“Anh bị nói trúng tim đen chứ gì? Nói cho tôi nghe một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu, dù gì chuyện cũng đã qua, hay anh buông xuống đi, giống như chén trà này nè, nếm thử một lần liền khó có thể quên được, cho dù không có chén trà ở trước mặt thì cuối cùng anh vẫn có thể nhớ đến hương vị của nó.” Kỷ Thần Tu dùng vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có để nói những lời trên với Đường Lạc, có thể ngay cả bản thân cậu cũng không biết vẻ mặt của cậu bây giờ có bao nhiêu sức thuyết phục.
“Kỷ Thần Tu? Cậu…”
Khuôn mặt của Kỷ Thần Tu áp sát vào Đường Lạc, không hề do dự mà phóng đại trước mặt hắn. Ở cự ly gần như vậy, còn nói những lời thế kia, không hề giống với Kỷ Thần Tu mà hắn quen biết chút nào. Đường Lạc bị dồn ép đến giơ cờ trắng đầu hàng, nhấp một ngụm trà, mới chịu mở miệng ngọc.
“Tôi và Việt Hoành học chung trường đại học.”
“Ừm.” Kỷ Thần Tu nằm dài ra bàn, gật gật đầu nhìn Đường Lạc.
“Tôi học trên cậu ta hai khóa.”
“Sau đó thì sao?”
“Chúng tôi quen biết nhau tại dạ tiệc đón học sinh mới của nhà trường, tôi đứng hát trên sân khấu, cậu ta đứng dưới sân khấu… la hét phản đối.” Đường Lạc có phần không cam tâm mà cau mày, đó là một đoạn hồi ức rất đáng yêu, luôn nằm ở một vị trí không thể thay thế trong suốt những năm tháng Đường Lạc trưởng thành, mặc dù nhân vật chính rất đáng ghét, nhưng kỉ niệm này lại không liên quan đến nhân vật hôm ấy, đây chẳng qua chỉ là một đoạn hồi ức của tuổi thanh xuân mà thôi. Đường Lạc thậm chí còn ghen tị với chính bản thân hắn khi đó, có thể tùy theo lòng mình, như một đứa con nít tranh hơn thua với một đứa con nít khác ở nơi có nhiều người xem như vậy.
“Bộ anh hát dở lắm hả?” Kỷ Thần Tu tò mò hỏi, bộ dáng ngẹo đầu nhìn như đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Dĩ nhiên là không phải rồi!” Đường Lạc liếc cậu một cái, “Chỉ là cậu ta không thích con người của tôi mà thôi. Bởi vì khi cậu ta mới vào năm nhất đại học, lúc nhập học có đi theo nhờ tôi tư vấn về thủ tục nhập học, nhưng… khi đó tôi tâm cao khí ngạo hoàn toàn không đem một nhóc con như vậy đặt vào mắt, cho nên trong lúc vô ý đạp phải chỗ đau của người có lòng tự trọng cao như cậu ta.”
“Đúng là tự gây thù chuốc oán mà.” Kỷ Thần Tu không hiểu tại sao lại nói câu này, chậm rãi uống một ngụm trà, ánh mắt không biết liếc về phía nào, “Tôi… vẫn chưa được nghe anh hát.”
“Nếu cậu không muốn nghe tiếp, vậy tôi sẽ không nói nữa.” Sắc mặt Đường Lạc rất khó coi, rất bất mãn đối với thái độ của Kỷ Thần Tu. Nhưng đã kể chuyện quá khứ rồi thì giống như rang đậu vậy, một khi đã bắt đầu rồi thì sẽ không dừng lại được.
(Khi rang đậu thì không được ngừng tay, phải đảo đậu liên tục nếu không đậu sẽ bị khét và chín không đều)
“Nghe… tôi nghe mà… Anh nói cái gì tôi cũng nghe hết…” Kỷ Thần Tu cười ha ha rót thêm trà cho Đường Lạc, “Sau đó thì sao?”
“Tôi nhảy xuống sân khấu, vừa hát vừa đi đến trước mặt cậu ta, sau đó đưa micro cho cậu ta.” Đường Lạc cúi đầu cười tủm tỉm, vẻ mặt phơi phới này ôn nhu vô hạn, “Tôi cho rằng cậu ta sẽ xấu hổ, ai ngờ cậu ta không những không sợ hãi mà còn hát tiếp bài hát của tôi. Tôi còn nhớ năm đó tôi hát là một bài hát tiếng Anh, không ngờ cậu ta cũng biết hát.”
“Anh cũng rất can đảm còn gì!” Kỷ Thần Tu nằm dài trên bàn, xoay xoay chén trà trong tay, bĩu môi, “Lúc đó tên Việt Hoành kia chắc sướng lắm ha.”
“Cậu nói chuyện thô bỉ vừa thôi.” Đường Lạc cau mày, giật lấy chén trà trong tay Kỷ Thần Tu, “Tôi cứ nghĩ rằng cậu rất yêu quý những dụng cụ này chứ.”
“Tôi cũng nghĩ rằng anh không thích Việt Hoành đó thôi.” Kỷ Thần Tu vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, cũng không thèm ngẩng đầu lên, lấy một cái chén khác tiếp tục xoay.
“Tôi với cậu ta đã không là gì của nhau.” Đường Lạc đỏ mặt phản bác, thanh âm chớp mắt lại trở nên rất chán rất nản, “Tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện không có đầu óc như vậy với bất kì người nào nữa, cả đời người chịu đau thương một lần là đủ rồi.”
Đường Lạc cảm thấy hắn có kể khổ với Kỷ Thần Tu thì cũng đã quá trễ, nội tâm chưa bao giờ nói ra sâu thẳm bên trong hắn, không thể chịu được nữa mà muốn gấp rút xông ra ngoài, nó khao khát được hỏi thăm, khao khát được phóng thích, nó không muốn tiếp tục bị đè nén nữa.
“Có nhiều người đối với tình yêu tràn đầy dũng khí, như cậu chẳng hạn. Có nhiều người lại biết hưởng thụ ái tình một cách thông minh, như Ngải Thanh chẳng hạn. Nhưng đối với tôi mà nói, như hiện tại là đủ lắm rồi, tôi không có dũng khí của cậu, cũng không thông minh được như Ngải Thanh. Cho nên Việt Hoành đối với tôi mà nói, chút hận thù duy nhất còn sót lại này chỉ sợ cũng không tồn tại được lâu. Hóa ra… tôi con mẹ nó cũng là người tốt ha.”
“Anh vốn đã là người tốt rồi mà!” Kỷ Thần Tu không nhìn về phía Đường Lạc, nhỏ giọng nói: “Từ đầu tôi đã nói với anh như vậy rồi còn gì.”
“Ha ha… Đúng rồi ha!” Đường Lạc ôn nhu ngoài sức tưởng tượng, không hề để tâm chút nào mà tiếp tục uống trà. Thực ra hắn không biết dáng vẻ hiện tại của hắn có bao nhiêu đáng thương, giữa hai đầu lông mày đều vướng mắc đau thương của quá khứ, làm người ta không thể không muốn đưa tay lên an ủi vết thương của hắn.
“Đường Lạc? Anh…” Kỷ Thần Tu vô cùng kinh ngạc mà ngẩng hẳn nửa người trên để nhìn gương mặt lộ đầy vẻ ưu thương của Đường Lạc, bàn tay cũng vươn tới theo bản năng. Thời điểm Đường Lạc ngẩng đầu, bàn tay của Kỷ Thần Tu chỉ cách gò má hắn vài cm, trong mắt Đường Lạc cũng ngập tràn kinh ngạc, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Đường Lạc, người gọi đến chính là một nhân vật chính khác của câu chuyện vừa mới kể.
“Anh… đừng để ý… Cứ bắt máy đi…” Thanh âm của Kỷ Thần Tu càng nói càng nhỏ, cuối cùng đều quay về trong cổ họng cậu, dù gì Đường Lạc cũng không nghe được. Hắn sững sờ trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Kỷ Thần Tu.
“Cậu đúng là khắc tinh của tôi mà.” Đường Lạc oán trách, ấn phím nhận cuộc gọi.
Kỷ Thần Tu mất tự nhiên mà thu tay về, cắn môi khôi phục lại tư thế lúc đầu, lại bắt đầu nhẫn nại xoay xoay chén trà trong tay. Đường Lạc rất nhanh đã cúp máy, nhưng lại đứng lên muốn đi về.
“Anh phải đi hả?”
“Ừ… Xe của Việt Hoành bị hỏng giữa quốc lộ, tôi đi xem một chút.” Đường Lạc vừa đi vừa trả lời, người cũng đã đi ra đến phòng khách.
“Không phải cậu ta có trợ lý sao? Bạn bè cũng đâu có ít? Sao tự nhiên lại tìm anh?” Kỷ Thần Tu vội vàng ngóc đầu lên hỏi.
Đường Lạc dừng bước ở huyền quan, do dự một chút, quay đầu lại cười với Kỷ Thần Tu, “Tôi nợ cậu ta một ân tình.”
“Cậu cũng nên mời Ngải Thanh đến uống trà đi, tôi nghĩ cậu có thể làm nó rung động đó.” Người đã mở cửa bước ra ngoài, đột nhiên lại quay về, thò đầu vào nói một câu như vậy.
Kỷ Thần Tu cười cười phất tay kêu hắn đi mau đi, chờ người vừa đi khỏi, liền ngóc đầu lên khỏi bàn, chồm người ra sân thượng nhìn xuống lầu, mấy phút sau, người đàn ông kia liền chạy ra khỏi cao ốc.
“Mắc chứng gì lại phải chạy nhanh như vậy chứ.” Không ai biết trong lời nói của cậu hàm chứa ý tứ gì, ngay cả chính bản thân Kỷ Thần Tu e rằng cũng không biết.
Đường Lạc vừa lái xe vừa suy nghĩ, câu nói khi nãy của Kỷ Thần Tu, Việt Hoành rõ ràng là có trợ lý còn có bạn bè, tại sao lại gọi cho hắn? Nếu như đây chỉ là một cái cớ, Đường Lạc không đảm bảo rằng hắn sẽ không trở mặt.
Nhưng khi tìm được Việt Hoành, xe của cậu ta thực sự đã bị hỏng. Việt Hoành ngồi một mình ở trong xe, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc nhìn thấy Đường Lạc, cái gì cũng không nói, liền nhào đến ôm lấy thắt lưng của Đường Lạc, áp chặt hắn vào xe, cả người đều nằm trong lòng hắn. Nửa ngày mới thì thầm:
“Em cứ nghĩ rằng anh sẽ không đến.”
Đường Lạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng đẩy Việt Hoành ra. “Cậu đúng ra không nên tìm tôi, phải gọi cho trợ lý của cậu chứ.”
“Nhưng em chỉ tin tưởng một mình anh.” Đầu của Việt Hoành vẫn cố chấp tựa vào vai Đường Lạc như cũ, giống hệt như trước đây, rất dễ dàng tìm thấy tư thế thoải mái nhất trên người Đường Lạc.
“… Nếu tôi không đến thì sao?” Đường Lạc gỡ cánh tay đang ôm lấy thắt lưng hắn của Việt Hoành ra, mánh khóe này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chủ nghĩa sau một gậy chính là một viên kẹo, hơn nữa còn là kẹo hết hạn.
(chủ nghĩa sau một gậy chính là một viên kẹo: sau khi làm người khác tổn thương thì dùng ngon ngọt để dỗ dành)
“Thì em sẽ chờ, em vẫn sẽ chờ.” Việt Hoành ngoan cố nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc, có thể rõ ràng thấy được tình cảm nóng bỏng trong đó, chính là cố chấp khiến Đường Lạc khó xử.
“Đi thôi!” Đường Lạc đẩy Việt Hoành ra, từ chối tiếp tục cái đề tài này nữa, “Ngày mai hẵng kêu người đến kéo xe đi!”
Việt Hoành lanh trí ngồi vào trong xe, không nhúc nhích cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta hiểu rõ tính cách của Đường Lạc, liền dễ dàng nắm giữ ưu thế được của mình.
“Nhà cậu ở đâu?” Đường Lạc khởi động xe.
“Anh không biết?” Việt Hoành nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Lạc, kinh ngạc vì Đường Lạc thậm chí ngay cả chỗ ở của cậu ta ở đâu cũng không biết?
“Xin lỗi, tôi không biết.” Đường Lạc bật cười, tại sao hắn lại phải biết địa chỉ của cậu ta chứ, hắn đâu có nghĩa vụ này? Việt Hoành vẫn còn quá ngây thơ, đồ hộp hết hạn ăn vào sẽ bị tiêu chảy, ái tình hết hạn nhưng vẫn ép buộc sẽ khiến người khác buồn nôn.
“Em không muốn về nhà.” Việt Hoành bình tĩnh nói.
“Vậy cậu muốn đến khách sạn nào? Tôi chở cậu đi!” Đường Lạc cho rằng nghĩa vụ của hắn đến đây là chấm dứt.
“Em muốn đến nhà của anh.” Việt Hoành ngang ngược, dứt khoát đáp.
Két~ tiếng thắng xe vô cùng chói tai, Đường Lạc thiếu chút nữa đã cho xe leo lên lề đi bộ, vội vàng dừng xe lại, “Việt Hoành, cậu phải hiểu cho rõ là nhà của tôi không phải ai muốn đến cũng có thể đến được.”
“Là vì người kia sao?” Việt Hoành cắn môi hỏi, dưới vẻ mặt yếu đuối là bản chất không chịu yếu thế.
“Liên quan gì tới cậu?” Đường Lạc cười khẩy. Im lặng mặc cho Việt Hoành muốn đoán sao thì đoán.
“Em vừa mới cãi nhau với manager, em không còn chỗ nào để đi hết.” Dáng vẻ cam chịu của Việt Hoành vào ban đêm trở nên rất mị hoặc, nước mắt một mực đảo quanh viền mắt chậm rãi rơi xuống khiến người ta không thể không mềm lòng. Tay còn nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Đường Lạc, hồi ức đã qua như bị chạm vào, toàn bộ đều mạnh mẽ xông ra. Trước kia mỗi khi Việt Hoành khóc, Đường Lạc cuối cùng đều không đành lòng mà ôm lấy cậu ta, hôn lên khóe mắt của cậu ta, hút lấy nước mắt của cậu ta. Ánh mắt long lanh nước luôn luôn khiến Đường Lạc chịu không nổi. Nhưng người này hết lần này đến lần khác đều trưng ra dáng vẻ đáng thương, cậu ta nghĩ Đường Lạc này dễ ăn lắm sao?
“Tôi có thể chở cậu đến khách sạn.” Đường Lạc cố tình coi nhẹ nước mắt của Việt Hoành.
“Đường Lạc… Anh cũng biết em không thích khách sạn mà.”
“Vậy để tôi đưa cậu đến chỗ của bạn bè cậu.”
“Anh cũng biết em vừa mới về nước, vẫn chưa kịp kết giao quen biết bạn bè.”
Mỗi một câu của Việt Hoành đều kèm theo ba chữ ‘anh cũng biết’, cậu ta rõ ràng là đang lên án Đường Lạc, lên án hắn biết rõ mọi thứ về Việt Hoành, nhưng hết lần này tới lần khác đều giả vờ như không biết? Đường Lạc cười khổ, hắn biết hết chứ, nhưng hắn không có nghĩa vụ này. Nếu như là hắn của quá khứ thì còn có nghĩa vụ này… nhưng đây không phải là quá khứ, hắn không tin Việt Hoành không biết điều này.
“Việt Hoành… Cậu phải biết rằng tôi không thể nào cho cậu về nhà của tôi.”
Việt Hoành nhìn vào mắt của Đường Lạc, đột nhiên đẩy cửa xe ra, sải bước bỏ đi. Đường Lạc cười khẩy, thử thách lòng trắc ẩn của hắn sao? Việt Hoành ơi, cậu quá tự tin rồi, cậu cho rằng Đường Lạc tôi sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?