Bố Trần Trúc là một cảnh sát giao thông rất giỏi.
Dùng từ “rất giỏi” để hình dung một người luôn để lại chút dư vị dở dang.
Năm đó Lão Lâm bị tai nạn xe, bố Trần Trúc đã đến bệnh viện.
Vì tai nạn chỉ là phỏng đoán của bác sĩ, đối với cô, ý nghĩa lớn nhất của việc tìm ra người gây tai nạn là để hắn gánh vác khoản tiền chữa trị khổng lồ của Lão Lâm.
Nhưng cô nghĩ chú cảnh sát giao thông này ngày nào cũng phải xử lí bao nhiêu việc, có lẽ sẽ không nghiêm túc với vụ tai nạn “hư hư thực thực” của bố cô, vậy nên cũng không ôm quá nhiều hi vọng về cuộc điều tra.
Nhưng bố Trần Trúc lại khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đầu tiên, ông đã tốn không ít thời gian an ủi cô, sau đó tế nhị hỏi thăm bệnh tình của Lão Lâm, cuối cùng ông hứa nhất định sẽ nghiêm túc điều tra.
Và ông thực sự đã làm vậy.
Lúc đó cô đã bôn ba khắp nơi để lo khoản tiền chữa bệnh cho Lão Lâm, Bố Trần Trúc rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện thăm cô, kể cô nghe về tiến độ điều tra.
Ví dụ như đã xem bao nhiêu camera theo dõi, hỏi thăm bao nhiêu người…
Nhưng thực tế… căn bản là chẳng có chút tiến triển nào.
Cuối cùng, cuộc điều tra kết thúc không mấy suôn sẻ, có lẽ vì không thực hiện được lời hứa, hoặc cũng có thể do trông cô quá đáng thương, bố Trần Trúc len lén nhét cho cô 5000 tệ. Lâm Triều Tịch không muốn nhận tiền từ thiện, nhưng cô và Lão Lâm đang hôn mê bất tỉnh thực sự rất cần tiền, bởi vậy cũng không làm kiêu mà từ chối, đồng thời cũng viết một tờ giấy ghi nợ.
Ngày cuối cùng họ gặp nhau là một đêm đông mưa lạnh.
Cô làm thêm ở quán cơm nhỏ cạnh bệnh viện, bố Trần Trúc đưa cô đến cửa hàng tiện lợi sát vách mua cho cô hai chiếc bánh bao kim sa nóng hổi.
Hôm đó tâm trạng cô không tốt lắm, cũng biết cuộc điều tra đã khép lại, cô gặm bánh bao, hốc mắt dàn dụa nước mắt.
Bố Trần thấy cô tội nghiệp, ông hơi luống cuống, liên tục lải nhải chuyện nọ chuyện kia trấn an.
Ông kể chuyện cuộc đời, chuyện truyền lửa tiếp động lực, còn kể kha khá đạo lí hơi vô bổ.
Ông chú này thực sự không giỏi ăn nói, nhưng lại rất cố gắng làm tròn trọng trách, thậm chí bao gồm việc an ủi cô.
Cô khóc rất lâu, bố Trần Trúc cũng kể rất lâu, mãi về sau không còn chủ đề gì để nói, ông còn kể đến chuyện nhà mình bằng thứ giọng đậm mùi tội lỗi khó mà diễn tả bằng lời.
Ông kể rằng ông đã li hôn, có một đứa con trai năm nay 16 tuổi.
Vì công việc bận rộn nên ông không được nắm quyền giám hộ, chỉ có quyền thăm nom.
Vợ trước tái hôn, về sau sinh được một đứa con gái, hiện tại không quản lí được con trai, bà ấy cho rằng chu cấp đủ tiền hàng ngày là được nên cứ mặc kệ cậu con trai muốn làm gì thì làm.
Còn về phía ông, ông và vợ trước nhà cách xa nhau, lại thường phải tăng ca cả ngày lẫn đêm, chuyện giáo dục con trẻ ông không có cách nào nhúng tay vào, chỉ đành để mặc con tự do phát triển.
Bố Trần Trúc lại nói, con trai ông thực ra rất thông minh, ông nói bằng giọng các ông bố bà mẹ hay đánh giá con mình: Nếu con ông chịu khó học, nó hoàn toàn có thể thi vào trường cấp ba trọng điểm. Tuy con trai ông hiện nay đang học trung cấp nghề, nhưng vẫn hi vọng nó sẽ thi đỗ một trường đại học, được thăng lên bằng cử nhân, nếu thực sự thi đỗ ngành chính quy thì yên tâm rồi…
Bố Trần Trúc còn hỏi cô nhìn nhận thế nào về chuyện con mình nghiện game.
Lúc đó cô chỉ là học sinh cấp ba, khó mà đưa ra nhận xét hữu dụng.
Nếu đổi lại là bây giờ, sau khi được trải nghiệm sự hưng thịnh của ngành công nghiệp game trong tương lai, cô sẽ hồ hởi khuyên ông mấy câu đại loại như nếu con chú đã muốn vậy thì hãy động viên bạn bạn bạn ấy theo đuổi…
Nhưng lúc đó cô lại thút tha thút thít nói: Cháu cũng không biết, nhưng nếu nghiện game thì có vẻ không tốt lắm…
Cơ duyên của cô và bố Trần Trúc đã kết thúc như vậy.
Lâm Triều Tịch nghĩ, có lẽ bọn họ đều mang một cảm xúc nuối tiếc khôn nguôi dành cho nhau, nên cuối cùng mới dẫn đến cuộc gặp lại lần này.
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy đỉnh đầu mình có một vài tiếng động.
Ngẩng đầu nhìn, nơi góc cua phía cầu thang, cô thấy một đôi chân dài. Ống quần nhăn nhúm, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Lâm Triều Tịch đại khái đã nhận ra đó là ai.
Cô nhích lên trước một đoạn, hơi bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên khi thấy thần ngủ gầy như cành trúc và khuôn mặt uể oải của cậu xuất hiện.
Câu chuyện lúc nào cũng sẽ phát triển như vậy, nói chuyện với người khác thì bị nghe lén, còn người nghe lén thì sẽ bị phát hiện.
Bố Trần Trúc lúc đến lúc đi đều không đúng thời cơ, lúc đến thì bị phát hiện, lúc đi lại bị con trai nghe được ông lén lút hỏi chuyện của mình qua bạn nữ khác.
Trần Trúc ngáp một cái, cậu giả vờ không quan tâm xách cặp rề rà rà đi xuống cầu thang, đi qua cô, tiếp tục bước xuống.
“Con đi đâu?”
Trần Trúc chán chường liếc một cái, ánh mắt rất lạnh lẽo, ý tứ cũng rõ ràng: Vốn dĩ cậu chỉ định trốn nửa buổi học, giờ bố cậu đã đến tận đây, vậy thì cậu sẽ trốn nguyên ngày.
“Bố cậu lo cho cậu lắm, hay là nói mấy câu với ông ấy xem sao?” Lâm Triều Tịch dò hỏi, nhưng Trần Trúc không có bất cứ lời hồi đáp nào, cậu chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Lâm Triều Tịch đầu hàng: “Rồi rồi, tớ sai rồi, xin cậu đừng nói mấy câu đại loại kiểu “liên quan gì đến cậu”, hay là “cậu chả hiểu gì cả”, tớ sẽ ngại lắm…” Dù ý của cậu hình như đúng là vậy.
Trần Trúc quay đầu bỏ đi, cậu không nói gì.
Cũng tại hành lang đó, cô nhìn hai cha con họ, không khỏi thầm thở dài.
Lúc đó cô không hiểu vì sao bố Trần Trúc lại ủ rũ mặt mày, trông vô cùng mệt mỏi vì lo nghĩ.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn nguyên nhân có liên quan đến Trần Trúc.
Nhưng cuộc trò chuyện đêm đó không đủ chi tiết, những tin tức cô biết được cũng vô cùng có hạn, rất khó để nhúng tay vào mối quan hệ giữa hai cha con họ, càng không nói nên giúp phe nào trong hai người.
Đồng thời cô cũng bình tĩnh lại, sau khi thấy sự kích động của bố Trần Trúc vơi dần, cô bỗng nhận ra, năm đó ông cũng không điều tra rõ chân tướng vụ tai nạn của Lão Lâm, bây giờ vụ tai nạn còn chưa xảy ra, kể cả cô có tìm được cảnh sát giao thông phụ trách vụ việc năm đó thì cũng đâu thay đổi được gì?
Trước mắt, dường như cô vẫn không thể làm gì được.
Lâm Triều Tịch hơi uể oải, nhưng cô ép mình phải tìm ra một tia hi vọng.
Nếu cô đến đây là do số phận sắp đặt, vậy những người và những chuyện cô gặp phải, cũng như những lựa chọn cô phải đưa ra khi đối mặt với những người, những chuyện đó, đều có ý nghĩa của nó.
Vậy có lẽ, với những sự sắp đặt và ý nghĩa này, cô thực sự sẽ thay đổi được sự cố tai nạn giao thông của Lão Lâm.
Nếu đã đến rồi, cô thực sự sẽ thay đổi được một vài thứ, cô luôn tin chắc vào điều này.
——
Những ngày tiếp đó của Lâm Triều Tịch tương đối vất vả.
So với việc đơn thuần trở lại cắm đầu vào học để lên lớp thì việc học để lên lớp trong một môi trường ồn ào hiển nhiên không dễ dàng.
Chốc chốc cô lại bị Trịnh Mã Đặc ngoài cửa sổ búng tai, cũng không thể tập trung đọc sách giữa những tiếng nô đùa ầm ĩ trong lớp.
Nhưng cũng vào những lúc đó, cô sẽ quay đầu nhìn người ngồi cạnh Trịnh Mã Đặc đang mải mê đọc sách chẳng để ai vào mắt, thế là cô lại biết mình nên làm gì tiếp.
Còn thần ngủ cùng bàn với cô kể từ sau ngày bị bố đến lớp tìm thì từ ngủ trong lớp tiến hóa hẳn thành không đến lớp học.
Lâm Triều Tịch thỉnh thoảng sẽ ngẩn người nhìn phía bàn trống cạnh mình, cô cảm thấy so với việc để bàn trống trải như này, thà là có người ngồi ở đó, kể cả là nằm ngủ cũng được.
Mà không biết tại sao, Bao Tiểu Manh bị cô Lí chuyển khỏi vị trí sau lưng cô.
Lâm Triều Tịch nghĩ, e rằng đây là yêu cầu của Bao Tiểu Manh.
Lúc đó cô cũng tìm Bao Tiểu Manh hai lần.
Một lần là giờ đọc sách, lúc đó có vẻ là một thời điểm thích hợp để tâm sự, lần còn lại là gặp ở tiệm trang sức Bao Tiểu Manh thích nhất.
Hôm đó là Chủ Nhật, cô đi mua sách ôn luyện thì gặp Bao Tiểu Manh đang sắp xếp hàng hóa trong tiệm.
Cô bạn mặc chiếc tạp dề đồng phục màu hồng của tiệm, vui vẻ làm việc, như đã chuẩn bị sẵn sàng để cống hiến ở đây sau khi tốt nghiệp.
Lâm Triều Tịch lại không nhịn được muốn chuyện trò với cô.
Bàn về gian khó đời người, bàn về khả năng trong tương lai, bàn về tuổi 22, cô vô cùng hối hận những giọt nước mắt Mạnh Thường Quân, nhưng lại gắng gượng an ủi bản thân rằng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo cô để lỡ giây phút đó…
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì. Bởi Bao Tiểu Manh đã đứng dậy bước qua cô, coi như chẳng quen biết.
Lâm Triều Tịch nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra kiên định lạc quan, cô của hiện tại đi tìm Bao Tiểu Manh của hiện tại cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì.
Vậy nên, cô chỉ lặng im tính tiền.
Lâm Triều Tịch bê sách ôn luyện ra khỏi cửa hàng.
Cô cũng thử tự an ủi chính mình, có lẽ Bao Tiểu Manh của tuổi 15 thực sự thích sống một cuộc đời không cần phấn đấu quá nhiều mà chỉ để mặc sức nó trôi qua.
Nhưng cô của những năm tuổi 18 cũng từng thật lòng cho rằng, chọn một ngành nghề nghe có vẻ ra gì, tốt nghiệp xong ra làm giáo viên, đây là những điều cô muốn.
Nhưng thật ra thì hoàn toàn không phải vậy.
——
Cuộc sống ngày lại ngày trôi qua, Lâm Triều Tịch cảm thấy tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của mình hơi quá lố khiến gây ra phản phệ.
Tuy cô rất muốn thay đổi gì đó, nhưng bất luận là Bao Tiểu Manh hay Trần Trúc đều giống một con thuyền rời bờ phiêu bạt theo dòng nước, như thể đến cuối cùng họ chỉ có thể đi theo phương hướng mà họ buộc phải đi.
Lâm Triều Tịch vẫn rất muốn làm gì đó cho họ, nhưng cô không biết mình có thể làm được gì, hoặc là nói, cô không biết là cô nên làm gì.
Rất nhiều chuyện cô không thể khống chế, điều đó gián tiếp dẫn đến việc cô tập trung mọi sức lực vào những việc cô có thể khống chế, ví dụ như chuyên tâm học hành.
Ban ngày, cô dành phần lớn công sức cho các giờ học trên lớp. Sau khi hoàn thiện bổ sung nội dung ôn tập của ba năm học, cô lại chạy đi mua sách phụ đạo Toán cấp ba để học tiếp. Nếu tiến độ học tập thuận lợi, có lẽ sau tết Nguyên đán cô đã có thể chính thức bắt tay vào công cuộc học Toán đại học.
Buổi tối, giải Toán học toàn quốc cấp THCS chiếm phần lớn thời gian của cô.
Cô và đám Hoa Quyển, Lục Chí Hạo, Bùi Chi cùng nhau đến lớp phụ đạo Toán Olympic của Lão Lâm, tan học lại tiếp tục đòi ông thiên vị dạy mở rộng cho họ. Lần nào Lão Lâm cũng nói phải thu thêm học phí ngoài giờ, nhưng khi Lục Chí Hạo thật thà nhét tiền vào tay Lão Lâm, ông lại dí cậu xuống bàn tẩn một trận.
Nhiệm vụ học tập ngày một nặng nề, nhưng hễ rảnh rỗi, cô lại cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện liên quan đến vụ tai nạn của Lão Lâm.
Từng chi tiết, từng cuộc đối thoại, mọi thứ lặt vặt nhỏ lẻ có thể nhớ được cô đều viết lại.
Cô không ngừng… không ngừng nghĩ, rốt cuộc hôm đó Lão Lâm đã đi con đường nào, ông đã làm gì, hay chuyện gì đã ảnh hưởng đến lựa chọn của ông ngày hôm đó.
Nhưng trên thực tế, cuộc điều tra vụ tai nạn giao thông của Lão Lâm năm đó chẳng đi đến đâu, đổi lại là cô của một năm trước, cũng không nắm bắt được tin tức gì.
Rất khó để có thể tìm ra cách ngăn cản vụ tai nạn thông qua những chi tiết đó.
Hơn nữa sau bao nhiêu ngày suy nghĩ về chuyện này, cô không khỏi hồi tưởng về bài phiên dịch của Bùi Chi ở buổi tọa đàm hôm đó.
Nếu vấn đề P/NP được giải quyết, trên đời xuất hiện một phép tính siêu cấp như vậy thì có lẽ đã không quá khó để cô ước tính được quỹ đạo hành động của Lão Lâm trong tương lai.
Đa số mọi chuyện đều khiến người ta bất lực, mà đối với Lâm Triều Tịch, nhân vật thú vị duy nhất khiến cô được thả lỏng đôi chút trong khoảng thời gian này ngoài đồng chí Lão Lâm sống vô tư tùy tiện trước sau vẫn vậy ra, thì chỉ còn nhóm bốn người trường cấp hai Vĩnh Xuyên.
Nghiệt duyên giữa họ và trường Vĩnh Xuyên chưa tận, sau lần trải nghiệm kinh động toàn khối lần trước, Hoa Quyển thực sự không dám bật nút PLAY với nhóm bốn người trường Vĩnh Xuyên.
Cậu sợ bốn người này tìm đến làm loạn, với trường Vĩnh Xuyên, bọn họ muốn gì được nấy.
Nào hẹn nhau làm bài thi (trên QQ), chơi cờ ca-rô, thậm chí còn bị ép đồng ý đến trường Vĩnh Xuyên tìm họ nếu có cơ hội.
“Tìm cái mông, ông đây còn muốn sống vài năm nữa.”
Bạn học Hoa Quyển chửi rủa.
——
Năm 20xx, ngày 1 tháng 12 năm cô học lớp mười, Lão Lâm hôn mê bất tỉnh sau một vụ tai nạn giao thông.
Trước đó một năm, ngày 1 tháng 12 khi cô còn học lớp chín, bọn họ đã làm một bài thi giữa kì.
Thứ Hai thi Toán Văn Ngoại, thứ Ba thi Chính trị Vật Lí Hóa Học, mà ngay chiều thứ Tư sau đó, trường học tổ chức họp phụ huynh, tử hình công khai.
Không biết có phải do sắp họp phụ huynh hay không.
Trước khi thi giữa kì mấy ngày, cả lớp rơi vào trạng thái điên cuồng ôn bài mà trước nay chưa từng có.
Sự “điên cuồng” của lớp họ đương nhiên vẫn khác biệt so với lớp 9-1, nhưng cả ngày hôm đó Lâm Triều Tịch cũng bị hỏi bài mười mấy lần, còn học bá Bùi Chi với phong cách hỏi gì đáp nấy một lần nữa trở thành nhân vật “hot” nhất lớp.
Đến tiết thể dục Trịnh Mã Đặc cũng không màng đi đánh bóng rổ, cậu ta trở thành cái đuôi của Bùi Chi.
Bất kể là đi ăn, đi học, hay đi vệ sinh, từ sớm đến chiều cậu ta bám riết Bùi Chi cầu xin bí quyết học Toán cấp tốc. Mỗi khi Bùi Chi đáp “không có”, cậu lại than khóc kêu ca gì mà “nếu bà nội biết tớ thi không đạt chắc chắn sẽ lấy móc phơi quần áo quất chết mất” mấy câu như vậy.
Đáng sợ hơn cả là Lâm Triều Tịch bị một nam sinh đe dọa. Ngày thường cô và đối phương chẳng nói chuyện bao giờ, sau khi bạn nam đó biết sẽ được chia cùng phòng thi với cô thì yêu cầu cô lén lút gian lận nhắc bài cho cậu ta, không nghe thì tan học sẽ cho ăn đòn.
Đúng lúc đó tổ trưởng đi ngang qua, cậu ngáng chân nam sinh đó khiến cậu ta ngã lăn ra đất.
Tổ trưởng còn giẫm lên bàn chân cậu ta, ngầu lòi tuyên bố: “Thế giờ tôi cho cậu ăn đòn luôn được không?”
Nam sinh đó nhào lên định đáp trả, nhưng ngay lập tức bị nữ tổ trưởng dí lên tường.
Lâm Triều Tịch đứng cạnh ngây ra như phỗng, chỉ biết yên lặng vỗ tay.
Giữa một nơi gà bay chó chạy như vậy, bọn họ chào đón bài thi giữa kì đầu tiên của lớp chín.
Lâm Triều Tịch ngồi trong phòng thi chia lộn xộn.
Trời đã trở lạnh, cô bọc người trong lớp áo bông, xoa xoa đôi bàn tay.
Cửa sổ bám một tầng hơi nước, quanh phòng thi là tiếng lầm bầm nhẩm lại bài trước giờ vàng của học sinh, căn phòng giống một nồi cháo sôi, ùng ục ùng ục.
Cô và Trần Trúc rất có duyên, họ lại được chia vào cùng một phòng thi.
Thần ngủ, người đã không quá quan tâm việc học hành cuối cùng cũng đến làm bài thi, cậu gần như đến sát giờ chuông vang lên, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời dạy dỗ của giám thị coi thi, Lâm Triều Tịch nhìn tấm lưng gầy guộc và cái đầu rũ rượi của nam sinh, cô nhíu mày.
Cô biết, chắc chắn Trần Trúc đã gặp phải chuyện gì đó. Bởi cậu lúc này tựa như một con thuyền ba lá mặc cho nước chảy bèo trôi, tự đày đọa bản thân, chuyện đến đâu thì đến, thậm chí nếu thân thuyền có lật úp thì cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng Trần Trúc cũng không xuất hiện, không mở miệng, cô vốn không có bất kì cơ hội nào để nói chuyện với cậu.
Có lẽ sắp đến giờ thi Văn nên cô bất giác dùng một vài phép so sánh.
Song, khi chuông tính giờ làm bài vang lên, đề thi phát xuống, cô chẳng hơi đâu mà để tâm đ ến những chuyện khác nữa.
Quá trình làm bài rất bình thường vô vị, điều duy nhất khiến Lâm Triều Tịch bất ngờ đó là độ khó của đề Toán vượt mức tưởng tượng.
Sau khi nộp bài, phòng thi yên lặng được vài giây.
Ngay sau đó, các học sinh bắt đầu phàn nàn.
“Sao khó thế không biết?”
“Cậu cũng không làm được à?”
“Hai câu cuối tớ không biết làm.”
“Móa, cậu còn làm được một câu, tớ thì cả ba câu đều tịt ngóm.”
Lâm Triều Tịch dọn dẹp đồ ra về, Lục Chí Hạo đứng ngoài cửa phòng thi chặn cô lại.
“Cậu có tính ra không?” Lục Chí Hạo hỏi.
“Ừm…”
“Cái gì!!!”
“Tớ chứng minh bừa thôi, cũng có thể sẽ sai.” Lâm Triều Tịch an ủi.
“Tớ tin cái con khỉ!” Lục Chí Hạo phiền muộn: “Đến cậu còn tính ra…”
“Tớ tính ra có vấn đề gì sao? Tớ, Lâm Triều Tịch, trước nay luôn làm được.” Lâm Triều Tịch vỗ vỗ vai Lục Chí Hạo, khiêm tốn nói.
“Phắn!!!”