Edit: gau
Beta: linhxu
Đêm xuân ấm áp, bên trong màn trướng hai người song song nằm ở trên giường, khẩn trương đến ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Trong phòng tràn ngập mùi hương từ ánh nến, A Căn ca nắm chặt tay Phó Vân Ngọc, trán thì đổ mồ hôi, đây là đại cô nương lên kiệu hoa, lúc trước hắn chưa bao giờ tiếp xúc tới phương diện này, chỉ là ngẫu nhiên lấy sách cấm trong tàng Kinh các ở Thanh huyền tự thoáng nhìn thì chuyện này gọi là song tu. Nhưng mà trong chùa lại cấm luyện tập. Xung quanh hai người dày đặc tiếng hít thở liên tiếp, trong màn sa màu đỏ, hương vị ngọt ngào đặc trưng của nữ tử chui vào trong mũi, thân thể mềm nhũn gắt gao chạm vào mình, A Căn ca cảm giác được khí huyết chạy loạn, phía dưới bụng liền cũng giống như thế. Ở phía sau, Phó Vân Ngọc bỗng nhiên nhích sát lại hắn hơn, hắn không nhịn được nữa, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
Giờ phút này Phó Vân Ngọc sắc mặt đỏ hồng, trên người chỉ còn một bộ áo lót đã được bung ra, chiếc yếm đỏ thẫm lộ ở bên ngoài, thân thể A Căn ca dán chặt vào nàng, nhất thời cảm giác được đầu óc nóng lên.
Nhẹ nhàng tỉ mỉ hạ xuống, trên trán, trên mắt, trên mũi, trên gương mặt, sau đó là trên môi, Đôi môi mỏng của A Căn ca hơi lạnh ngậm lấy môi của Phó Vân Ngọc, đầu lưỡi khẩn cấp tiến vào lúc nàng hơi hơi mở miệng ra. Hai cái lưỡi như hai con rắn nhỏ linh hoạt giao quấn quít lấy nhau, mút lấy nước của nhau. Bàn tay to đặt lên vùng ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, hai con rắn nhỏ bỗng nhiên quấn quýt si mê một trận, rốt cục cũng đi ra, Phó Vân Ngọc thở gấp liên tục, còn không kịp thông khí, môi của hắn liền ngậm lấy vành tai dày của nàng, như là vui đùa, khẽ liếm chậm cắn, khiêu khích nàng đến tê dại, giống như là mát xa trên ghế, vừa thoải mái lại vừa ngứa, nàng nhịn không được khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Dưới bụng của A Căn ca vừa nóng vừa cứng rắn có chút khó chịu, không nhịn được phải cọ lên đùi Phó Vân Ngọc, mới có cảm giác thư thái một ít. Con rắn nhỏ trong miệng hắn lại du tẩu ở trong tai của nàng, lưu lại một trận, lại chậm rãi đi xuống khiến cho Phó Vân Ngọc cảm thấy mềm nhũn, cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại hai núm vú đã bị bại lộ ở trong không khí. Một đôi thỏ ngọc trắng noãn, từ trong áo lót nhảy ra, đỉnh phấn hồng vẫn như cũ đứng thẳng, Phó Vân Ngọc hai mắt mê ly, sắc mặt đỏ rực, miệng rầm rì, tay bất tri bất giác đã đặt lên phần lưng áo rắn chắc của hắn. dục vọng của A Căn ca thoáng chốc xông lên đầu, hướng về viên phấn hồng kia ngậm xuống, đầu lưỡi ở phía trên qua lại trêu trọc, bàn tay to theo bản năng từ bụng nàng chậm rãi đi xuống, đẩy nơi thâm sâu thần bí ra, nơi đó sớm đã suối nước róc rách.
Một cảm giác tê dại mãnh liệt đánh úp tới, vốn cũng đang bồi hồi lâm hãm theo Phó Vân Ngọc rốt cục chịu không nổi kích thích mãnh liệt này, rên rỉ, kêu ra: “Ô~ a ~ ưm ~ a ~ a ~ “
Một loạt tiếng thanh âm rên, tiếng rỉ này, đối với A Căn ca nghe quả thực chính là dày vò, hắn cố nén dục vọng muốn vỡ ra, đầu lưỡi tiếp tục đi xuống, ở bên rốn nàng dừng lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt thống khổ của Phó Vân Ngọc, bỗng nhiên chui vào bên trong rốn của nàng, mang theo xúc giác ẩm ướt, như là đang liếm một món đồ ăn cực kỳ ngon.
“A ~ đừng ~” Phó Vân Ngọc yêu kiều kêu một tiếng, xê dịch thân mình, “Nơi đó rất mẫn cảm, ta, ta…” Sắc mặt ửng hồng, giọng nói nói ra cũng mang theo sự quyến rũ chết người
A Căn ca bỗng nhiên cười cười, phương pháp song tu này, thời điểm năm ấy hắn bị sư phụ phạt ở trong Tàng Kinh các, đã từng vụng trộm nhìn qua ở bên trong một cái rương, bên trong nói qua, chỉ cần làm cho thân thể nữ tử càng thoải mái, thì hiệu quả của song tu này càng tốt. Trừ lần đó ra, hắn quả thật cũng nhịn không được càng muốn thân cận nàng hơn, nhìn nàng vui thích, hắn cũng vui thích.
“Vân Ngọc.” Hắn cúi đầu kêu một tiếng, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự gợi cảm nói không nên lời, làm cho thân mình Phó Vân Ngọc căng thẳng, lại di chuyển về vị trí cũ
A Căn ca cười nhẹ nhàng, trong mắt phượng dấy lên dục hỏa hừng hực, lấy tay tách hai chân đang kẹp chặt nàng ra, cụp mắt, cúi người đi xuống, ngậm vào hoa tâm của nàng, khẽ liếm rồi chậm cắn, nhất thời, khiến cho trong mật đào kia trào ra mật nước.
Hành động đột ngột của hắn, tuy rằng mang theo kích thích mãnh liệt, nhưng lại làm cho Phó Vân Ngọc cảm giác được một loại thoải mái nói không nên lời, làm cho Phó Vân Ngọc đem e lệ ném lên chín từng mây, lớn tiếng rên lên : “A ~ a ~ a~ ô ~ “Trong thân thể trống rỗng một cách khó chịu, vội vàng muốn tìm kiếm cái gì đó để bổ khuyết sự trống rỗng này. Hai đôi tay mảnh khảnh của Phó Vân Ngọc đặt ở trên đầu bóng loáng của A Căn ca sờ loạn một mạch, hai chân cũng tự giác mở ra, muốn bấu víu vào thứ gì đó.
A Căn ca rốt cục cũng ngẩng đầu lên, một lần đè lên thân thể của nàng, vật cứng rắn nóng rực lượn lờ ở giữa hai chân của nàng, Phó Vân Ngọc theo ánh mắt sủng nịnh của hắn nhìn thấy bóng dáng của mình, trong lòng cảm giác được sự hạnh phúc.
“Vân Ngọc, giúp giúp ta.” Nửa ngày, hắn rốt cục đè nén mà nói ra.
Phó Vân Ngọc nhịn không được cười khẽ một tiếng, bắt lấy cái thật lớn của hắn, tìm đúng vị trí. Vật kia để càng ngày càng gần, chậm rãi tiến vào thân thể của nàng. Đau! Cảm giác đầu tiên của nàng, đau đến mức nước mắt đều muốn chảy ra! Hai người đều thiếu kinh nghiệm, tuy rằng tiểu mật đào đã muốn ngập nước, nhưng mà A Căn ca vài lần không bắt được trọng điểm, lại đánh thẳng về phía trước làm cho nàng có một loại cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế. Giống như thân thể bị xé rách ra, tuy rằng đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, mặt cười vặn vẹo, nhưng mà Phó Vân Ngọc không kêu dù một tiếng, nàng biết đây là quá trình phải trải qua, chỉ có phá được lớp màng này, cuộc sống về sau của nàng cùng A Căn ca mới có thể tính phúc.
Nhưng mà, A Căn ca thận trọng rốt cuộc đã phát hiện ra sự khác thường, hắn thấy vẻ mặt thống khổ của Phó Vân Ngọc, liền dừng lại không dám động, đau lòng hỏi: “Nếu không, ta đi ra ngoài?”
( đã là vợ chồng nên ta thay đổi cách xưng hồ)
“Đừng! Thiếp có thể nhịn xuống, chúng ta phải cố gắng, đau dài không bằng đau ngắn, đến đây đi.”
Dưới ánh mắt kiên định của Phó Vân Ngọc, A Căn ca lại có dũng khí, hắn từng chút từng chút thử đi tới, mỗi lần đi vào một chút lại nhanh hơn một phần, điều này làm cho hắn thiếu chút nữa tiết ra, thật sự quá nhanh, nhưng mà lại có khoái cảm khó có thể hình dung. May mắn hắn có thể điều chỉnh toàn bộ tuần hoàn thân thể, nói cách khác, nếu không sợ là đã tiết ra vài lần.
Dưới sự phối hợp của hai người, thân thể rốt cục đã kết hợp lại cùng nhau. Phó Vân Ngọc nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể tràn ngập cảm giác thỏa mãn. A Căn ca bắt đầu chậm rãi luật động, hắn vừa động, Phó Vân Ngọc liền đau, vì thế nàng cắn chặt răng rầu rĩ không ra tiếng. Dần dần, thân thể dường như không còn thống khổ như vậy, ngược lại giống như cảm nhận được sự căng cứng, mặc dù có một chút đau, nhưng mà nhiều hơn là sự thỏa mãn. A Căn ca thấy biểu tình của Phó Vân Ngọc đã trầm tĩnh lại, thì đẩy nhanh tiết tấu hơn, ở trong cơ thể nàng tới tới lui lui, Phó Vân Ngọc lại một lần nữa bắt đầu rên rỉ.
Trong màn sa màu đỏ, đổ mồ hôi đầm đìa, bên trong hôn phòng, thân thể giao triền, liên tục. Rốt cục, trong tiếng rên rỉ không ngừng của Phó Vân Ngọc, A Căn ca cúi đầu rên lên một tiếng, mầm móng lửa nóng phun ra ngoài.
Hai người tối hôm qua đại chiến một hồi, cho nên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. A Căn ca nhìn Phó Vân Ngọc im lặng ngủ trong lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn. Lại cẩn thận xuống giường, vốn định để cho nàng ngủ thêm một chút, nhưng lại làm cho nàng thức giận. Vì thế, hai người rửa mặt chải đầu một lúc, rồi dắt tay ra khỏi phòng.
Phó Vân Ngọc kỳ thật đã sớm tỉnh, chẳng qua là toàn thân đau nhức không thể động đậy, mới ở trong lòng A Căn ca híp mắt dưỡng thần. Dưới sự trợ giúp của A Căn ca, thật vất vả mặc quần áo cùng giầy, nhưng vừa đi một bước. Đau đớn phía dưới vẫn làm cho nàng nhe răng trợn mắt. Không phải nói xử nam
Nàng uốn éo uốn éo đi tới, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “Ai nha!”
A Căn ca khóe miệng vừa kéo, đau lòng xoa xoa cho nàng, mang theo ý tứ trách cứ nói: “Làm sao đang êm đẹp lại gõ vào đầu mình? Đau không?”
“A Căn ca ca, chàng còn nhớ rõ hôm qua chúng ta để lại một người còn sống không? Về sau? Chúng ta lại quên mất hắn đi !”Phó Vân Ngọc mặt mày trợn lên, vẻ mặt hối hận, bộ dáng thật là thú vị.
Ở ngay phía sau, tiểu quỷ Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt đắc ý nói: “Ta đã sớm đem người nọ trói lại rồi nhốt trong sài phòng.”
“A! Vậy ngươi sao lại không nói cho chúng ta biết a?”
Trường Sinh lạnh lùng liếc bọn họ một cái, hừ một tiếng, nói: “Đêm qua hai người ở trong phòng liên tiếp phát ra những tiếng kêu như giết heo, ta cũng không dám quấy rầy.”
Lời này của hắn vừa nói ra, hai người trước mặt trong nháy mắt liền đỏ mặt, quả hồng cùng với quả hồng nhìn nhau, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải. Phó Vân Ngọc cảm thấy buồn bực trong lòng, ai nói thế kỷ hai mươi mốt tiểu hài tử trưởng thành sớm, tiểu hài tử ở cổ đại cũng không kém cỏi chút nào, tuổi còn nhỏ mà nói đến chuyện mây mưa kia lại có thể mặt không đổi tim không nhảy! Nhưng, tiểu quỷ này cũng là một đóa hoa tuyệt thế trong giới đạo sỹ đi?
Tiểu Trường Sinh một mình hung dũng với khí phách hiên ngang đi ở phía trước, Phó Vân Ngọc thì được A Căn ca nâng hạ, chịu đựng đau đớn ở bên trong đi theo phía sau, đi chưa tới một bước, liền đau đến tâm can, không có biện pháp, ai kêu mình nhất thời ham muốn đâu?
Bên trong Sài phòng, một người vạm vỡ nằm trên mặt đất, trong miệng bi nhét một mảnh vải, tay chân đều bị khóa sắt trói lại, nhìn thấy bọn họ tiến vào, sợ hãi xê dịch lui về sau.
Phó Vân Ngọc đi đến trước mặt hắn tỉ mỉ đánh giá, càng nhìn người này càng thấy quen mắt, chẳng qua hiện tại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
“Nói! Ngươi là ai phái tới?” A Căn ca sắc mặt nghiêm nghị, mắt phượng lộ ra lãnh ý.
Người nọ nhắm hai mắt lại, trầm mặc không nói, một bộ dạng chờ ngươi tới giết ta. Tiểu Trường Sinh có chút giận giữ, kéo miếng vải trong miệng hắn, hung hăng cho hắn một bạt tai, học theo giọng điệu của A Căn ca nói: “Nói nhanh lên, bằng không ta sẽ giết ngươi!”
Người vạm vỡ kia trong mắt không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: “Ta hôm nay rơi vào trong tay các ngươi, muốn giết muốn róc thịt cứ làm.” Dứt lời, một bộ dạng thấy chết không sờn.
Giọng nói này, khuôn mặt này đều quen thuộc, Phó Vân Ngọc chợt vỗ đầu một cái, rốt cục nghĩ ra. Hoàn toàn không quan tâm đến A Căn ca đang rút miệng, vòng đến bên người người nọ, dừng lại, gian trá cười, nói: “Ngươi cũng rất vô dụng, ngươi là hộ vệ của tên Giang gia quái thú kia sao?”
Người nọ vừa nghe, mặt lập tức biến sắc.
“Nói, hắn còn bắt ngươi làm cái gì?” Phó Vân Ngọc còn muốn ép hỏi, chỉ thấy môi hắn vừa động, trong miệng trào ra dòng máu tươi, rồi ngã xuống đất. Thật là một nô tài trung thành, lại có thể cắn lưỡi tự sát .
Nói đến Giang gia thiếu gia này trên đường nghe thấy tin Phó Vân Ngọc đi tới Thanh Huyền trấn, sợ đả thảo kinh xà (bứt dây động rừng), trước hết sai một đám người bất ngờ đánh tới, thuận tiện đem Phó Vân Ngọc bắt sống trở về, nhưng mà thật không ngờ, người ngày ấy phái đi lại không có người còn sống trở về. Hắn không khỏi vô cùng tức giận, trong lòng càng phát ra độc ác. Giữa trưa hôm nay, thám tử phái đi trở về hồi báo, nghe nói Phó đại mỹ nhân kia lại có thể cùng tiểu hòa thượng chướng mắt của Thanh Huyền tự thông đồng ở chung một chỗ, còn thành hôn. Đôi mắt đậu xanh kia lập tức thành mắt gà chọi, cùng cặp răng vào cao thấp không đều, nảy sinh ác độc nói muốn giết chết tiểu hòa thượng kia. Vài ngày tiếp theo, hắn liền tụ tập ngựa người, lập ra một đại âm mưu mới.
P/s: (linhxu) ta thề chương này là do ta beta!(che mặt)