Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, trong hoàn cảnh ngay cả tính mang của mình cũng bị uy hiếp mà cái tên sợ chết này cũng nói như vậy, xem ra thật sự nàng chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Hoàng Bắc Nguyệt, việc Vị Ương xuất hiện, ngươi có cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ không?” Yểm phát hiện tâm tình của nàng có chút chán nản, liền đổi đề tài.
“Phải” Nàng là một người thông minh lanh lợi, làm sao có thể không phát hiện?
Lần này bọn họ tiến vào Tu La thành, chỉ có hai người, dọc theo đường đi cực kỳ cẩn thận, ngoại trừ trận chiến phong ấn ma thú thủ hộ thì hầu như không tạo nên động tĩnh lớn gì.
Trận chiến với ma thú thủ hộ ấy không có khả năng làm kinh động đến Âm Hậu, nếu có quấy rầy, bọn họ đã sớm đuổi theo, không thể chờ sau khi nàng phong ấn ma thú thủ hộ thì Vị Ương mới xuất hiện.
Hơn nữa, vừa rồi Vị Ương kia tới cũng không nói thì về ma thú thủ hộ, rõ ràng là nàng ta vì Hoàng Bắc Nguyệt mà đến.
Thật kỳ lạ, vì sao Vị Ương biết nàng ở chỗ nào?
“Ở bên cạnh hài cốt người kia, Vị Ương lại vừa vặn tới, ta thấy Âm Hậu không chỉ muốn bắt ngươi lại đơn giản như vậy!”
Vào thời điểm này, Yểm không giống như ngày thường cùng nàng đùa giỡn mà thay đổi tính cách, phân tích đâu ra đấy.
“Ta cần biết rõ ràng!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm một hồi, rồi quả quyết nói.
Yểm ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, nếu đi thì sẽ không thể trở về được.”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe miệng, có chút chua xót nói: “Không thì có thể làm gì bây giờ? Để ta không hiểu gì ra ngoài rồi đến khi phù nguyên vỡ vụn, ta lại thanh thản làm một phế vật sao? Hoàng Bắc Nguyệt ta tuyệt đối không làm một phế vật.”
“Được rồi được rồi, dù sao nhìn tình hình bây giờ thì chúng ta có trốn cũng không thoát, ông trời nếu muốn diệt ta tại nơi này, ta cũng chỉ có thể liều mình giúp đỡ quân tử.” Yểm bất đắc dĩ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười: “Xem ngươi lần này không có lải nhải như mọi khi, sau khi ta ra ngoài nhất định sẽ thưởng thật tốt cho ngươi.”
“Là muốn thả ta ra ngoài sao?” Yểm hì hì cười nói.
“Việc này không thể nào.” Hoàng Bắc Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền nói. (Liên: Chị có nhất thiết phải phũ thế ko... =.=” )
Yểm khẽ hừ một tiếng, giống như là sớm đoán được thói quen này từ lâu, không buồn bực cũng không tức giận, chỉ thấp giọng cười cười: “Ta biết mà.”
“Cẩn thận phía sau!”
Đang cùng Yểm nói chuyện, phía dưới Thiên Đại Đông Nhi đột nhiên hô to một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay hạ xuống, bay qua sát mặt đất, kiếm quang lạnh lẽo sắc nhọn từ trên đỉnh đầu đột nhiên vút qua, hai bên vách đá đường hầm bị kiếm vạch ra một đường kinh khủng.
Một kích chưa trúng, Vị Ương kia lại ngửa đầu cười như điên, đuôi rắn điên cuồng lướt nhanh qua, phía trước đường hầm liền xuất hiện những vết nứt thật lớn, khe nứt liên tục từ xa xa kéo dài tới đây, sau đó nứt toác ra.
Từng tảng đá từ trên không rơi xuống.
Thiên Đại Đông Nhi triệu hồi Cự Tê Giáp Long, ở trên khoảng không mở ra lá chắn phòng hộ thuộc tính thổ, chặn lại từng cái tảng đá lớn này, nhưng mà ngăn cản đá cũng khiến cho tốc độ của bọn họ giảm đi một chút.
Trong con ngươi đen nhánh của Hoàng Bắc Nguyệt hiện lên một mạt tinh nhuệ quang mang, Tuyết Ảnh chiến đao vung lên, vô số hàn khí theo đao phong mãnh liệt tuôn ra, nháy mắt ở chính giữa đường hầm kết thành một tầng băng dày.
Đường hầm dài dằng dặc vẫn kéo dài, toàn bộ đều là tầng băng lạnh giá ngăn ở phía trên, người ở phía dưới có thể đi qua.
“Mang theo Chi Chi đi!” Hoàng Bắc Nguyệt kéo Chi Chi đang nắm áo của nàng ra, mặc cho tiểu tử kia khóc lớn gọi nhỏ với nàng, vẫn thực nhẫn tâm quăng nó ra.