Người vượn khác thường
(Cảm nhận của Đường Lạc)
___n
Kỷ Thần Tu nói: “Ẩm trà phải bắt đầu từ nước, Lục Vũ trong《Trà Kinh》có nói: Nước đun trà, dùng nước từ trên núi chảy xuống là thượng đẳng, nước sông là trung đẳng, còn nước giếng là hạ đẳng.”
Kỷ Thần Tu lại nói: “Nước được chia thành thiên thủy, địa thủy, tuyền thủy.”
Kỷ Thần Tu còn nói: “Thiên thủy đương nhiên là tốt nhất, bao gồm tuyết thủy và nước sương sớm. Ngay cả Tào Tuyết Cần cũng đề cập đến việc từng thu gom tuyết thủy trên hoa mai để pha trà trong《Hồng Lâu Mộng》.”
Kỷ Thần Tu còn đắc ý nói: “Đường Lạc, anh hôm nay thật có lộc ăn nha, hôm nay đúng lúc dưới quê có gửi lên một ít, là hàng thượng phẩm đó! Đồ tốt như vậy không phải ở đâu cũng có thể uống được đâu nha.”
Đường Lạc như nhìn thấy quái vật mà nhìn chằm chằm Kỷ Thần Tu đang nói liên miên. Cái tên quái vật này thực sự biết nhiều như vậy? Đường Lạc quên mất Kỷ Thần Tu thực ra cũng là một người rất có học thức, suy cho cùng có can đảm làm người viết tiểu thuyết mang đậm tính chất lịch sử, nếu không có vốn văn hóa nhất định bên trong sẽ không dám dấn thân vào. Đường Lạc cũng quên mất Kỷ Thần Tu đã từng nói chị út của cậu là chuyên gia nghiên cứu trà đạo. Hắn càng quên mất đôi khi gần đèn có thể sẽ sáng. Tổng kết lại một câu, Kỷ Thần Tu lại khiến cho Đường Lạc bất ngờ thêm một lần nữa.
Nhìn thấy Đường Lạc không nói tiếng nào nhưng vẻ mặt lại tràn đầy nghi ngờ, Kỷ Thần Tu bất mãn nâng cao giọng, “Anh đừng có xem thường số nước này nha, đây là do đích thân dì Phương của tôi thu gom từng giọt từng giọt một trong vườn sen ở nhà, tuy rằng không khó thu gom như Tào Tuyết Cần đã nói, nhưng chắc chắn anh sẽ không uống được thứ này ở bên ngoài đâu.”
“Vườn sen ở nhà của cậu?” Đường Lạc bất ngờ đầy đầu, thứ nước được thu gom từng giọt từng giọt một này thực sự rất trân quý. Đường Lạc lớn lên trong văn hóa thức ăn nhanh, chưa bao giờ cho rằng chuyện phí hết tâm tư đi thu gom những thứ chỉ cần uống một ngụm là hết sạch như thế này là có ý nghĩa, hơn nữa… có nhất thiết phải chú trọng như vậy không? Với lại xem ra… tên người vượn này dường như sống rất xa hoa.
“Đúng vậy! Hiện tại cũng đang là mùa sen nở.” Kỷ Thần Tu thờ ơ đáp, ngón tay thon dài duỗi một cái, bắt đầu quá trình pha trà tao nhã dài dằng dặc.
Đường Lạc vẫn dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn Kỷ Thần Tu đang nâng lên hạ xuống bộ trà cụ hết lần này đến lần khác mà không biết chán, đáng ngạc nhiên là không sai chút nào! Có điều thứ đáng ngạc nhiên không phải là những thao tác kia của cậu, đôi khi đi tiếp khách, hắn cũng có đến các quán trà, không phải hắn chưa từng thấy qua những kỹ xảo chuyên nghiệp này từ các trà nghệ sư hạng nhất. Thứ đáng ngạc nhiên ở đây chính là tên người vượn nhìn thế nào cũng chỉ có thể sáng ngang mấy thằng ngốc kia, lại có thể sống một cách tinh tế như vậy. Mà bản thân hắn cũng bắt đầu có hứng thú to đùng với những ngón tay thon dài trắng nõn của Kỷ Thần Tu, đàn ông thì thường ít người có được ngón tay đẹp như vậy, mỗi một cái vung tay đều mang theo sức hấp dẫn không thể chối từ, một phong thái khó mà diễn tả bằng lời, ít nhất thì từ trước đến nay Đường Lạc vẫn chưa từng thấy qua bao giờ.
(trà nghệ sư: nghệ nhân pha trà)
Ngón tay thon dài chậm rãi lướt dọc theo miệng chén, dừng lại ở nắp ấm trà, ấn giữ cố định nắp ấm rồi hơi nâng ấm trà lên, một dòng nước màu lục nhạt chảy ra từ trong ấm, rót đúng đến hai phần ba chén, sau đó thu tay lại. Đặt ấm trà xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, khẽ đung đưa chén trà trong tay… Đường Lạc suốt toàn bộ quá trình chỉ nhìn thấy ngón tay của Kỷ Thần Tu bay lượn trên bàn. Cả quá trình pha trà khá dài tựa như một điệu múa vậy, khi nhanh khi chậm, như là đang trêu chọc các dây thần kinh nhạy cảm bên trong người hắn…
Đường Lạc ngẩn người nhìn chăm chăm vào người đang chuyên tâm ngồi đối diện. Áo sơ mi quê mùa tại sao lại có thể trở nên tao nhã như vậy được chứ? Rõ ràng cái áo rộng thùng thình mặc trên người Kỷ Thần Tu thoạt nhìn không hợp chút nào, nhưng lại có một chút khí chất thanh nhã của người xưa, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, trượt lên trượt xuống theo động tác của cánh tay, kéo theo cổ áo rộng lớn, thỉnh thoảng lại để lộ xương quai xanh… Nhìn lên nữa liền thấy đôi môi đang khẽ mím, đo đỏ dưới bầu trời đêm trở nên cực kỳ chói mắt.
Ừng ực~ Đường Lạc đỏ mặt vội vàng cúi thấp đầu, hắn rõ ràng là đang nuốt nước miếng. Ô mài gót… Hắn rõ ràng là đang vì con người vượn khác thường này mà nuốt nước miếng.
“Uống trà nè! Thông thường đều là uống đạo thứ hai và đạo thứ ba, đạo thứ nhất thì quá đậm còn đạo thứ tư thì quá nhạt!” Kỷ Thần Tu đột nhiên lên tiếng phá vỡ suy nghĩ bậy bạ của Đường Lạc, đồng thời cũng vô tình dọa hắn sợ hết hồn, vô cùng thất thố mà bừng tỉnh.
“À… ừ…” Đường Lạc lắp ba lắp bắp qua loa trả lời Kỷ Thần Tu cho có lệ.
Kỷ Thần Tu không để ý chút nào, vẫn tiếp tục mỉm cười, giơ tay nâng ấm trà, kề vào chén trà, nín thở, tập trung suy nghĩ, chuyên tâm vào dòng nước trà đang chảy ra cuồn cuộn trước mắt. Áo sơ mi khẽ động, phần da thịt thiếu ánh mặt trời mịn màng bên trong vô tình lộ ra ngoài, Đường Lạc lại bồn chồn một trận, không dám cho ánh mắt vượt xa hơn.
“Muốn phẩm trà thì trước tiên phải ngửi mùi thơm, sau đó nhìn màu sắc của nước trà, cuối cùng mới thưởng thức mùi vị của trà.” Kỷ Thần Tu tràn đầy hứng thú nâng chén trà, đưa đến trước mặt của Đường Lạc, “Hương thơm tràn đầy từng kẽ răng, ngọt thấu tâm can lại thanh họng, tâm trạng hăng hái tới tận trời cao. Thấy sao hả?”
“Cũng tạm được!” Đường Lạc tiếp tục trả lời cho có lệ, nhận lấy chén trà cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Thần Tu. Hắn thực sự đã bị mê hoặc, người này bình thường rõ ràng tầm thường đến không thể tầm thường hơn, tại sao vào giờ khắc này lại giống như trúng tà mà trở nên thoát tục như vậy.
Hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong khoang mũi, người ngồi đối diện đang dùng nụ cười kỳ vọng nhìn mình, Đường Lạc giống như bị trúng tà vậy, một ngụm liền uống hết, nóng đến đầu lưỡi cũng muốn rụt lại. Đường Lạc bị cái nóng làm bừng tỉnh, gọi ý thức của hắn quay trở về, cẩn thận cắn chặt đầu lưỡi, thực sự là kẻ câm ăn nhầm hoàng liên mà.
(kẻ câm ăn nhầm hoàng liên: hoàng liên là một vị thuốc Đông y, mà mọi người biết đó, thuốc Đông y thường rất đắng nên kẻ câm có ăn nhầm hoàng liên thì có đắng đến đâu cũng chỉ biết cam chịu vì không nói được, câu này có nghĩa là có nỗi khổ mà không nói được nên lời)
“Ây da! Sao anh lại như vậy chứ? Thưởng thức trà chú trọng nhất chính là chữ ‘phẩm’, một chén trà tốt nhất nên chia làm ba lần uống, cuối cùng mới một hơi uống cạn sạch, có thể nói là sung sướng dã man. Vậy mà anh… anh…” Kỷ Thần Tu nổi nóng, ngón tay chỉ vào Đường Lạc còn mang theo hơi nước…
Đường Lạc bị chỉ trích đến mất hết hình tượng, dáng vẻ của Kỷ Thần Tu rõ ràng là đang cười nhạo hắn không biết thưởng thức trà. Hảo cảm vì sự mị hoặc của cậu mà phát sinh vào lúc đầu gần như biến mất không còn một dấu vết, phong thái cái quái gì? Lễ nghi cái quái gì? Cái tên ngu ngốc trước mặt này bày đặt nổi dậy đơn giản cũng là đốt nhang trước mặt Chúa Jesus, hát Thánh ca trước mặt Phật tổ. Giận dỗi đặt chén trà xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ để ý đến cảnh đêm phía bên ngoài.
“Sao vậy?” Kỷ Thần Tu rụt người lại, quan tâm hỏi han Đường Lạc. Đường Lạc quay đầu lại, ánh mắt vừa đúng nhìn thằng vào cổ áo của người vượn. Chết tiệt… Ngày đó đúng ra nên đem bỏ hết đống quần áo thảm họa của cậu đi cho rồi. Tên này sao lại thích mặc sơ mi oversize đến vậy chứ? Lồng ngực như ẩn như hiện kia lẽ nào là bày ra cho người khác nhìn? Đường Lạc nóng máu. Dời tầm mắt, tim cứ thình thịch~ mà đập loạn.
“Trà ngon như vậy nên chậm rãi thưởng thức mới không phụ tâm ý của người pha trà.” Kỷ Thần Tu nói rất nghiêm túc, trên gương mặt bình thản lại mang theo vẻ thất vọng.
Nhìn thấy nét mặt hiếm có, Đường Lạc cũng trở nên yên lặng, nâng một chén trà, nhẹ nhàng xoay tròn phía dưới mũi, sau đó mới mở miệng hớp một ngụm nhỏ, tinh tinh, tế tế, lại thanh thanh, rất mê hoặc người. Mặc dù không cam tâm, nhưng thời điểm đầu lưỡi tiếp xúc với nước trà, một mùi thơm đặc biệt lan tỏa khắp khoang miệng, trực tiếp kích thích các nụ vị giác, còn mang theo vị đắng nhàn nhạt, một lát sau liền chuyển thành vị ngọt. Đường Lạc không thể không thừa nhận những lời Kỷ Thần Tu nói, nếu không uống trà này, bản thân thực sự sẽ hối hận.
(nụ vị giác: trên lưỡi của chúng ta có các nụ vị giác, là tập hợp của khoảng tế bào, các sợi thần kinh sẽ kết nối từng nụ vị giác tới não, thông báo cho ta biết đồ ăn đắng hay ngọt…)
“Sao hả? Ngon ha!”
“Ừm!” Đường Lạc chột dạ đáp, bị Kỷ Thần Tu chiếm thế thượng phong, đây chính là điều một chút hắn cũng không cho phép, huống chi bản thân hắn trước đó còn như trẻ con mà đẩy chén trà do cậu đưa cho. Nội tâm mâu thuẫn nặng nề với mặt mũi. Thật không cam tâm chút xíu nào.
“Anh với Việt Hoành á… sao quen được với nhau vậy?”
Cho dù Đường Lạc có giỏi giao thiệp như thế nào đi nữa thì cũng không tiêu hóa nổi cách đổi chủ đề câu chuyện thần tốc của Kỷ Thần Tu. Tâm tình vốn ôn hòa, đều bị những lời này của Kỷ Thần Tu khuấy động đến bốn phía đều nổi sóng, hắn nghiêm mặt, xoay xoay chén trà trong tay, trầm ngâm ngửi hương thơm của trà, cộc cằn đáp:
“Thì là quen nhau như vậy đó.”
“Thì là quen nhau như vậy đó? Vậy do người nào tiến tới trước?” Bạn nhỏ Kỷ Thần Tu siêu phàm thoát tục lập tức hiện nguyên hình, thành công biến thành một bạn nhỏ thô bỉ ổi.
“Cậu nghĩ cậu đang quản ai vậy, cậu hỏi nhiều như thế làm gì?” Đường Lạc phát hỏa, bàn tay cầm chén trà cũng từ từ tăng thêm lực, “Kỷ Thần Tu, tôi nói cho cậu biết, một người đàn ông khôn khéo là người sẽ không biết rõ giới hạn của người khác ở đâu, còn không biết sống chết mà vượt qua.”
“Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà! Anh cần gì phải phát hỏa như vậy, uống trà là để bản thân bình tâm tĩnh khí, sao anh còn phát hỏa lớn đến vậy chứ?” Kỷ Thần Tu chưa gì đã lo oán trách trước, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đường Lạc, do dự một chút, vốn đang lên mặt dạy đời người khác liền vội vàng cụp đuôi, “Anh bị nói trúng tim đen chứ gì? Nói cho tôi nghe một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu, dù gì chuyện cũng đã qua, hay anh buông xuống đi, giống như chén trà này nè, nếm thử một lần liền khó có thể quên được, cho dù không có chén trà ở trước mặt thì cuối cùng anh vẫn có thể nhớ đến hương vị của nó.”
Chú thích:
Thiên thủy, địa thủy, tuyền thủy, tuyết thủy: lần lượt là nước từ trên trời, nước lấy dưới lòng đất, nước trong các con suối và nước do tuyết tan tạo thành.
Đạo thứ n: chỉ lần pha thứ bao nhiêu của một lượng trà nhất định (nghĩa là khi pha sẽ không thêm hay bớt lượng trà ban đầu có trong ấm), thường thì đầu tiên người ta sẽ cho nước nóng vào ngập trà, sau đó đổ hết phần nước này đi vì nó khá đậm, uống sẽ thấy vị chát và không thanh, đây chính là đạo thứ nhất hay còn gọi là bước rửa trà. Sau đó người ta lại rót nước sôi vào và mới bắt đầu uống lần nước thứ hai này vì nó không còn chát và vị trà thanh hơn rất nhiều, đây chính là đạo thứ hai. Đạo thứ ba, đạo thứ tư,… cũng tương tự như vậy.