Cô gái lao vào đám người.
Mái tóc đen lướt qua rồi biến mất, Lâm Triều Tịch vươn tay giữ Bao Tiểu Manh lại mà chỉ bắt được không khí. Khi hoàn hồn lại, Bao Tiểu Manh đã vọt đến trước mặt hai nam sinh kia đẩy bọn họ lên tường, toan cướp danh sách trong tay họ.
Hai nam sinh liều mạng ngăn cản, Bao Tiểu Manh càng không màng tất thảy, con gái là thế, một khi đã chấp nhận trả giá thì chẳng gì cản nổi.
Lâm Triều Tịch thấy nước mắt Bao Tiểu Manh tuôn rơi, bỗng chốc chẳng biết phải làm sao.
“Đừng đánh, đừng đánh.”
“Con gái con lứa không được thô lỗ như thế!”
“Cậu cướp cũng vô ích, tôi thuộc rồi!”
Hai nam sinh kia sợ hãi kêu la.
“Cậu đừng sợ, để ông đây đập chết chúng nó!” Nhìn thấy cô như vậy, Trịnh Mã Đặc cũng bị dọa. Cậu ta vung tay đè lại một trong hai người: “Đưa danh sách đây!”
“Không đưa không đưa.” Hai kẻ kia chống cự, hành lang loạn như nồi cháo.
Học sinh lớp khác vây xem, kiễng chân nhìn vào, vừa cười vừa xì xào bàn tán.
“Đấy là Bao Tiểu Manh?”
“Không biết là làm kém đến mức nào nhỉ?”
“Đừng nói là ăn trứng ngỗng thật đấy nhá?”
Rõ ràng những tiếng nói đó rất nhỏ, như vì số người quá đông mà ầm ầm nổi lên, khiến nữ sinh đang tranh đoạt danh sách biến thành con thuyền tròng trành giữa sóng biển.
“Các cậu dựa vào cái gì…”
“Dựa vào cái gì chứ…”
Mái tóc Bao Tiểu Manh rối bời, cánh tay vùng vẫy lôi kéo thứ đồ trong tay nam sinh, chỉ biết lặp lại những lời này.
Cô càng điên cuồng, hai nam sinh kia càng liều mạng túm chặt danh sách không buông.
Nhóc đầu trọc ngồi thụp xuống đất ôm chặt danh sách vào lòng, không cho Bao Tiểu Manh động đến. Trịnh Mã Đặc tức đến nỗi muốn đánh nhau, nhưng âm thanh bên ngoài càng ngày càng to hơn nữa, thậm chí có kẻ cười cợt nói lớp 9-13 thực sự chột dạ.
“Đủ rồi!” Lâm Triều Tịch không nhịn nổi nữa, hét to một tiếng, dừng cảnh tượng hỗn loạn trước mắt lại.
Giọng nói cô quá vang, ngay cả cô cũng thấy như bị nhét bông lạnh vào tai sau khi hét xong, đau nhói từng đợt. Mọi ánh nhìn đồng loạt phóng tới, có khiếp sợ, mà phần nhiều là có ngạc nhiên khó hiểu.
Mọi người tránh ra một lối đi, Lâm Triều Tịch vội vàng chen vào.
Gương mặt xinh xắn trong veo của Bao Tiểu Manh lấm lem nước mắt, đỏ bừng hết cả. Cô ấy thực sự tuyệt vọng, cho dù bị kêu dừng đột ngột mà bả vai vẫn không ngừng run rẩy, dường như không thể khống chế.
——
Bao Tiểu Manh ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy Lâm Triều Tịch, vẻ mặt quan tâm lẫn giận dữ, xen cả sự nghiêm túc ít thấy, khiến cô thấy xấu hổ quẫn bách.
Cũng trong nháy mắt ấy, lí trí từng biến mất đã trở về với cô.
Xung quanh không còn âm thanh gì khác, chỉ có tiếng gió hun hút ngoài cửa sổ, Bao Tiểu Manh thôi kích động, dần nhìn thấy biểu cảm của những học sinh khác.
Rất nhiều vẫn còn kinh ngạc, song không ít người đã khôi phục vẻ chờ xem kịch hay, khiến người ta khó chịu vô cùng.
“Tôi không thể đưa cho cậu được, đây là riêng tư của người ta, cậu không thể xem.”
Cũng chính trong tình cảnh này, tiếng la yếu ớt của nhóc đầu trọc nằm trên nền đất mới càng khiến cô bối rối hơn.
Rất nhiều nam nữ sinh không quen biết đang nhìn cô. Lâm Triều Tịch cũng đang nhìn cô. Cô biểu hiện quá rõ ràng, chắc chắn bọn họ đã biết cả…
Ban nãy cô đã làm gì thế?
Cô điên rồi hay sao?
“Có ý nghĩa gì không?” Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Triều Tịch vang lên.
Bao Tiểu Manh cảm thấy lời ấy là để nói mình, không khỏi rùng mình run lên.
“Không cần biết các cậu là ai, có lẽ thành tích của các cậu rất tốt, nhưng dùng phương thức này để làm nhục người khác thú vị lắm hay sao?”
Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn nhóc đầu trọc trên đất, tăng mạnh ngữ khí, tức giận vô cùng.
“Tôi…” Nhóc đầu trọc cuộn tròn trên sàn, mồ hôi túa đầy trán, nhìn Lâm Triều Tịch nói: “Tôi… tôi… xin lỗi, cậu là Bao Tiểu Manh sao, tôi tôi… tôi…”
Nghe thấy tên mình vang lên nhưng cậu ta lại nhìn vào Lâm Triều Tịch, Bao Tiểu Manh không ngăn nổi nước mắt, nỗi buồn không tên lại bất giác trỗi dậy.
“Đồ ngu, đây mới là Bao Tiểu Manh.” Nam sinh búi tóc đứng thẳng dậy, luống cuống nhìn cô: “Tớ xin lỗi tớ xin lỗi, thằng đó là đồ ngốc, bọn tớ không biết cậu cũng ở đây, cậu đừng buồn nhé nhé nhé, đừng khóc…”
Cậu ta xin lỗi càng nhiều, càng có thêm người bật cười thành tiếng.
Bao Tiểu Manh chỉ biết cúi đầu, cô run bần bật, hối hận trách mình vì cớ gì mà lại vọt vào, để mà biến thành tình cảnh bây giờ, trở thành đối tượng bị cười nhạo.
“Thầy Trương Thúc Bình, thầy mặc kệ cho học sinh của mình đến trường tôi làm loạn thế đấy à?”
Đúng lúc đó, tiếng nói của cô giáo Mã chủ nhiệm lớp 9-1 bỗng từ trên trời rơi xuống, đi cùng một thầy giáo trung niên bước lên bậc thang.
Bao Tiểu Manh khiếp đảm nhìn sang, cô vốn không hề sợ cô giáo Mã, thế nhưng trông thấy vị thầy giáo trung niên kia, cô bất giác rùng mình.
Vị thầy giáo đó dáng người hơi béo, đầu hói, rõ ràng diện mạo rất hiền hòa song ánh mẳt lại nghiêm khắc và lạnh lẽo. Học sinh dốt như cô, sợ nhất là gặp phải giáo viên thế này.
Không riêng gì cô, thậm chí cả hai nam sinh gân cổ đòi đọc kết quả cũng rụt cổ lại trong khoảnh khắc trông thấy thầy giáo ấy, hoảng sợ không nhẹ.
Trương Thúc Bình chậm rãi bước lên bậc thang cuối cùng, vẫn chưa đáp lại lời Mã Bình Bình.
Ông quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lâm Triều Tịch: “Chuyện gì đây?”
Lâm Triều Tịch lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn. Đối mặt với thầy giáo trung niên đem lại cho người ta cảm giác bị áp bách kia, cô vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, nghẹn một lúc, rất không tình nguyện mà chào: “Thầy Trương ạ.”
“Ừ.” Thầy Trương hài lòng gật đầu với Lâm Triều Tịch, sau đó ông nhìn nam sinh luôn đứng bên ngoài đám người, thốt ra câu nói thứ hai: “Bùi Chi.”
“Bùi Chi!”
“Cậu chính là Bùi Chi!”
Nghe thấy cái tên này, hai nam sinh vốn đang ỉu xìu bỗng nhảy cao ba trượng.
“Trật tự.” Trương Thúc Bình lạnh lẽo quát.
Bùi Chi hơi khom lưng: “Thầy Trương ạ.”
“Về lúc nào?” Trương Thúc Bình hỏi.
“Gần đây ạ.” Bùi Chi trả lời.
Mã Bình Bình không nhịn nổi nữa, ngắt lời bọn họ: “Thầy Trương đến trường tôi để ôn chuyện đấy à?”
Trương Thúc Bình không buồn để tâm Mã Bình Bình nói gì, vẫn tiếp tục “ôn chuyện”: “Trại đông Olympic Toán năm nay, em có muốn tham gia không?”
“Thầy huấn luyện, thầy định đi cửa sau sao?”
“Thầy huấn luyện, tại sao bọn em lại phải cực khổ thi.”
Hai nam sinh kia lại gào lên
“Ai cơ, mấy người này á?”
“Huấn luyện viên đội tuyển Olympic Toán tỉnh á?”
Thân phận người đàn ông trung niên được miêu tả sinh động, đám học sinh nhìn ông, lại nhìn về phía Bùi Chi và Lâm Triều Tịch, há miệng kinh ngạc.
“Nếu thi đỗ được thì chắc là đi ạ.” Bùi Chi đáp.
“Khiêm tốn thế à.” Trương Thúc Bình mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lâm Triều Tịch: “Sao lại thế này?”
Lâm Triều Tịch nhìn Trương Thúc Bình nghiêm túc mím chặt môi, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc lớp trường Trần Sở lớp 9-1 cũng có mặt.
Mã Bình Bình thấy thế, hỏi: “Trần Sở, chuyện gì đây, túm tụm vào đây ồn ào cái gì?”
Trần Sở toan mở miệng, Trương Thúc Bình lại ngắt lời cậu ta: “Để Lâm Triều Tịch nói đi.”
Đám học sinh lại khe khẽ thì thào, cả Mã Bình Bình lẫn bạn học Trần Sở đều đen mặt.
Nhưng cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng phản ứng lại, cô nói: “Học sinh của thầy lấy danh sách điểm thi của bọn em, bảo thành tích của các bạn lớp em rất kém, định đọc to lên để làm nhục bọn họ.”
“Bọn tôi có đọc thật đâu!”
Trương Thúc Bình nhìn về hai học sinh trong góc của mình, không nghe bọn họ giải thích: “Trần Hữu Quang, Vương Thiên Long, xin lỗi.”
Không biết vì sao, Bao Tiểu Manh cảm thấy nước mắt vừa mới ngừng rơi của mình lại chảy xuống.
Hai nam sinh kia không biến nên làm thế nào.
Họ vọt tới trước mặt Bao Tiểu Manh, định ôm cô, nhưng lại cảm thấy không ổn, chỉ biết đi lòng vòng quanh cô, chắp tay xin lỗi, không ngừng cúi người.
“Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi!”
“Sao cậu lại khóc nữa rồi, xin lỗi mà Bao Tiểu Manh!”
“Cậu đừng khóc, đừng khóc, tôi dạy Toán cho cậu được không?”
Bao Tiểu Manh dụi mắt, bây giờ cô chỉ muốn yên lặng rời đi, rất muốn cầu xin bọn họ đừng nói gì với mình thêm một câu nào nữa.
Mã Bình Bình: “Làm mất trật tự trường tôi, xin lỗi là xong à?”
“Vậy cô giáo Mã muốn thế nào?”
Cô Mã cũng cứng họng, không biết nên nói gì: “Ít nhất cũng phải xử phạt cảnh cáo cấp nhà trường!”
“Cô Mã.” Trương Thúc Bình nở nụ cười: “Hẳn là cô cũng biết, với thành tích của chúng nó, cho dù cảnh cáo xử phạt cũng không hề ảnh hưởng đến việc chúng nó học lên cao hơn, thậm chí những trường đứng đầu cả nước cũng xếp hàng cho chúng nó lựa chọn.”
Lần thứ hai Mã Bình Bình bị nghẹn, đỏ bừng cả mặt.
Vị thầy giáo trung niên kia cực kì có phong thái, Bao Tiểu Manh rất quen thuộc phong thái này, là thứ phong thái đến từ việc nghiền nát sự tự tin của học sinh từ năm này qua năm khác.
Ông lại nhìn về phía Lâm Triều Tịch, ngữ khí thay đổi: “Em chơi bời ba năm, hồi tâm chuyển ý được rồi đấy, trại đông năm nay mà còn không chịu đi nữa, đến cấp ba tôi cũng không kéo nổi em đâu.”
Lâm Triều Tịch vẫn cúi đầu, môi vẫn mím chặt, không nói gì.
Bao Tiểu Manh nhìn Lâm Triều Tịch, lúc này cô mới đột nhiên hiểu ra thế nào là chênh lệch.
Cô biết Lâm Triều Tịch rất thông minh, nhưng không ngờ Lâm Triều Tịch thông minh đến mức có thể ra vào tuyển tập huấn tỉnh tùy thích. Cô biết Lâm Triều Tịch rất lợi hại, nhưng không ngờ Lâm Triều Tịch lại lợi hại đến mức khiến huấn luyện viên đội tuyển tỉnh vẫn nhớ như in.
Tất cả mọi người đều bị vị thầy giáo Trương kia làm cho không thốt nên lời.
Còn thầy giáo Trương, sau khi nói xong những câu kia, xác nhận Bao Tiểu Manh không còn khóc nữa liền xách hai học sinh của mình rời đi luôn.
Bao Tiểu Manh sụt sịt, nhìn theo hai nam sinh có thể lựa chọn bất cứ trường học nào hàng đầu thế giới. Lúc rời đi, bọn họ lặng lẽ nhét phiếu điểm vào tay Lâm Triều Tịch.
Cũng nói thêm một câu: “Cậu chính là Lâm Triều Tịch à…”