“Đúng vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt rất có cảm giác thành tựu nhìn nó, đây chính là con thú phong ấn đầu tiên của nàng, hơn nữa còn là một con ma thú có đẳng cấp cao!
Thông qua phù Phong Thú, nàng có thể nhận ra con ma thú này đã đến cấp tám, với loại cấp bậc biến thái này, nếu nó đang ở trạng thái bình thường, đừng nói là bắt nó, cho dù chỉ tới gần thôi cũng sẽ bị nó đốt cháy thành tro!
Chỉ là con Hoả Diễm Ma Thú này cũng quá xui xẻo, hết tự kỉ lại đến đắc ý, thời điểm muốn biến thành một con chuột nhỏ chạy ra ngoài “bán manh” thì lại gặp phải Hoàng Bắc Nguyệt.
[bán manh: Tỏ vẻ đáng yêu để người khác yêu thích]
Nàng từ trước tới nay cũng không phải là loại người quang minh chính đại gì, đối mặt với ma thú cấp tám, nàng đương nhiên phải nhắm ngay thời điểm nó yếu nhất mà xuất ra một kích chí mạng!
[quang minh chính đại: Đàng hoàng, lỗi lạc]
“Hừ!” Hoả Diễm Ma Thú nặng nề hừ một tiếng, có loại cảm giác mình đã bị lừa gạt: “Nếu ngươi và vương thật sự là bằng hữu tốt với nhau, vậy tại sao lại không chịu nói sớm?”
“Không phải ta đã nói rồi sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nhìn nó, nàng cảm thấy con Hoả Diễm Ma Thú cũng có vài phần nhân tính, ít nhất hiện tại nó quả thật đang rất hối hận.
“Lúc nãy là ngươi nói bậy!” Hoả Diễm Ma Thú khó chịu rống lên một câu, đương nhiên tiếng rống này đã chẳng còn mấy phần uy thế.
“Ngươi đi hỏi Phong Liên Dực đi, xem hắn có dám làm càn khi thấy ta hay không?” Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, vẻ mặt gian tà nói.
Hoả Diễm Ma Thú không dám nói tiếp nữa, tuy lời mà nữ nhân loài người này nói ra không phân biệt được thật giả, nhưng nhỡ đâu lại là thật thì sao?
“Nếu ngươi cùng vương là bằng hữu tốt, vậy sao lúc nãy lại ra tay với ta?” Hoả Diễm Ma Thú vẫn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ giữa nữ nhân này và vương có thâm cừu đại hận gì hay sao?
[thâm cừu đại hận: Mối thù sâu sắc]
“Nếu đã phong ấn được ngươi, vậy ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, sự thật là hắn không muốn làm Tu La vương, cho nên ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào chắn đường hắn, khiến hắn không vui.” Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra một tia lạnh lùng, khẩu khí cũng vô cùng bất thiện.
Hoả Diễm Ma Thú mở to hai mắt: “Sao... Sao có thể như thế được?”
“Đó là tâm nguyện của Âm Hậu, nhưng vì sao cứ phải dồn hết lên người hắn? Thứ hắn muốn là một cuộc sống tự do, thứ này các ngươi không thể cho hắn được!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong cũng không nhiều lời với Hoả Diễm Ma Thú nữa, dù sao vết thương ở trên mắt cá chân của nàng vẫn còn rất đau!
Nàng cắt đứt liên hệ với Hoả Diễm Ma Thú trong phù Phong Thú, sau đó đem hạt châu màu đỏ bỏ vào trong nạp giới.
“Chủ nhân, thương thế của người...” Thấy miệng vết thương của nàng chảy máu không ngừng, Băng Linh Huyễn Điểu lo lắng nói.
“Không sao.” Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên cánh của Băng Linh Huyễn Điểu, lấy thuốc trị thương do chính nàng luyện chế từ trong nạp giới ra bôi lên, Chi Chi đứng ở một bên giúp đỡ, bàn tay nhỏ bé cầm lấy miếng vải sạch cẩn thận làm sạch vết thương cho nàng. {Ân: Chi Chi đáng yêu quớ!}
Tiểu Hổ ở một bên buồn bã nhìn nàng, giống như người bị thương chính là nó vậy.
Xử lý miệng vết thương được một nửa, Thiên Đại Đông Nhi cũng đã chầm chậm đi tới, trận đại chiến vừa rồi quá mức mạo hiểm, đây chính là loại chiến đấu cấp cao, lấy thực lực của nàng hoàn toàn không có khả năng chen chân vào.
Ma thú cấp tám đối chiến với Thần thú cấp bốn và siêu cấp Linh thú, còn có phù chú thuật quỷ dị của Hoàng Bắc Nguyệt nữa, tất cả những thứ này đối với nàng mà nói giống như là hai cái thế giới khác nhau vậy, quá cường đại rồi!
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, Thiên Đại Đông Nhi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt thì nét mặt hơi cứng lại, sau nửa ngày mới nói: “Thật ngại quá, ta không kịp giúp đỡ.”
“Ngươi không đi ra đã là giúp ta rồi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
“Ngươi xem thường thực lực của ta?” Thiên Đại Đông Nhi giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức quay đầu nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Trên mảnh đại lục này, thực lực chính là thứ quyết định tất cả, lời ta vừa nói cũng không có sai.”