Edit: Fio
Beta: Huyên
Nhà trưởng thôn miệng xúc xích ở giữa thôn, tường đỏ ngói xanh, còn có hai con sư tử đá đứng canh cổng.
Sở Đông Ly để tiểu bạch hồ chờ bên ngoài, hắn và Tạ Hi Tri mang theo Bích Hoa ẩn thân xuyên tường đi vào.
Bích Hoa dẫn hai người Sở Đông Ly đến trước một gian phòng nhỏ bằng đá ở hậu viện, thấy xung quanh gian phòng đá dán đầy những lá phù màu vàng, còn có máu chó đen vãi đầy đất.
Mới vừa tới gần căn phòng đá, Sở Đông Ly đã cảm giác được bên trong có hơi thở mỏng manh của hồ ly.
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn, chẳng lẽ Cẩu Cẩu trong lời Bích Hoa nói thật ra là hồ ly?
Bích Hoa nói: “Cẩu Cẩu bị nhốt ở bên trong.”
Tạ Hi Tri bước lên vặn gãy khoá đồng rồi đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ có một cái lồng sắt, trong lồng sắt nhốt một con bạch hồ thoi thóp.
Bích Hoa chạy tới, duỗi tay vào trong lồng sắt sờ đầu bạch hồ: “Cẩu Cẩu, ta dẫn người tới cứu ngươi.”
Cẩu Cẩu cố hết sức mở mắt liếc nhìn Bích Hoa rồi liếm ngón tay cậu một chút, sau đó thì nhắm mắt lại ngay lập tức.
Tạ Hi Tri nói với Sở Đông Ly: “Con hồ ly này có khả năng chính là ca ca của tiểu bạch hồ.”
Sở Đông Ly gật đầu, hắn tiến đến, dùng tay không chém lồng sắt rồi ôm con bạch hồ bên trong ra ngoài.
Trong mắt Bích Hoa tràn ngập ngưỡng mộ: “Ca ca, huynh thật lợi hại.”
Sở Đông Ly mỉm cười, duỗi tay xoe lên miệng vết thương của tiểu bạch hồ, miệng vết thương thấm máu dần dần khép lại.
Bích Hoa sung sướng ôm lấy bạch hồ cọ qua cọ lại.
Bị cậu lây nhiễm, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri cũng không khỏi bật cười.
…
Nhìn thấy Bích Hoa ôm con bạch hồ kia, tiểu bạch hồ sững sờ, dở khóc dở cười nhào qua: “Ca ca!”
Quả nhiên là ca ca của tiểu bạch hồ.
Sở Đông Ly thầm thở dài một hơi, nếu giúp Bích Hoa tìm Cẩu Cẩu về từ hôm qua, có lẽ nó sẽ không phải chết.
Cảm giác được hắn đang áy náy, Tạ Hi Tri an ủi: “Thẩm thẩm của Bích Hoa cũng không tốt, sau này không thoát được bị đánh bị chửi, chúng ta có thể nhờ phán quan giúp đệ ấy chọn một hộ gia đình tử tế, để kiếp sau của đệ ấy an ổn hạnh phúc cả đời, với đệ ấy mà nói thì cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt."
Sở Đông Ly gật đầu.
Bích Hoa hỏi tiểu bạch hồ: “Vì sao ngươi lại gọi Cẩu Cẩu là ca ca, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ biến thành Cẩu Cẩu?”
Tiểu bạch hồ vò đầu: “Chúng ta không phải chó, chúng ta là hồ ly.”
“Hồ ly?” Bích Hoa chớp mắt, nỗ lực tưởng tượng xem hồ ly và chó khác nhau chỗ nào.
Đại bạch hồ nhảy xuống đất, lắc mình biến thân thành một thiếu niên - tuổi.
Bích Hoa nhón chân xoa đầu đại bạch hồ, hâm mộ: “Cẩu Cẩu, ngươi cao hơn ta rất nhiều ha.”
Thiếu niên nói: “Ngươi cũng sẽ cao hơn nữa.”
Bích Hoa kéo tay thiếu niên, hỏi: “Cẩu Cẩu, tại sao ngươi có thể biến thành chó cũng có thể biến thành người?”
Thiếu niên đáp: “Bởi vì ta là hồ yêu.”
Bích Hoa nửa hiểu nửa không, cậu có phần lưu luyến nói: “Ngươi đi mau đi, nếu không đợi lát nữa thì trưởng thôn lại phái người tới bắt ngươi.”
Thiếu niên nói: “Ta không đi, ta ở lại với ngươi được không?”
Lúc đầu Bích Hoa còn rất vui vẻ, sau đó lập tức lắc đầu: “Không được đâu, trưởng thôn hung dữ lắm, ông ta sẽ nhốt Cẩu Cẩu lại rồi đánh đập.”
Thiếu niên hỏi: “Vậy ta dẫn ngươi đến nhà ta được không? Thế thì sẽ không phải sợ trưởng thôn nữa.”
Đôi mắt Bích Hoa lấp lánh: “Có thể hả, cha mẹ ngươi có chán ghét ta không?”
Thiếu niên lại nói: “Cha mẹ ta tốt bụng giống như bà ngoại ngươi ấy, sẽ không chán ghét Bích Hoa.”
Bích Hoa yên tâm, mừng rỡ đáp: “Ta đi nói một tiếng với bà ngoại đã.”
Tiểu bạch hồ hoang mang: Cha mẹ bọn họ đều không còn nữa, vì sao ca ca muốn lừa gạt Bích Hoa?
Nó há mồm muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt thiếu niên ngăn lại.
Sau đó thiếu niên bước đến nói lời cảm tạ với Sở Đông Ly.
Do dự một lúc, cậu nói: “Ta muốn cầu tiên sinh một chuyện.”
Sở Đông Ly nhìn thoáng qua Bích Hoa vẻ mặt ngây thơ đang ôm lấy cánh tay thiếu niên, bỗng nhiên hiểu rõ đôi chút: “Ngươi muốn…”
Thiếu niên quỳ xuống dập đầu một cái với Sở Đông Ly, khẩn cầu: “Mong tiên sinh thành toàn.”
Sở Đông Ly vươn tay nâng cậu dậy, chần chừ: “Nhưng mà đệ đệ của ngươi…”
Thiếu niên duỗi tay xoa đầu tiểu bạch hồ, dịu dàng căn dặn: “Sau này đệ phải học được cách tự mình chăm sóc mình, lòng người hiểm ác, cũng đừng tuỳ tiện xuống núi, ở yên trên núi tu luyện chăm chỉ, có biết chưa?”
Vành mắt tiểu bạch hồ đỏ bừng, nó nhìn Bích Hoa, lại nhìn thiếu niên, dùng mu bàn tay dụi nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
“Ngoan, đừng khóc, ca ca có lỗi với đệ.”
Tiểu bạch hồ lắc đầu, nó đột nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: “Bích Hoa chính là ân nhân cứu mạng của ca ca sao?”
Thiếu niên gật đầu, thấp giọng trả lời: “Bích Hoa là chuyển thế của hắn.”
Tiểu bạch hồ lau khô nước mắt, hỏi: “Ca ca muốn đi đầu thai với Bích Hoa sao?”
Thiếu niên nói: “Huynh muốn kiếp sau có thể ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận.”
Tiểu bạch hồ khó chịu trong lòng, chỉ là nghĩ đến đây là hy vọng của ca ca, nó lại cảm thấy bản thân hẳn là nên vui vẻ lên, để cho ca ca an tâm mà đi.
Tiểu bạch hồ nói: “Ca ca yên tâm, đệ sẽ chăm sóc bản thân thật tốy, nên ca ca cũng phải chăm sóc bản thân và Bích Hoa đàng hoàng vào.”
Thiếu niên đỏ mắt ôm chầm lấy đệ đệ, không nói nên lời.
Sở Đông Ly hỏi thiếu niên: “Sao ngươi lại bị bắt?”
Thiếu niên kể: “Ngày ấy, ta ở ngoài thư thục chờ Bích Hoa thì vô tình nhìn thấy trưởng thôn đang nổi giận đùng xông vào hậu viện, ta tò mò nên bám theo đi qua nhìn thử thì phát hiện phu tử của Bích Hoa đang yêu đương vụng trộm với thê tử của trưởng thôn, trưởng thôn giận không kiềm được, nhất thời cơn giận bùng lên, muốn phóng hoả thiêu chết đôi gian phu dâm phụ kia. Thấy thế, ta xông vào cứu người nhưng chỉ cứu được phu tử của Bích Hoa, còn thê tử của trưởng thôn đã chết cháy, sau đó ta bị trưởng thôn tóm được, ông ta còn mời một tên hoà thượng về, dùng các loại pháp khí dò xét, tiếp theo thì nhốt ta trong lồng sắt rồi khoá lại."
Tiểu bạch hồ tức giận nói: “Cái đồ độc ác này, thật sự muốn cắn chết ông ta.”
Sở Đông Ly lại hỏi Bích Hoa: “Đệ nhớ kỹ những việc xảy ra tối hôm qua không?”
Bích Hoa dán vào thiếu niên, lòng vẫn còn sợ hãi: “Sáng nay đệ đến cửa thôn chờ huynh, sau đó bị trưởng thôn đẩy xuống hồ, nước trong hồ tối lắm, đệ muốn bò lên, đệ nhìn thấy phu tử đi qua, nhưng mà ngài ấy không hề nhìn thấy đệ… Tiếp theo thì đệ không hiểu sao lại bò lên được.”
Sở Đông Ly không nói gì, bò lên chỉ là quỷ hồn của Bích Hoa, bởi vì thư sinh thấy chết không cứu, rốt cục nó vẫn chết đuối.
Thiếu niên căm hận nói: “Sớm biết như thế thì ta đã để hắn bị lửa thiêu chết rồi.”
…
Sau khi đưa Bích Hoa đi gặp bà ngoại lần cuối, Sở Đông Ly tiễn Bích Hoa và thiếu niên lên đường.
Đây là lần đầu tiên Tạ Hi Tri đặt chân tới Minh giới, có phần không thích ứng kịp với Minh giới âm u lạnh lẽo.
Sở Đông Ly quen biết với Phán Quan, nghe xong yêu cầu của Sở Đông Ly, Phán Quan sảng khoái đồng ý với hắn.
Phán Quan nói: “Ngươi cần gì phải khách khí, có việc thì cứ nói, giúp được gì thì ta sẽ giúp.”
Sở Đông Ly nói: “Ta muốn ngươi tìm hai con tiểu yêu đi trừng trị hai người, để cho bọn họ đêm nào cũng lo lắng hãi hùng, không được yên ổn.”
So với việc trực tiếp giết chết trưởng thôn và thư sinh, mỗi đêm tìm quỷ đi doạ bọn họ lại càng hả hê lòng người.
Phán Quan đáp: “Chuyện này thì dễ thôi, ta không nhiều thủ hạ lắm, chỉ có tiểu quỷ là nhiều thôi.”
Sở Đông Ly mỉm cười: “Vậy làm phiền ngươi rồi.”
Phán Quan nhìn Tạ Hi Tri bên cạnh hắn: “Vị này là?” Ngay từ đầu y đã chú ý tới Tạ Hi Tri, chỉ là không lên tiếng hỏi.
Tạ Hi Tri đang muốn mở miệng thì giữa không trung bỗng nhiên có người ồ lên một tiếng: “Phượng Đế, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Diêm Vương đã trở về.
Phán Quan tò mò: “Đại nhân, ngài biết y à?”
Diêm Vương không trả lời Phán Quan, hắn ta ngạc nhiên nhìn Tạ Hi Tri, hỏi: “Chẳng phải đã nói ngươi đã dục hoả trùng sinh thất bại, nguyên thần tẫn tán hả? Sao lại…”
( có thể hiểu sơ là nguyên thần tiêu tán hết, không còn giữ lại được chút gì.)
Tạ Hi Tri đáp: “Đúng là ta đã chết rồi, nếu không thì sao lại chạy tới điện Diêm Vương của ngươi.”
Diêm Vương sửng sốt, hắn ta cười khan hai tiếng, nói: “Phượng Đế thật biết nói đùa.”
Tạ Hi Tri đáp: “Ta không nói đùa, đúng là ta chết rồi, ngươi coi như ta đã chết đi, đừng nói với người khác đã từng gặp ta, nhất là mấy lão bất tử kia trong tộc của ta.”
Trong lòng Diêm Vương có vô vàn điểm khả nghi, nhưng hắn ta không có hứng quản chuyện của người khác không liên quan tới mình. Tạ Hi Tri đã nói thế thì cứ làm như chưa từng gặp qua y đi, bèn đáp: “Đã như vậy, nếu Phượng Đế có thời gian rảnh thì mời đến cái chốn toàn người chết này ngồi một chút.”
Tạ Hi Tri sâu xa đáp: “Vậy đa tạ Diêm Vương.”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Diêm Vương cười: “Đừng khách khí.”
Sau khi hàn huyên một hồi, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri cáo từ rời đi.
Chờ cho Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri đi rồi, Phán Quan hỏi Diêm Vương: “Thanh niên hồng y vừa rồi là Phượng Đế à?”
Diêm Vương gật đầu: “Lạ thật, sao y lại đi chung với Sở Đông Ly nhỉ, Thiên giới đang rối loạn như nồi cháo, mà y thì ngược lai vẫn đang ung dung tự tại."
Phán quan nói: “Thiên giới càng giống nơi dành cho người chết hơn Minh giới chúng ta nhiều, ta cảm thấy việc y không thích ở lại Thiên giới là bình thường mà.”
Diêm Vương bật cười: “Lời này ngươi nói trước mặt ta còn được, bằng không thì sẽ bị người bắt thóp.”
Phán Quan bĩu môi: “Biết rồi, ta đâu phải người lắm miệng.”
…
Sau khi rời khỏi Minh giới, Sở Đông Ly đang định quay về Sở phủ thì Tạ Hi Tri nhắc nhở hắn: “Sở Sở, hôm nay ngươi hẹn gặp mặt Long Dật Vân ở Mai hồ.”
Sở Đông Ly nói: “Đúng là đã quên việc này, buổi trưa cũng qua rồi, thôi thì đi xem một chút.”
Lúc đầu Sở Đông Ly cho rằng Long Dật Vân nói không chừng đã sốt ruột không kiên nhẫn chờ nổi nữa, lại không ngờ rằng Long Dật Vân đang cực kỳ nhàn rỗi ngồi trong Lương đình hóng gió tự rót tự uống.
Tạ Hi Tri thu hồi khí tức, biến thành một con chim sẻ màu hồng đậu trên vai Sở Đông Ly, dự định cùng hắn đi qua.
Sở Đông Ly không vừa lòng: “Ta muốn tiểu khổng tước.”
Tạ Hi Tri không còn cách nào khác, đành phải biến thành tiểu khổng tước.
Sở Đông Ly hài lòng, sờ sờ tiểu khổng tước từ đầu đến chân xong mới ôm tiểu khổng tước bước đến.
“Tìm ta có chuyện gì?” Sở Đông Ly đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Long Dật Vân dừng lại trên người tiểu khổng tước mà Sở Đông Ly đang ôm, nhíu mày: "Đây là yêu quái gì?"
Tiểu khổng tước xoay người, chổng mông vào Long Dật Vân.
Sắc mặt Long Dật Vân tối sầm.
Thấy Long Dật Vân không nói lời nào, Sở Đông Ly trực tiếp quay lưng định rời đi.
Long Dật Vân tức giận trong lòng, gã cười lạnh: “Ngươi cứ việc đi, chỉ là ta sợ ngươi sẽ hối hận.”
Sở Đông Ly xoay đầu lại: “Lời này của ngươi có ý gì”
Long Dật Vân nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ rất có hứng thú với tung tích của mẹ ngươi.”
Sở Đông Ly sầm mặt: “Đừng lấy mẹ ta ra nói đùa, nếu không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
Long Dật Vân vân vê chén rượu trong tay, chậm rãi nói: “Mẹ ngươi chưa chết.”
Đầu óc Sở Đông Ly trống rỗng, mẫu thân… chưa chết?
Tiểu khổng tước lo lắng giật giật cổ áo Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly lấy lại tinh thần, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Long Dật Vân, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói thật?”
Long Dật Vân đáp: “Ngươi cảm thấy ta sẽ nói láo?”
Sở Đông Ly bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi có điều kiện gì?”
Long Dật Vân sẽ không có ý tốt chạy tới nói cho hắn biết mẫu thân chưa chết, chắc chắn là gã có mục đích.
Quả nhiên, Long Dật Vân nói: “Ta muốn Vạn ma chi hoa.”
Chương