Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Có Chi Chi ở đây, Mộc Thương kia cũng không thể bày ra trò gì.
Thiên Đại Đông Nhi bắt được Chi Chi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên gương mặt thanh tú không chút nào che dấu sự lo lắng cùng bi thống!
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười với nàng, mặc kệ nói như thế nào, thấy biểu cảm của Thiên Đại Đông Nhi như vậy, khúc mắc nhiều năm tốt xấu gì đều có chút cởi bỏ.
“Phải xem liệu có thoát được không đã?” Vị Ương lạnh lùng cười, hai tay chia ra, mỗi tay cầm một thanh kiếm hướng về hai người, kiếm ở tay trái vung về phía Thiên Đại Đông Nhi, còn kiếm bên phải khua về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Thanh kiếm hung mãnh thoắt cái liền đuổi theo Thiên Đại Đông Nhi, Cự Tê Giáp Long của nàng nâng lên một lá chắn phòng hộ thuộc tính thổ để ngăn cản, trong nháy mắt giáp phòng hộ bị thanh kiếm đánh nát,
Nàng phun ra một búng máu, nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Bắc Nguyệt nâng Tuyết Ảnh chiến đao hướng phía Vị Ương đang đón chờ, hai người khí thế va chạm hung mãnh tạo ra âm thanh bộc phá ác liệt ở trong không khí.
Nàng khẽ căn môi, chịu đựng vết thương đau nhức, nhảy lên trên lưng Cự Tê Giáp Long, ôm chặt Chi Chi, nói: “Đi mau!”
Chi Chi khóc lớn gọi nhỏ, liên tục giãy dụa, Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu không đi, nó cũng không đi!
“Chi Chi!” Thiên Đại Đông Nhi thấp giọng nói: “Chỉ có chúng ta mới có thể tìm người tới cứu nàng, ngươi hiểu chưa?”
Chi Chi hít hít cái mũi, khóc hai tiếng ô ô, tay nhỏ bé khoa tay múa chân, cùng Thiên Đại Đông Nhi nói nói mấy câu.
“Tề vương... Phong Liên Dực???” Thiên Đại Đông Nhi có chút lắp bắp kinh hãi.
Chi Chi gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu. (Liên: Gật đầu lắm thế: V)
Thiên Đại Đông Nhi hoảng hốt tới mức không khỏi che miệng mình, dường như làm vậy mới có thể che dấu bản thân: “Ngươi nói... Hắn chính là Tu La vương?”
Chi Chi tiếp tục gật đầu.
Tuy rằng Thiên Đại Đông Nhi rất khiếp sợ, nhưng lúc này nghe thấy tin tức như vậy, trong lòng nàng vẫn có một tia vui mừng: “Như vậy rất tốt, chỉ cần để cho Phong Liên Dực đến vậy thì nàng ấy nhất định sẽ không sao!”
“Thực lực của ngươi chỉ như vậy thôi sao?” Vị Ương lạnh lùng cười, hai thanh kiếm cùng lúc chạm vào Tuyết Ảnh chiến đao của Hoàng Bắc Nguyệt làm bắn ra những tia lửa.
Tuy rằng để cho một người chạy thoát, nhưng dù sao người kia cũng không quan trọng, chỉ cần lưu lại Hoàng Bắc Nguyệt là tốt rồi!
“Với thực lực cửu tinh mà cũng dám xâm nhập vào Tu La thành, ngươi gạt ta sao?” Vị Ương khing thường nói: “Xuất ra thực lực chân chính của ngươi! Bằng không, nhất định hôm nay khiến ngươi phải chết thật bi thảm.”
“Thực lực chân chính của ta, ngươi không có tư cách thỉnh giáo!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt mỉm cười, mang dáng vẻ vân đạm phong khinh (vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói ở đây là thái độ lạnh nhạt, thờ ơ, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì): “Ai phái ngươi tới bắt ta? Huyền Xà Âm Hậu sao?”
“Hừ! Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Dù sao ngươi cũng không sống được tới lúc ấy!” Sắc mặt Vị Ương trở nên dữ tợn, vừa nói xong, hai thanh kiếm cùng nhau tuôn ra ánh sáng băng trong suốt, băng tuyết ngưng tụ thành hình con rắn uốn quanh Tuyết Ảnh chiến đao mà bò lên!
Con ngươi lạnh lẽo của Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lên, Tuyết Ảnh chiến đao đột nhiên rừng rực cháy, đem các con băng xà hòa tan hầu như không còn!
Vị Ương sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi lại có thể dùng cùng lúc hai loại thuộc tính nguyên khí sao?”
Trong lòng lập tức nghĩ đến người đã đánh bại nàng là Mặc Liên, thiên tài mạnh nhất đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Sở hữu hai loại thuộc tính nguyên khí khiến cho người ta ghen tỵ tới mức phát cuồng.
Chính vì thế nên hắn mới mạnh đến mức biến thái như vậy.
Mà nữ nhân dám can đảm dụ dỗ Tu La vương của bọn họ cũng sở hữu hai loại thuộc tính.
Thiên tài chết tiệt!
“Vậy thì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhướn mày.
“Trước hết ta phá hủy ngươi! Sau đó sẽ mang ngươi đi gặp vị đại nhân kia!” Khóe miệng của Vị Ương hiện ra nụ cười cực độ điên cuồng hiểm độc.