Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, lần mang bầu này của Tiểu Phượng Hoàng không chỉ có một thai, mà là cả một đôi song sinh.
Không nói Nghiêm Trường Tễ chẳng hề có chút kinh nghiệm làm cha nào, ngay đến Tiểu Phượng Hoàng cũng không tự mình nhận ra trong bụng bọc tận hai đứa trẻ, vẫn là vào một ngày đẹp trời trên núi Nam Ngu, Tự Khuynh cảm thấy bụng con trai có vẻ to một cách khác lạ, mới bày tỏ một lời vạch trần huyền cơ.
Năm xưa Tự Khuynh mang thai, đến tận khi đứa bé ra đời bụng vẫn không lộ rõ, khoác chiếc áo ngoài, liền không thấy gì cả, chỉ sờ lên mới phát hiện bất thường.
Mặc dù bụng Tiểu Phượng Hoàng vẫn bé hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng liếc lại một lần, sẽ lập tức nhận ra phần nhô lên nho nhỏ, rõ ràng là đang hoài thai.
Bởi thai nhi cần cực nhiều linh lực của cha mẹ để sinh trưởng, cho nên cơ bản sẽ không có Phượng hoàng nào một lần mang bầu cả hai đứa bé, Tiểu Phượng Hoàng coi như người đầu tiên.
Sau khi biết chuyện Nghiêm Trường Tễ mừng rỡ phát điên, bận bận bịu bịu chuẩn bị thêm một phần đồ dùng cho con, đã thế ngày nào cũng phải bàn bạc chuyện đặt tên đứa nhỏ cùng Tiểu Phượng Hoàng một lần.
Tự Khuynh nói, mỗi thế hệ chỉ tồn tại duy nhất một hậu duệ Phượng hoàng nhận được truyền thừa.
Bởi vậy đứa bé còn lại có khả năng cao là Chu tước, phu phu hai người bèn quyết định tên cho hai đứa nhỏ là Tự Tốn và Nghiêm Hoành.
Hết thảy mọi điều dường như trôi qua vô cùng hoàn mỹ, cho đến khoảng thời gian sau khi đứa trẻ ra đời, Nghiêm Trường Tễ mới hiểu được lũ nhóc con rốt cuộc là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.
Cục cưng vừa mới chào đời chẳng được bao lâu đã đạp vỏ, y như lời Tự Khuynh nói, một đứa là phượng hoàng nhỏ, đứa còn lại là chu tước bé, chui ra từ vỏ trứng, chiêm chiếp mấy tiếng mềm nhũn rồi dùng sức nhào vào lòng Tự Phỉ.
Phượng hoàng nhỏ ra đời muộn hơn Chu tước bé một chút, hai cục lông xù một vàng một đỏ, đi còn chưa vững, nhấc chân một cái đã xiêu vẹo sắp ngã đến nơi. Tự Phỉ bị bọn nhóc manh hóa chết, sau khi ôm vào ngực liền không muốn buông tay, hoàn toàn bỏ quên Nghiêm Trường Tễ.
Nghiêm Trường Tễ nhìn phu nhân nhà mình ôm đứa trẻ nhà bọn họ, còn hôn lên đầu mỗi đứa một cái, lập tức ghen tỵ, mà chẳng dám nói ra. Ngày trước bị Bạch Trạch phát hiện hắn cố tình biến nhỏ đã quá đủ mất mặt rồi, nếu giờ còn truyền đi lời đồn thổi Lăng Quang Thần Quân tranh sủng với con trai, chẳng biết sẽ bị cười nhạo thành cái dạng gì nữa.
Nghiêm Trường Tễ không biết làm sao, chỉ có thể tới sau lưng Tự Phỉ, ôm lấy cả vợ lẫn con, tựa đầu lên vai vợ, buồn thiu uể oải nghiêng đầu hôn lên má đối phương.
Từ đầu đến cuối Nghiêm Trường Tễ đều chẳng nói chẳng rằng, Tự Phỉ nhận ra sự khác thường của hắn, buồn cười lấy cùi chỏ chọt hắn một cái, hỏi: "Ngươi sao thế, sao lại ủ rũ mất tinh thần vậy?"
"... Không có gì." Nghiêm Trường Tễ càng hôn mạnh hơn, gặm thành một chuỗi dấu đỏ trên cổ Tự Phỉ.
"Nào... đừng nghịch." Tự Phỉ khẽ cười, tránh né, "Ngươi ôm bọn nhóc một cái nhé?"
Phượng hoàng nhỏ và Chu tước bé nghe được giọng phụ thân, nghển cổ nghiêng đầu, hướng về phía hắn "chiếp chiếp" hai tiếng.
"...Ta là ai? Ta là cha ngươi!" Nghiêm Trường Tễ tức giận nói, bị lão bà ghẻ lạnh đã khiến hắn bực bội trong lòng, giờ còn bị nhi tử ghét bỏ, hắn tức đến thò tay qua định ấn cái đầu xù nhỏ của lũ con trai một cái.
"Ôi chao ôi chao, đừng chọc đừng chọc..." Tự Phỉ vội vàng ngăn lại, "Bọn nó còn bé lắm mà, chưa nhận ra ngươi ngay lập tức cũng không có gì kỳ lạ."
Đám chim non bèn xòe cánh nhỏ cố sức ôm chặt lấy mẫu thân, giả ngu nói: "Chiếp."
Tự Phỉ không nhịn được phì cười ra tiếng: "Ngươi nhìn các con này, đáng yêu quá chừng."
Đám chim non lại làm nũng: "Chiếp chiếp."
"Được rồi, chỉ hôn các con... Cha sẽ không tranh giành với các con đâu."
"..." Nghiêm Trường Tễ gần tức chết, cảm thấy địa vị của mình trong nhà ngày càng đâm thẳng xuống đất (mặc dù trước kia cũng chẳng lấy gì làm cao cho lắm) nhưng không thể nổi giận, chỉ đành cõng lấy một bọc ưu sầu.
Tự Phỉ vẫn chìm trong vui vẻ, dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu các con, cười mắng: "Nghịch ngợm quá đi."
Y vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng "póc", một làn khói trắng phất qua, bên chân bỗng thừa ra một con chim đỏ mập mạp.
Tự Phỉ: "..."
Chim đỏ nhỏ "phành phạch phành phạc" bay vào ngực Tiểu Phượng Hoàng, hung hăng dạt thằng con trai qua, nghênh ngang chiếm lấy vị trí trung tâm.
"Ta nói này ngươi không có ý tưởng gì mới hay sao? Lại biến nhỏ đi... Ngươi thật đúng là..." Tự Phỉ hết nói nổi, "Ngươi vẫn nên đổi trò mới đi, chứ cách này ta xem đến phát ngấy rồi được không hở?"
Nghiêm Trường Tễ bịt tai không nghe, hắn cố ý biến trở về bản thể chỉ lớn hơn các con một chút, ỷ vào ưu thế ngoại hình chiếm đoạt vị trí tốt nhất trong lòng Tiểu Phượng Hoàng.
Tuy nhiên ngoài dự liệu của hắn, đám chim non không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ ưỡn cổ về phía hắn chiêm chiếp mấy cái, hiển nhiên không nhận ra đây là lão cha ấu trĩ của chúng nó.
Tự Phỉ dở khóc dở cười: "Ngươi xem ngươi kìa, bọn nhỏ cũng nhận ngươi thành ca ca luôn rồi, nghịch ngợm bậy bạ gì đây chứ!"
Đám chim non căn bản không nghe lời mẹ, không ngừng ríu ra ríu rít, đòi được cùng chơi với "ca ca".
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Tự Phỉ hoàn toàn không phản đối, đặt ba con chim mập xuống đất, vỗ đầu các con một cái, dặn dò: "Vậy mọi người cứ chơi vui vẻ nha. Tiểu Hồng, chăm sóc Tốn Tốn và Hoành Hoành cho thật kỹ, không được bắt nạt bọn nhỏ, biết chưa?"
"Chiếp chiếp!"
"... Chíp."
Nghiêm Trường Tễ tự lấy đá đập chân, may là đợt trước hắn cũng rèn được mười phần kinh nghiệm trông trẻ trên núi Nam Ngu, đối phó với con trai nhà mình hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ trong chốc lát đã hòa nhập với lũ trẻ, lăn lộn nghịch phá khắp sân.
Rồi sau đó không rõ Nghiêm Trường Tễ nói gì với các con, mà hai nhóc chim non giật mình một cái nhảy dựng, chỉ thấy Nghiêm Trường Tễ biến thành bản thể Chu tước to lớn, dùng cặp cánh bảo vệ chim non, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu dài.
Tự Phỉ trốn một bên, len lén dùng pháp bảo ghi lại màn này.
Thời kỳ choai choai hai nhóc chim non đã bướng không bảo nổi, sau khi lớn lên hóa hình được rồi có thể nói càng thêm "hố cha" vô cùng.
Tự Tốn cùng Nghiêm Hoành mới vừa biến được ra tay chân mũm mĩm, tò mò đòi mạng, đưa ngón tay mập ú chọc chọc cánh tay Tự Phỉ. Chọc được vào rồi, lập tức phấn khởi vỗ tay cười ngốc.
Nghiêm Trường Tễ cảm thấy thú vị, cũng đi qua vỗ một cái lên vị trí vừa bị chọc của Tiểu Phượng Hoàng, ngạc nhiên hỏi: "Nghịch thích vậy sao?"
Ai ngờ hắn mới chỉ thuận tay chạm một cái, các con đã biến sắc, lập tức vỗ rớt bàn tay của hắn, giọng sữa bi bô: "Không, không cho phép cha bắt nạt mẹ!"
Hai đứa nói còn chưa sõi, vừa ủn ủn hắn, vừa hung dữ nói: "Hừ, cha xấu! Đi ra!"
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Tự Phỉ bị mấy người bọn họ chọc cho cười gập cả người.
Thời điểm Tự Tốn và Nghiêm Hoành có thể hóa hình, đứa nhỏ của Mạnh Chương và Tự Khuynh cũng ra đời, là một nhóc Thanh long đáng yêu mười phần. Mặc dù nó nhỏ tuổi nhất, nhưng do vai vế, Tự Tốn và Nghiêm Hoành cũng phải gọi nó một tiếng tiểu cữu cữu.
Tin tức hai người tái hợp đã truyền khắp Thiên giới, mặc dù không mở tiệc chiêu đãi khách khứa nhân dịp người con thứ hai chào đời, nhưng các tiên quân vẫn gửi tới cơ man lễ vật quý báu, mừng tiểu điện hạ ra đời.
Ba đứa nhóc rất thân với nhau, thường xuyện tụ lại một chỗ, thêm cả con trai của Nghiêm Phi Trần, bày dăm ba trò đùa quái gở, khiến Thiên giới gà bay chó sủa loạn cào cào.
Tuy nhiên tính ra nhóc Thanh long vẫn là ngoan nhất, nó càng thêm hoạt bát so với Tự Phỉ ngày xưa, cũng càng dính Tự Khuynh hơn nữa. Có lần Mạnh Chương muốn đưa nó đến Đông phương thần điện, lúc đầu nó còn hăng hái vui đùa với đám tiên đồng, kết quả chưa được nửa ngày liền liều mạng đòi về tìm Tự Khuynh, đúng lúc Mạnh Chương đang có chuyện gấp phải xử lý, thành ra bị thằng nhóc xoay cho sứt đầu mẻ trán.
Một ngày khác, Giám binh Thần Quân của phương Tây đến xem cháu trai, nghe nói thằng bé thông minh vô cùng, bèn hỏi nhóc Thanh long giữa cha và mẹ nhóc thích ai hơn một chút, nhóc Thanh long ôm lấy Tự Khuynh, ưỡn ngực trả lời: "Ta thích mẹ nhất!"
Giám binh buồn cười nhìn Mạnh Chương, nói: "Tại sao lại thích mẹ nhất?"
"Bởi vì ta thích mẹ, cũng thích cha. Cha lại cũng thích mẹ, như vậy ta có hai cái thích mẹ liền, chính là thích mẹ nhất rồi còn gì!"
Giám binh độc thân vạn năm gây sự không thành, khen lấy khen để.
Mạnh Chương đón lấy nhi tử ôm vào lòng, gõ lên chóp mũi thằng bé: "Có chút chưa đúng rồi."
Nhóc Thanh long chớp chớp mắt: "Là gì thế?"
"Mẹ cũng thích cha đó." Mạnh Chương vừa nói, vừa quay đầu về phía Tự Khuynh, "Có phải vậy không, A Khuynh?"
Tự Khuynh đỏ hồng hai tai, rõ ràng không muốn trả lời, nhưng sau một hồi trầm mặc, vẫn nghiêng đầu nhỏ giọng đáp một câu: "Ừ."
Mạnh Chương tiếp lời, "Nhưng mà, cha luôn thích mẹ nhiều hơn một chút. Ví dụ nói mẹ thích cha mười phần, thì cha chính là thích mẹ mười hai phần vậy."
Tự Khuynh nghe được đỏ bừng cả mặt, dưới ánh mắt trêu đùa của Giám binh ngồi thẳng cũng khó khăn.
Nhóc Thanh long lại với tay đòi mẹ bế: "Vậy là con vẫn thích mẹ nhất!"
[Toàn văn hoàn]
__________________
Phần xưng hô lẽ ra nên để là "mẫu thân", "phụ thân/a đa" v...v... cơ mà đoạn cuối rồi nên mình lười cài đặt autocorrect mà cũng lười gõ từ dài, nên cứ để tạm như trên, mình cũng không có kinh nghiệm đọc cổ trang lắm, nếu đa số các nàng thấy để "cha mẹ" không phù hợp thì mình sẽ đổi về từ gốc nha (dù thế nào cũng cho mình ý kiến để cải thiện trong các lần sau nhé).
Lẽ ra làm bộ này rất nhanh mà lần lữa lâu quá, đợt này cũng siêu bận hôm nay chỗ mình mới bắt đầu lo phòng dịch mới cho nghỉ học nên mới có thời gian làm nốt:(( Cảm ơn mọi người dù đã đọc bản QT nhưng vẫn qua ủng hộ mình️️️, dù truyện này mình không quá chăm chút, còn thiếu lên thiếu xuống