Bạn cùng lớp đều mong họ ở lại, nhưng trái ngược hoàn toàn là sắc mặt xanh mét của bạn học Lục Chí Hạo.
Họ ngồi ở căng-tin, ăn cơm hộp như bao người khác.
Cạnh bàn ăn inox phản chiếu những khuôn mặt nhỏ tin hin, Lâm Triều Tịch nói xong, Lục Chí Hạo đập đũa xuống bàn rống lên: “Sao cậu lại không chín chắn thế chứ!”
Lục Chí Hạo trông như chú cá nóc đang tức giận, cậu nói luôn mồm: “Lớp 9-13 sao so được với lớp 9-1 bọn mình? Bùi Chi cũng phát điên theo cậu rồi!”
Có lẽ cậu ấy thực sự rất giận, đến Bùi Chi cũng lôi vào quở trách. Lâm Triều Tịch cúi đầu chăm chú ăn cơm, cô cảm thấy Bùi Chi sẽ có phát ngôn gây chấn động.
Quả nhiên, sau khi bạn học Bùi Chi nghiêm túc suy xét, cậu đáp: “Cũng không khác gì nhau.”
“Bùi, Chi!” Lục Chí Hạo gọi hẳn tên họ Bùi Chi: “Cậu là thiên tài thì ở đâu chả như nhau, nhưng Lâm Triều Tịch không phải cậu, ba năm đi vắng, cậu chưa thấy bộ dạng khỉ gió của cậu ấy ở lớp 9-13 đâu, ở lại lớp đấy sao có thể học tốt được!”
Tuy rất muốn nói, thật ra tớ cũng đi vắng… nhưng Lâm Triều Tịch lúc này không dám động vào vảy ngược của Lão Lục.
Nên cô chỉ biết hèn mọn chờ Bùi Chi tiếp tục giúp giải vây.
Bùi Chi buông đôi đũa, quay đầu nhìn cô. Hàng mi cậu thiếu niên rủ xuống, ánh mắt bình thản tĩnh lặng, suy nghĩ một lát, cậu nghiêm túc trả lời: “Vậy từ giờ tớ sẽ trông coi cậu ấy cẩn thận.”
Đối mặt với Lục Chí Hạo Bùi Chi cũng bất đắc dĩ, cậu nửa đùa nửa thật, nhưng có lẽ do họ chăm chú ăn cơm, không khí phảng phất mùi gạo chín thơm ngọt. Lâm Triều Tịch lại cúi đầu nhìn món thịt kho tàu trong khay cơm, cô cảm thấy mặt mình e là còn đậm màu hơn món thịt kho tàu này…
Lục Chí Hạo vỗ vỗ lồ ng ngực, cậu tức nghẹn.
Hoa Quyển bất lực vỗ lưng Lục Chí Hạo: “Lão Lục à, từ bỏ đi, hai đứa nó có suy nghĩ của mình, người làm cha làm mẹ… à không, làm bạn bè như mình, đưa ra góp ý là được rồi, không cần phải ép buộc họ…”
“Anh Quyển nghĩ thoáng thật đấy, đúng là nên gia nhập làng giải trí!” Lâm Triều Tịch giơ ngón tay cái, tranh thủ nịnh bợ.
Hoa Quyển xua đũa với cô: “Thật ra nếu không phải vì học lớp 9-13 sẽ ảnh hưởng đến lí lịch của tớ sau này, thì tớ cũng muốn đi cùng các cậu.”
Ánh mắt Lục Chí Hạo hùng hồn quét tới, Hoa Quyển lập tức cười xoa dịu: “Đùa thôi, đùa thôi! Lão Lục đừng giận, tớ ở lại với cậu, nhất quyết không thông đồng làm bậy với họ…”
——
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Hoa Quyển, bọn họ vẫn dỗ được Lục Chí Hạo.
Mỗi người cầm một chiếc ô đi xuyên màn mưa trở về lớp học…
Lâm Triều Tịch chào tạm biệt họ ở đầu bậc thang, nhìn hành lang hướng về phía lớp 9-1, cô và Bùi Chi tiếp tục cùng nhau leo lên trên.
Đến chỗ góc cua, Lục Chí Hạo vẫn không nhịn được nhỏ giọng càm ràm với Hoa Quyển, trình bày nỗi lo về cô.
m thanh đi xa dần, Lâm Triều Tịch bám vào lan can, không khỏi nở nụ cười.
Thật ra Lục Chí Hạo nhỏ hơn cô rất nhiều, nhưng từ bé đến lớn, cậu vẫn luôn là người biết lo nghĩ cho cô.
Tuy lúc sốt sắng lên giọng điệu rất hung hăng, nhưng chỉ những đứa trẻ tốt bụng mới tận tình khuyên nhủ bạn bè mình, mới làm nhiều việc tưởng như vô dụng, nhưng lòng dạt dào hi vọng, mong mỏi cô chỉ cần khá hơn một chút chút thôi cũng được.
Kể ra thì cũng gần như những người làm cha mẹ luôn rồi.
Lâm Triều Tịch một lần nữa ngồi tại lớp 9-13, sau khi chia lại lớp, cô cuối cùng cũng có cơ hội quan sát lớp học này một chút.
Không ít người vẫn đang ăn uống vui chơi bên ngoài, lớp học được nhét thêm hai bộ bàn ghế và bảy, tám khuôn mặt bọn họ không quen biết. Ngoại trừ An Tiêu Tiêu đã chuyển sang lớp Trọng Minh và những học sinh sa cơ lỡ vận mới đến, còn lại đều không quá khác biệt so với trước.
Bao Tiểu Manh vẫn không nói chuyện với cô, học sinh đi ăn trưa về vẫn mải bàn tán anime, Bùi Chi vẫn ngồi ở vị trí cạnh Trịnh Mã Đặc, một tay cầm bút, tay còn lại bận rộn tính toán hoặc là làm bài tập thú vị gì đó.
Cô nhìn một lúc, Bùi Chi vẫn không ngẩng đầu, cậu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không phản ứng với bất kì chuyện gì xảy ra xung quanh.
Vậy thì với Lâm Triều Tịch, thật ra cô cũng chẳng cần có gì khác biệt, thế là cô mở sách vở, tiếp tục nghiên cứu nội dung tối qua chưa đọc xong.
Tiếp tục cố gắng.
——
Giở hết một chương sách bài tập, thời gian nghỉ giữa giờ, Lâm Triều Tịch vươn vai một cái, cô bỗng nhận ra xung quanh hơi bất ổn.
Vị trí cạnh cô trống vắng, Trần Trúc có lẽ không đi học.
Nói ‘có lẽ’ là vì cả sáng nay cô bị giữ ở phòng làm việc giáo viên, cô không chắc chắn Trần Trúc có đi học hay không. Nhưng ngăn bàn không có cặp sách, chồng sách chất cao trên bàn cũng không có vết tích lộn xộn, Lâm Triều Tịch nhìn ngó xung quanh, cô giữ một bạn nam lại, hỏi: “Hôm nay thần ngủ không đi học à?”
Đối phương hơi ngây ra, sau đó lắc đầu: “Hình như không?”
“Bị chuyển sang lớp khác rồi ư?”
“Không thể nào, đồ đạc vẫn ở đây mà?”
“Cũng đúng…”
“Lão Vương mau tới đây, anh Trúc lớp mình còn học lớp này không?” Nam sinh đó gọi một bạn khác đang vừa qua chỗ bảng đen.
“Đương nhiên rồi, ngớ ngẩn à.” Bạn học đó nhìn họ bằng ánh mắt kì quái: “Tiết Văn ban nãy cô Lý còn hỏi Trần Trúc hôm nay không đi học à đây thây?”
——
“Học sinh cấp hai nghiện chơi game dẫn đến đột tử do tim”…
Lâm Triều Tịch vẫn ngồi tại chỗ, cô muốn tiếp tục đọc sách, nhưng chưa giở được mấy trang, đầu lại hiện lên mấy tiêu đề báo chí giật gân, không hiểu sao tim bỗng đập nhanh hơn.
Từng đọc quá nhiều tin tức khiến cô không thể ngăn não mình suy nghĩ lung tung, tuy thần ngủ trước giờ không nghe giảng, nhưng cậu cũng chưa từng trốn học, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Triều Tịch do dự một lát, cuối cùng khủng hoảng tâm lí vẫn chiếm thế thượng phong, cô nhìn đồng hồ trước lớp, tính toán xem còn kịp đến “Quán nét Mèo Sữa” ngó một cái không.
Lúc này, một người trung niên mặc bộ đồng phục cảnh sát giao thông đến bên cửa sổ chỗ cô.
Bối cảnh là dưới trời mưa thu rả rích, xa xa lá vàng rơi đầy đất, bầu trời mây đen giăng kín, cách khung cửa sổ trống trải, Lâm Triều Tịch nhìn người trung niên đó, cô sững sờ trong giây lát.
Bộ đồng phục nặng nề bị mưa xối ướt gần hết, mũ bảo hiểm dính bùn đất và những vết xước chằng chịt. Dưới đó là khuôn mặt đen sạm không nhìn rõ tuổi tác, những nếp nhăn hằn sâu, đôi lông mày rủ xuống, trông vô cùng mệt mỏi trong lo lắng.
Lâm Triều Tịch cứ có cảm giác từng gặp ông ở đâu, hơn nữa chắc chắn không phải là kí ức tốt đẹp gì, bởi khoảnh khắc cô nhìn thấy người trung niên đó, sâu trong lòng dấy lên một cảm xúc vô cùng khó chịu.
Chẳng hiểu tại sao.
Cảnh sát trung niên mở miệng: “Chào bạn, hôm nay Trần Trúc… không đi học sao?”
Lâm Triều Tịch ngẩn người, cô gắng gượng lôi mình khỏi cảm xúc u ám: “Xin hỏi chú là…?”
“Tôi là… bố của Trần Trúc.”
“À à, cháu chào chú ạ!” Lâm Triều Tịch vội vàng đứng dậy, cô hướng phía cửa cúi người chào. Nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, cô chạy lạch bạch khỏi lớp học, đứng trước mặt người cảnh sát này, tiến gần lại một chút, đánh giá tỉ mỉ.
Bố Trần Trúc đi thẳng vào vấn đề: “Vừa nãy giáo viên gọi điện thông báo Trần Trúc đã nghỉ nửa buổi học, cháu có biết bạn ấy thường thích đến chỗ nào không?”
Lâm Triều Tịch đương nhiên biết đáp án, nhưng cô tự đi tìm là một chuyện, còn mách lẻo cậu lén lút đến quán nét chơi game lại là một chuyện khác.
Nhưng ngay lúc cô còn đắn đo, những học sinh nam khác trong lớp cười đùa mách lẻo: “Quán nét Mèo Sữa đó chú ơi!”
“Quán nét?” Sắc mặt bố Trần thoáng chốc thay đổi.
“Đúng rồi ạ, anh Trúc của bọn cháu…”
Lâm Triều Tịch chớp mắt như điên ra hiệu cho họ im miệng.
“Trần Trúc vẫn đến quán nét sao?” Trong chớp mắt chú cảnh sát như bị rút cạn sức lực, bờ môi run rẩy, nhỏ giọng nói gì đó.
Lâm Triều Tịch đứng trước mặt ông, nhưng cô và Trần Trúc cũng không quá thân thiết, càng không biết nên an ủi bố Trần thế nào cho phải.
“Phòng làm việc của giáo viên các cháu ở đâu?”
Lâm Triều Tịch chỉ về hướng đó, bố Trần Trúc mệt mỏi gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lâm Triều Tịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô không thể nói rõ mình đang nghĩ gì. Có lẽ vẫn là cảm giác quen thuộc kia quấy nhiễu, hoặc có thể do không muốn thấy một người cha mất hết hi vọng vào con mình.
Cuối cùng cô vẫn co chân chạy vụt đi, giữ lại người đàn ông trung niên nơi bậc thang xuống tầng.
Cô thở hổn hển, nói: “Thật ra con người Trần Trúc rất tốt…”
Bố Trần quay đầu, ông bất lực nói sang chuyện khác: “Trần Trúc vẫn mải mê chơi game, nó vẫn không hết nghiện sao?”
Lâm Triều Tịch rối rắm, cô không biết nên trả lời thế nào.
Bố Trần đã hiểu rõ.
Người trung niên nhấc những bước chân nặng trịch xuống tầng, nhờ có màu nền khiến người ta trầm mặc, Lâm Triều Tịch nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, cuối cùng so sánh cảnh tượng này trùng lặp với một đêm đông mưa lạnh triền miên của vài năm trước.
Khoảnh khắc đó, Lâm Triều Tịch nhìn tấm biển phòng học lớp 9-13, hai chân bủn rủn, cô thấy vô cùng may mắn vì sáng nay mình không chuyển đi. Dưới sắc trời mưa thu ảm đạm, những sợi dây số phận như đang từ trên trời rơi xuống.
Đây là người cảnh sát điều tra vụ tai nạn giao thông của Lão Lâm năm đó, họ Trần, cô gọi ông là chú Trần.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra.