Edit: gau
Beta: linhxu
Lại nói về Phó Chính ở bên kia, từ sau khi Phó Vân Ngọc đào hôn, liền tức giận đến bệnh nặng một thời gian, đợi cho bệnh khi đã tốt hơn, tự giác không thể để cái mặt già nua này ở Mộ Dung gia, vì thế ra phía đông thành mua một ngôi nhà, mặc dù Mộ Dung Phục vẫn luôn giữ lại, nhưng ông vẫn quyết tâm chuyển ra khỏi Mộ Dung phủ. Mướn thêm mấy gia đinh cùng hộ viện, cuối cùng đã đem chỗ ở vắng ngắt thành nơi có chút nhân khí. Cho dù chuyện này đã làm xong tốt đẹp, nhưng khi nghĩ đến nữ tử bất hiếu kia của mình đều tức giận đến dựng râu trừng mắt, tuy là như thế, ông vẫn phái người vụng trộm đi tìm hiểu hành tung của Phó Vân Ngọc, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình, một mình phiêu bạc bên ngoài vẫn có chút lo lắng .
Trong Mộ Dung phủ đoạn thời gian này cuộc sống cũng dần dần an tĩnh lại, Uyển Dung cũng không khóc nháo nữa, mà mỗi ngày đều thực hiện chức trách của một thê tử, cẩn thận vì hắn mà chuẩn bị những thứ cần thiết cho một ngày, ăn uống của một ngày đều tự qua tay làm. Nhưng mà, nàng càng như thế này, thì trong lòng của Mộ Dung Vân Đình lại càng áy náy, nàng chỉ muốn đơn giản là được hắn yêu dù chỉ một chút, nhưng mà, hắn có thể cho nàng, cũng chỉ là sự tự do của nàng. Vợ chồng Mộ Dung lão đối với đứa con dâu ngòai ý muốn này mới đầu rất bất mãn, đến bây giờ thì vô cùng vừa lòng, bọn họ cũng nhận ra được đối với việc Phó Vân Ngọc kia đào hôn, chính là điểm mấu chốt sự lạnh nhạt của con mình đối với Uyển Dung, trong lòng cũng rất là đau lòng thay cho con dâu này, đã khuyên nhủ rất nhiều Mộ Dung Vân Đình hãy thật quý trọng. Nhưng mà, chỉ trách tim của hắn quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một mình Phó Vân Ngọc. Vài ngày trước, hắn cũng nghe được tin Phó Vân Ngọc chạy trốn tới một nơi tên là Thanh Huyền trấn, trong lòng lại rục rịch, đã nhiều ngày nay ngày qua ngày ở trong quân doanh bận việc đến khuya, vì muốn hoàn thành công việc quân vụ trên tay thật sớm, để nhanh chóng đi tìm nàng. Trước mắt, quân vụ trên tay đã hoàn thành không sai biệt lắm, Mộ Dung Vân Đình trở lại thư phòng, sửa sang lại mấy bộ y phục mặc thường ngày, lấy một tập ngân phiếu, lặng lẽ nhảy lên ngựa, ra roi thúc ngựa tiến đến nơi Phó Vân Ngọc, hắn không thể chờ được muốn nhìn thấy nàng, hắn muốn nhìn xem cuộc sống của nàng có tốt hay không.
Có cái gì so sánh được với hàng đêm vườn không nhà trống rất tĩnh mịch? Không có đi? Uyển Dung có sự kiên trì được đến mức mà người thường không thể kiên trì, nàng đã muốn gì đó, mặc kệ quá trình vất vả như thế nào, nàng đều phải đạt được.
Lúc ở thế kỷ hai mươi mốt, điều Hạ Tiếu Nữu mong muốn nhất trong cuộc sống là gả cho lão công có tiền, sau đó mình ở nhà làm chức phu nhân, mỗi ngày quét dọn nhà cửa xong liền nằm lên sô pha, tùy tay có thể đụng đến đồ ăn vặt, giống như phim Hàn quốc trên TV, ăn no ngủ đến khi tỉnh ngủ lão công sẽ trở lại. Bây giờ nguyện vọng này lại được thực hiện khi nàng xuyên qua, coi như là xuyên qua đáng giá. Giờ này khắc này, Phó Vân Ngọc đang ở trong ni cô am làm công việc nữ công sứt sẹo của mình, Thụy Thụy ở trong sân cho con gà con vừa mới mua về ăn, A Căn ca đang ở trong hậu viện cuốc đất, Tiểu Trường Sinh sau vài buổi tối nghe thấy thanh âm “Giết heo “, rốt cuộc nhịn không được, chạy về Thanh Huyền tự đi tìm tiểu tình nhân A duẫn của hắn. Ban ngày làm nữ công, lãng phí lãng phí lương thực — nấu cơm, buổi tối cùng A Căn ca hàng đêm sênh ca, cuộc sống trôi qua có quá nhiêu hạnh phúc.
Chẳng qua là nàng có một chút cảm giác kỳ quái, chính là ngày ấy người Giang quái thú phái đến sau khi thất bại, đã nhiều ngày cũng không thấy động tĩnh gì, sự im lặng làm tâm có chút hoảng. Nhưng, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt các biện pháp phòng bị, phía trước phía sau Tư Căn am, trong trong ngoài ngoài đều có cơ quan che kín, nếu là người không biết xông tới, chỉ sợ sẽ thảm, không chết cũng là trọng thương.
Vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu vào trên mặt đất, Phó Vân Ngọc buông bức thêu nhìn vịt không ra mà gà cũng không trong tay xuống, cầm cái ô chạy đến hậu viện đi tìm A Căn ca ăn cơm. Đã nhiều ngày nay, vốn đã xinh đẹp nay nàng càng thêm động lòng người, một tiếng cười một cái nhăn mày cũng tràn đầy nhân vị nữ nhân, cho dù A Căn ca thường xuyên nhìn vẫn cứ ngây người . Nhưng mà nàng cũng không biết, vẫn cười duyên đối với nam nhân tới tá túc, ở mặt ngoài A Căn ca tỏ vẻ không có gì, nhưng đến lúc trời vừa tối liền hóa thân làm sói, càng thêm bán mạng cày cấy ở trên người nàng, một lần lại liều mạng hơn so với lần trước. Điểm này, làm cho Phó Vân Ngọc có chút hoài nghi A Căn ca về phương diện kia có phải đặc biệt tràn đầy hay không.
“Sừ lúa ngày giữa trưa, mồ hôi rơi xuống đất, để được hạt cơm, mỗi hạt đều vất vả.” Phó Vân Ngọc nhìn đầu bóng loáng cuốc đất trước mắt này, không khỏi lớn tiếng ngâm thơ.
A Căn ca thấy nàng đến đây, liền ngừng lại, đến bên cạnh nàng, sủng nịch mà vuốt cái mũi nho nhỏ của nàng một cái, nở nụ cười như ánh sáng tháng ba rực rỡ, nụ cười này của hắn, làm cho Phó Vân Ngọc hoảng thần. Gần đây A Căn ca càng ngày càng anh tuấn, khí chất giống như loại hoa sen trước khi càng hơn vài phần, tuy rằng hai ngày nay phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng mà da hắn một chút cũng không biến đen. Chẳng lẽ dăn hắn có chức năng tự động loại bỏ tia tử ngoại?
“Vân Ngọc, nàng làm bài thơ này thật hay. Nàng thật là một kỳ nữ.”
A… Phó Vân Ngọc sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng là một kỳ nữ thì chính nàng cũng biết, dù sao triều đại này cũng chỉ có một mình nàng xuyên qua tới đi? Nhưng mà bài thơ này, không phải là của nàng a! Nàng thật sự muốn nói cho A Căn ca biết bài thơ thật ra là nàng ăn cắp bản quyền nhưng mà mãn nhãn vì ánh mắt sùng bái của A Căn ca lại làm cho nàng muốn ích kỷ một chút.
“Ha ha a. Chúng ta ăn cơm đi !”
A Căn ca vốn vẫn kiên trì ăn chay, dù sao cũng đã ở Huyền thanh tự hai mươi năm, thói quen đã sớm dưỡng thành. Cho đến bây giờ, hắn vẫn rất phản đối sát sinh, nhưng do mỗi lần Phó Vân Ngọc đều khóc sướt mướt ở trước mặt hắn nói không có thịt, đần độn vô vị, cơm ăn không vô, hắn lại mềm lòng. Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn từng bước của nàng, mình cũng đã thử ăn một ít cá ….. Không sát sinh, không ăn mặn cái tín ngưỡng to lớn này ngay cả bản thân A Căn ca đều không thể thay đổi, lại bị Phó Vân Ngọc công phá, phương pháp nàng đối phó với hắn chỉ có một, là nói cho tiểu hòa thượng biết nam nhân không ăn thịt sẽ bị bất lực~ nam nhân mà, đều sợ phương diện kia của mình có vấn đề, trước kia hắn là hòa thượng, không thể gần nữ sắc, bất lực cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại bất đồng, hắn là trượng phu của Phó Vân Ngọc, hắn là một hán tử đích thực, làm sao có thể bất lực chứ!
Cuộc sống của hai người cứ như cá gặp nước, không có việc gì thì lúc nào cũng dính với nhau ở một chỗ, buổi sáng hôm nay Tiểu Trường Sinh rốt cục nhịn không được, chạy về Thanh Huyền tự. Lúc này, ngay cả ăn một bữa cơm đều phải mắt đi mày lại, đút đến đút lui, chàng chàng thiếp thiếp, kề vai sát cánh, ngồi ở bàn bên kia Thụy Thụy cũng ra sức cúi đầu, bắt buộc mình không cần ngẩng đầu, nhưng mà vẫn không chịu nổi trong không khí cao tới W điện lưu, ôm đầu trốn vào trong phòng bếp.
Vào đêm, ánh sao chớp chớp, ngoài cửa sổ nhóm côn trùng như đang mở đại hội, trong phòng có chút khô nóng, lại hoàn toàn không ảnh hưởng hai người. Hừ hừ ha ha ha, hai cỗ xích. Thân thể lõa lồ không ngừng vén, thanh âm trầm bổng du dương kiều mỵ không ngừng phát ra. Đã nhiều ngày, Phó Vân Ngọc thì vững chắc lý thuyết còn A Căn ca thiên chất thông minh, thân thể đẩy lên đến đỉnh cao, hai người đem chuyện nghệ thuật phòng the này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Đêm dài, mây đen che đi hơn phân nửa các ngôi sao trên bầu trời ở phía Thanh Huyền trấn, đêm tĩnh, càng làm nổi bật bóng đêm dày đặc. Thanh Huyền tự ở trên đỉnh núi, như cũ có ánh trăng nhàn nhạt, giờ phút này, trong chùa hòa thượng đều đã ngủ say. Trên tường vây cao cao của chùa đột nhiên xuất hiện một số bóng dáng, sau khi ở phía trên quan sát một lúc, rốt cục nhảy xuống bên trong hậu viện. Những tên hắc y nhân kia không đến nơi khác, mà chính là tìm kiếm đi vào giếng nước duy nhất mà toàn bộ Thanh Huyền tự dùng, một gã hắc y nhân tay mắt lanh lẹ, lấy ra một bọc đồ, đổ vào trong nước, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhất thời, trong Thanh Huyền tự tràn ngập hơi thở không tốt, giống như bị một loại bóng đen bao phủ.
Những tên hắc y nhân này quay trờ về đường cũ, ẩn vào trên một khách sạn xa hoa của trấn.
“Báo cáo thiếu gia, chuyện được giao, chúng ta đã làm thỏa đáng.” hắc y nhân vừa rồi hất đồ vào trong giếng đè thấp thanh âm nói.
“Ừm, làm tốt lắm.” Giang gia quái thú kia sờ sờ cặp râu cá trê trên cằm, vẻ mặt vô cùng gian trá, đôi mắt đậu xanh nhỏ hiện lên sát khí, lẩm bẩm: “Muốn đoạt nữ nhân của ta, hừ hừ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”
Trời còn chưa sáng, Phó Vân Ngọc đã bị tiếng gõ cửa ầm ầm của Tiểu trường Sinh làm cho bừng tỉnh, nghĩ đến tình trạng kiệt sức của A Căn ca đêm qua ra sức cày cấy ở trên người mình, liền mặc quần áo chạy đi mở cửa, cừa vừa mở ra, chỉ thấy tiểu Trường Sinh nghiêm mặt, không nói được một lời lạnh lùng liếc nàng một cái.
“Sao đã trở lại rồi? Không qua đêm ở bên kia?”
“Hừ! Quản ngươi đánh rắm!” Tiểu tử ngoan, giọng điệu không tốt nha, nhìn dáng vẻ chắc là gặp phải chuyện gì không tốt rồi
Phó Vân Ngọc đóng cửa lại, cùng hắn đi ở phía dưới tàng cây, nhịn không được lại hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Sao phải đi gấp trở về suốt đêm như thế ? A Duẫn đã xảy ra chuyện sao?”
“Hừ, làm gì có chuyện hắn xảy ra chuyện, hắn hiện tại còn đang ôm A Canh sư huynh ngủ ngon đấy!” Dứt lời, hắn tức giận rồi trở về phòng của mình.
“Phốc ~” Phó Vân Ngọc thiếu chút nữa phun ra, nguyên lai tiểu quỷ này nửa đêm trở về gấp, vẻ mặt kiểu táo bón là đang ghen a, ai ô ô, tuổi còn nhỏ mà đã kiêu ngạo như vậy, thì về sau sẽ còn rất cao. Thế giới này quả nhiên điên cuồng, khắp nơi đều có thể thấy được cơ tình a.