PN về quá khứ của Tự Khuynh và Mạnh Chương, mình bổ sung sau khi xong PN nhé.
_________________________
Sự trưởng thành của thai nhi không thể thiếu chăm sóc của cha mẹ, cho nên Tiểu Phượng Hoàng khó chịu đến vậy, phần nhiều là bởi Nghiêm Trường Tễ không có bên cạnh.
Từ khi Nghiêm Trường Tễ nhận sai đến nay, quan hệ giữa hai người từ từ được xoa dịu, thân thể Tiểu Phượng Hoàng cũng ngày càng khá hơn. Lo lắng Tiểu Phượng Hoàng không được thoải mái, Nghiêm Trường Tễ dường như liều mạng rót hết linh lực của bản thân vào trong cơ thể Tiểu Phượng Hoàng, thậm chí đến độ sắc mặt của thoạt nhìn còn tốt hơn thời điểm chưa mang thai.
Nghi thức cử hành đại điển đạo lữ rườm rà, Tự Khuynh trước đó còn lo lắng con mình có thể kiên trì chịu đựng qua hay không, hôm nay xem ra có thể yên tâm.
Thân phận của Nghiêm Trường Tễ cao quý, kẻ có thể coi là bằng hữu của hắn đã ít lại càng thêm ít, mặc dù rất nhiều tiên nhân thích đàm luận bàn tán sau lưng, nhưng trước mặt hắn tự nhiên không dám lỗ mãng.
Lần này khó khăn lắm mới gặp được ngày đại hôn của hắn, không ít kẻ nóng lòng muốn thử, muốn nắm lấy cơ hội này chuốc cho hắn nghiêng ngả, để còn chứng kiến Thần Quân cao cao tại thượng say như chết là cảnh tượng thế nào.
Nghiêm Trường Tễ sao có thể không biết mưu mô trong đầu cái đám ưa náo nhiệt kia, chỉ là chìm trong niềm hân hoan ngày thành hôn, hắn hiếm hoi có thời điểm không so đo với bọn họ, ai tới cũng miễn cự tuyệt, rất có dáng vẻ không say không về.
Tiểu Phượng Hoàng chỉ mới nâng chén tượng trưng với đám Nghiêm Phi Trần, đã bị tiên tử của Nam Phương Thần điện dẫn về nghỉ ngơi, một số kẻ không rõ nội tình liền chế nhạo Tiên quân xót vợ quá rồi, Nghiêm Trường Tễ cũng chẳng chối, trêu chọc kiểu gì hắn cũng tiếp nhận.
Rượu này được ủ hơn mười ngàn năm, Nghiêm Trường Tễ một mặt không yên tâm, mặt khác Tiểu Phượng Hoàng thật sự cũng không chịu được loại rượu mạnh đến thế, nhấp hai ly đã có chút chếnh choáng mơ màng.
Ngoài tiền điện của Nam phương Thần điện cực kỳ náo nhiệt, hậu viện ngược lại trống rỗng im lặng, Tiểu Phượng Hoàng nằm trên giường xoa xoa bụng, chờ Nghiêm Trường Tễ trở về.
Cũng không biết có phải do đã uống rượu hay không, Tiểu Phượng Hoàng luôn cảm thấy thân thể có chút nóng...
Nghiêm Trường Tễ tự xưng là tửu lượng không tồi, nhưng liên tục tiếp rượu, cũng có chút ngà ngà.
Lúc này Bạch Trạch chợt thần thần bí bí ghé tới một chén: "Lăng Quang, thử cái này xem?"
"Cái gì?" Nghiêm Trường Tễ nhận lấy, đưa lên ngửi một chút, nghi hoặc hỏi, "Sao lại có mùi tương cẩm thảo?"
"Ngạc nhiên cái gì, đây chẳng phải là thứ có lợi cho ngươi sao?"
Biết cẩm thảo có công dụng ẩn gì, Nghiêm Trường Tễ cất lời: "Ta mà cần thứ này? Ngươi lấy ở đâu ra, chẳng lẽ bình thường ngươi còn có loại sở thích này?"
"Ngươi chớ nên nói lời bậy bạ." Bạch Trạch cười có chút hả hê, "Đây là thứ Tiểu Phượng Hoàng nhà ngươi đã uống, ta tình cờ ngửi ra, hoặc là có kẻ muốn nịnh nọt đôi chút, lén tráo rượu của y."
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Tương cẩm thảo, vốn là linh thảo xuất hiện ở ranh giới giữa Thiên giới và Nhân giới, người ta thường dùng để xông hương. Tuy nhiên nó còn ẩn giấu một đặc tính khác ----- sau khi trải qua chế biến đặc thù, đối với thần thú có lông vũ, liền có tác dụng thúc tình.
Rượu tương cẩm thảo là do tân khách đem khách, nhưng có thể ngay dưới mí mắt của hắn, thần không biết quỷ không hay đánh tráo chén rượu của Tiểu Phượng Hoàng, trừ chính kẻ gian tự mình hô hào bắt kẻ gian Bạch Trạch đây, làm gì còn tên nào khác?
Tiểu Phượng Hoàng đã rời đi được một khoảng thời gian, Nghiêm Trường Tễ vội trừng mắt nhìn Bạch Trạch một cái, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Ngươi chờ đấy cho ta!" Ngay sau đó xoay người đi thẳng.
Đám tiên quân xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn để ý Nghiêm Trường Tễ rời đi, bèn nhao nhao gọi với theo: "Lăng Quang, trời còn chưa tối mà, ngươi làm gì mà nóng ruột thế!"
Bạch Trạch nhịn cười, làm bộ phất phất tay: "Nào, nào, nào, gì đấy, giải tán, giải tán hết đi, có cái gì mà nhìn, sau này các ngươi thành thân có khi còn gấp hơn hắn đấy."