnh.
Nhìn thấy Sở Đông Ly, Bích Hoa vô cùng vui vẻ, muốn chạy tới, nhưng vừa chạy được hai bước đã bị ánh nắng chói chang ép về lại dưới bóng cây.
Trông bóng dáng nhạt nhoà đến gần như không thể thấy được, Sở Đông Ly chỉ cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly đi qua, Bích Hoa vui vẻ chào đón, nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ca ca, đệ biết Cẩu Cẩu bị giam ở đâu, nhưng đệ không cứu được nó, huynh giúp đệ đi cứu nó được không?”
Sở Đông Ly ngồi xổm xuống, sờ lên đầu Bích Hoa, chữ “Được” kia cũng không thốt ra được, chỉ có thể cố gắng gật đầu.
“Đa tạ ca ca.” Bích Hoa sung sướng không thôi, quay đầu nhìn thấy Tạ Hi Tri một thân áo đỏ thì hơi mất tự nhiên, hai mắt nhìn lén Tạ Hi Tri, nói: “Ca ca, huynh đẹp thật đó.”
Tạ Hi Tri vươn tay nắm chặt tay nó, nở nụ cười: “Đệ cũng rất đẹp.”
Bóng dáng Bích Hoa dần dần rõ ràng… tiểu bạch hồ vốn không nhìn thấy Bích Hoa, nó còn đang kỳ quái hai người Sở Đông Ly đang nói chuyện với ai, bây giờ nhìn thấy Bích Hoa, nó kinh ngạc không nói nên lời.
Bích Hoa rõ ràng đã chết, vậy Bích Hoa trước mặt… tiểu bạch hồ nhìn Sở Đông Ly, Sở Đông Ly nhẹ nhàng gật đầu.
Bích Hoa trước mắt chỉ là một sợi hồn phách, một sợi hồn phách yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói, lại đối với con chó kia cố chấp không muốn rời đi, cho dù ánh nắng đối với nó tựa như độc dược trí mạng sắp không chịu đựng nổi nữa.
Dường như có đồ vật gì từ bàn tay Tạ Hi Tri tiến vào thân thể cậu, đau đớn tựa kim châm lập tức biến mất.
Bích Hoa ngẩng đầu nhìn Tạ Hi Tri, như là đã hiểu, lại như là không rõ.
Tạ Hi Tri buông tay ra, hỏi nó: “Cẩu Cẩu ở đâu? Mang chúng ta đi thôi.”
Bích Hoa vô thức muốn đi trước dẫn đường, tiến lên hai bước lại sợ hãi rụt về, nó không dám ra khỏi bóng cây.
Sở Đông Ly kéo tay nó, lại bước hai bước, cảm giác như lửa cháy vừa rồi không có, thậm chí nó còn cảm nhận được ánh nắng ấm áp.
Bích Hoa mê mang.
Sở Đông Ly xoa đầu nó: “Đi thôi, chúng ta đi cứu Cẩu Cẩu.”
Bích Hoa gật đầu, dẫn Sở Đông Ly đi về phía trước.
“Đệ chờ lâu lắm, đệ còn tưởng ca ca huynh không tới.”
“Sao lại thế, chúng ta đã ngoắc tay ước hẹn rồi.”
“Đúng nhỉ, chúng ta ngoắc tay rồi, may mà huynh có thể nhìn thấy đệ. Không biết tại sao mà bà ngoại không nhìn thấy đệ, đệ gọi bà mà bà cũng không nghe được.”
Trái tim Sở Đông Ly siết chặt, không nói gì.
Tạ Hi Tri hỏi: “Cẩu Cẩu bị nhốt ở đâu?”
“Bị trưởng thôn nhốt dưới hầm, à, chúng ta nhanh đi cứu Cẩu Cẩu thôi, Cẩu Cẩu sắp chết rồi.”
Chương