Theo lí mà nói, người gây chuyện đã rời đi, đám đông vây kín cầu thang cũng nên giải tán theo.
Nhưng thực tế, mọi người không giải tán nhanh đến vậy.
Cũng trong thời gian Trương Thúc Bình đưa hai học sinh của mình về, lúc mọi người vẫn nhìn theo Bùi Chi và Lâm Triều Tịch, ở nơi xa có tiếng “bùm” truyền đến.
Ánh lửa sáng như sao xuất hiện trên bầu trời, mọi học sinh quay ngoắt ra nhìn.
Lâm Triều Tịch đang trả danh sách lại cho cô Mã nên đứng gần cửa sổ, khói lửa mờ nhạt giữa ban ngày, dưới bầu trời xanh, gương mặt cô như hoa nở rộ.
Cô giật thót, mở to mắt, tóc mai phất lên theo gió, xinh đẹp động lòng người.
Phía ao nhỏ trong sân trường lại được một trận ồn ào nữa, song Bao Tiểu Manh đã chẳng buồn để tâm, toan bỏ đi nhân lúc mọi người đang mải xem pháo hoa.
Nhưng Bao Tiểu Manh mới chỉ lùi lại một bước, cánh tay đã bị túm lấy.
Lâm Triều Tịch bình tĩnh lại sau trận pháo bất ngờ, tha thiết nhìn Tiểu Manh, rất nhiều người xung quanh cũng đang nhìn bọn họ. Bao Tiểu Manh rất muốn bảo Lâm Triều Tịch đừng động vào mình, nhưng cổ họng khản đặc, chỉ đành để mặc Lâm Triều Tịch kéo đi, đi mãi, đi mãi.
Các cô đi xuyên qua cầu thang, hành lang, cửa ngách, đi qua tán cây, hành lang dài, gió mùa thu phất qua bọn họ, cảnh vật biến hóa không ngừng lướt qua.
Bao Tiểu Manh bị kéo đi, đi khắp sân trường, nước mắt trên má bị gió thổi khô, vừa dính vừa khó chịu.
Bao Tiểu Manh thực sự không nhịn nổi nữa, níu Lâm Triều Tịch lại: “Cậu kéo tớ đi cả nửa trường rồi…”
Các cô đứng bên cạnh ao nhỏ, mặt đất gần đó hỗn độn.
Trương Thúc Bình đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát đám học sinh của mình đang thu dọn xác pháo vừa đốt xong.
Dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt đáng sợ của thầy giáo ấy quét tới, Bao Tiểu Manh nép vào sau thân cây, không muốn ở lại đây một chút nào.
“Bởi vì tớ chưa nghĩ ra sẽ nói gì, cho nên chỉ đành kéo cậu đi.” Lâm Triều Tịch thành thật mà nói.
Bao Tiểu Manh ngẩng đầu, khó hiểu.
“Trước kia tớ cũng rất sợ ông ấy.” Cô nhìn “hiệu phó Trương” phía xa, chợt nhớ ra trước kia cô cũng từng kể câu chuyện trại hè chocho Bao Tiểu Manh.
Cô kể hết mở đầu, diễn biến, bước ngoặt, hạ màn, thời khắc nỗi lòng cô giãy giụa nhất, mọi súp gà cô từng khuyên Lục Chí Hạo, kể tất cho Bao Tiểu Manh.
Lúc ấy mỗi người các cô cầm một cốc lẩu oden trong tay, từ trường cho đến nhà, từ khi mặt trời ngả về tây rồi biến mất. Bao Tiểu Manh luôn nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt hâm mộ, nhưng buổi sáng hôm sau cô ấy vẫn chép bài tập của người khác, không có thay đổi gì với ngày thường.
“Cậu định nói gì đây?” Bao Tiểu Manh hỏi: “An ủi tớ chắc, bị cả trường biết tớ chỉ thi được 3 điểm cũng chẳng sao, không cần an ủi tớ.”
“Không phải vậy Tiểu Manh, thực ra nếu cậu cố gắng thêm một chút…”
“Cố gắng thêm một chút là được được 10 điểm?” Bao Tiểu Manh hỏi lại: “Đối với tớ mà nói, cố gắng có còn nghĩa lí gì không?”
“Tớ biết cậu cũng muốn học, nhưng nếu không đỗ nổi trường nghề thì thực sự không ổn đâu.”
“Thế thì phải làm sao, không đỗ trường nghề thì tớ đi quán cơm làm phục vụ.” Ánh mắt Bao Tiểu Manh rất lạ, mang chút buồn thương, nhưng rất mạnh mẽ: “Cậu không phải tớ, cậu làm sao hiểu hết được, cậu thông minh như thế, chắc chắn không bao giờ biết những người không đầu óc như tớ học hành mệt mỏi thế nào, tớ đã dồn biết bao thời gian mà vẫn không học nổi, biết phải làm sao đây?”
“Tớ có thể dạy cậu, bố tớ siêu lắm…” Lâm Triều Tịch nói lời này, chính cô cũng thấy khó chấp nhận.
“Cậu thôi đi!” Bao Tiểu Manh ném tay cô ra: “Tại sao cậu cứ yêu cầu người khác phải giống mình, kì cục lắm đấy có biết không.” Giọng Bao Tiểu Manh rất lớn, dường như mỗi một tiếng vang sẽ giúp cô ấy vững tin hơn.
“Cậu còn có bố, nhưng cậu có biết không, bố tớ chết rồi. Ngày nào mẹ tớ cũng chơi mạt chược, tớ lớn lên trong phòng mạt chược. Từ tiểu học các cô giáo đã mắng tớ dốt, không một ai thèm quản tớ, giáo viên cũng đành mặc, tớ vào được trường này bởi vì nhà tớ ở khu này, lí tưởng lớn nhất đời tớ là tiết kiệm tiền về sau mở một cửa hàng trang sức nhỏ, cho nên cậu yêu cầu tớ nhiều đến vậy làm gì?”
“Bởi vì nhà cậu như thế, cậu mới càng phải học…”
“Cậu ở trên đó, Lâm Triều Tịch.” Bao Tiểu Manh chỉ lên đám mây trên trời: “Cậu chỉ vô tình bay xuống đây chơi với tớ một lát thôi, chẳng mấy chốc cậu lại phải quay về rồi. Còn tớ thì vẫn luôn luôn ở đây.” Cô ấy chỉ xuống mặt đất lầy lội dưới chân: “Nói cho tớ biết đi, tớ bước trên mặt đất đã thấy gian nan lắm rồi, làm sao mới đuổi kịp cậu trên bầu trời đây?”
Đương nhiên Lâm Triều Tịch đã suýt bật thốt: Thực ra cậu không cần giống tớ.
Nhưng sao cô có thể nói vậy được chứ?
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, điều Bao Tiểu Manh mong muốn cũng giống với cô, giống như sâu trong đáy lòng cô luôn muốn được như Lão Lâm và Bùi Chi.
Gió thu thổi rơi vài phiến lá vàng, một loạt phản bác của Bao Tiểu Manh ập xuống, Lâm Triều Tịch khựng lại, kì lạ là cô bỗng nhớ đến vài chuyện ngày xưa.
Hình như thời còn tiểu học, cô cũng từng đuổi theo thế này, chặn Lục Chí Hạo lại trong nhà vệ sinh nam, bảo Lục Chí Hạo đừng lừa gạt chính mình mà hạ thấp mục tiêu, cho nên Lục Chí Hạo bé nhỏ khi ấy cắn răng tiếp tục kiên trì.
Nhưng thời khắc này, Bao Tiểu Manh đã không còn đỏ mặt, dù đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng đã chẳng còn buồn bã. Lâm Triều Tịch biết rất rõ, Bao Tiểu Manh không phải Lục Chí Hạo.
Gia đình của bọn họ, cuộc đời bọn họ trải qua, khác biệt một trời một vực giữa những thứ họ theo đuổi.
Trong thực tại gian nan khắc nghiệt, ngày ngày đều giống như vũng bùn, khôngi tự lừa mình dối người mà sống thì còn biết làm gì nữa?
Mà tất cả những gì cô có thể làm, có lẽ chỉ là không nên nói những lời ấy ra, không nói với Bao Tiểu Manh: Cậu không cần nghĩ nhiều vậy làm gì, thực ra cậu chỉ cần cố gắng hơn một chút, vậy là được rồi.
Nhưng cô không thể nói vậy, bởi vì khuyên Bao Tiểu Manh từ bỏ điều cô ấy thực sự muốn theo đuổi cũng đồng nghĩa cô đang tự nói với chính mình: Thực ra mày không cần phải thế.
“Lo xong cho bản thân cậu đi.”
Để lại câu cuối cùng, Bao Tiểu Manh hất tay cô ra, quay đầu đi thẳng.
Lâm Triều Tịch đứng im tại chỗ, thấy mình thật giống đồ ngốc. Trương Thúc Bình nhìn cô, tuy cách rất xa nhưng xung quanh rất yên tĩnh, có lẽ thầy Trương đã nghe thấy hết.
Ông không lên tiếng, chỉ bỏ kính xuống lau bằng góc áo. Nhìn ông, bỗng nhiên Lâm Triều Tịch hiểu ngay ông muốn nói gì.
“Em vẫn giống như hồi tiểu học”.
***
Buổi chiều hôm ấy, Mã Bình Bình thông báo danh sách học sinh vượt qua cuộc thi chọn giải Toán học.
Trong top 6 cả khối có bốn người ở lớp 9-1, hai người ở lớp cô.
Đương nhiên Bùi Chi đứng đầu, năm cái tên theo sau là Chương Lượng, Trần Thành Thành, Lục Chí Hạo, cô và một nữ sinh khác.
Khi sáu người bọn họ cùng được gọi lên văn phòng Lâm Triều Tịch vẫn chưa được biết kết quả, thế nên lúc biết mình đứng thứ 5, thành tích không bằng hội Chương Lượng Lục Chí Hạo, nói thật là cô hơi hụt hẫng.
Đối với người mất gốc như cô mà nói, xếp thứ 5 đã rất ổn rồi.
Thế nhưng suy nghĩ đầu tiên của cô là: không thể xếp hạng một hạng hai ở trường Thực nghiệm, vậy thì càng không thể lọt vào hàng ngũ thi tỉnh, thi quốc gia.
Và thi vào khoa Toán đại học Tam Vị không chỉ chọi với sinh viên trong thành phố An Ninh.
Thực sự là rất khó.
Cô cầm bài thi đã chấm xong quay về lớp, so đáp án của mình với của Bùi Chi. Sau cuộc nói chuyện bế tắc trong vườn hoa, Bao Tiểu Manh đã không còn nói chuyện với cô nữa.
Nhưng đến tiết Toán buổi chiều, nhìn nét bút đỏ trên bài thi, Lâm Triều Tịch vô thức nhớ về câu hỏi của Bao Tiểu Manh.
Nếu đời người có một điểm khởi đầu định sẵn, vậy thì cô biết chắc điểm khởi đầu của cô và Bao Tiểu Manh hoàn toàn không giống nhau.
Cũng giống như điểm khởi đầu của cô và Bùi Chi vậy, khác nhau hoàn toàn.
Nhớ lại ngày đi chợ rau hôm ấy, cô không tài nào trả lời được câu hỏi kia. Người bình thường phải làm sao mới chạm được đến xác suất chiến thắng của thiên tài?
Vực sâu hiện thực muôn vàn khó khăn, chỉ bằng dũng khí và quyết tâm thì chắc chắn chẳng thể xoay chuyển được gì.
Cho nên ngay cả chính cô còn chưa tìm được đáp án cho mình, vậy thì làm sao mà nói cho Bao Tiểu Manh được?
***
Mấy ngày sau, Lâm Triều Tịch vẫn nỗ lực vì mục tiêu quay về lớp Trọng Minh, cố gắng không nghĩ đến Bao Tiểu Manh nữa, hẳn Lão Lâm cũng nhận ra tâm trạng bất thường của cô, nhưng ông vẫn không nói gì cả.
Thực ra Lâm Triều Tịch cũng không rõ vì sao tâm trạng lại xuống dốc đến vậy.
Cô trở về là để học hành, để bù lại khoảng thời gian đã mất, để phấn đấu cố gắng thi đỗ Thạc sĩ khoa Toán đai học Tam Vị.
Cớ gì lại phải hao phí tinh thần vì một tình bạn thời cấp hai?
Mấy ngày nay, Lâm Triều Tịch còn đến lớp 9-3 thăm người bạn thân nhất ngày xưa.
Cô còn nhớ cô bạn ấy tên Vương Bội, bởi vì nhà Vương Bội rất gần nhà cô, ngày ngày đến trường tan lớp đều đi cùng nhau, đáng nhẽ sẽ là những người bạn rất thân thiết, nhưng rồi sau đó lại hoàn toàn mất liên lạc vì cả hai không vào cùng một trường cấp ba.
Cô đã trở về lâu thế rồi, vì rơi vào mịt mờ bối rối mới nhớ đến đi thăm Vương Bội.
Cô trông thấy Vương Bội dè dặt giữ khoảng cách với nam sinh cùng bàn, ngày xưa cô và Vương Bội đều ghét chung một nữ sinh hay loan tin đồn Vương Bội thích thầm người nọ người kia.
Cô nhớ ra chính nữ sinh ấy phanh phui chuyện cô thích Bùi Chi cho cả lớp biết, thậm chí cô chủ nhiệm còn gọi cô lên nói chuyện.
Nhưng cô chỉ biết đứng đờ người trước bàn làm việc, lắc đầu phủ nhận nói: Không có, không hề có chuyện như vậy.
Thời học cấp hai, chỉ cần nam sinh nữ sinh đi hơi gần nhau một chút đã rất dễ bị hiểu lầm là yêu sớm, bởi vậy mọi người đều chú ý giữ khoảng cách với nhau, rồi lại âm thầm mến nhau.
Không biết vì sao, có lẽ nước mắt của Bao Tiểu Manh đã khiến những cảnh tượng mơ hồ ấy trở nên rõ ràng.
Có những cảnh rất đỗi chua xót, giống như thanh xuân vậy.
Thời gian bất giác chảy qua kẽ ngón tay, cả người lẫn vật như đang ngâm trong cốc chanh muối mát lạnh.
Ai cũng chỉ có một lần thanh xuân như thế, chúng ta e dè thỏa hiệp với cả thế giới, gắng sức xây dựng những nền móng cho cuộc đời mình, nhưng chúng ta cũng thường thất vọng, chúng ta cho rằng thế giới sẽ là như thế này như thế kia, hóa ra hoàn toàn không phải.
Và thời gian thì không ngừng trôi trong lúc ta đang luẩn quẩn với sự thật bạc bẽo.
Ngoại trừ cô.
Lâm Triều Tịch nghĩ.
Lần thứ hai rồi, cô thực sự cần tìm ra đáp án.