Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Cất bước đi tới trung ương diễn võ trường, Hoắc Nguyên Chân nói với Lạt Ma cao gầy:
- Bần tăng Nhất Giới, chính là phương trượng Thiếu Lâm, không biết vị Đại sư này xưng hô như thế nào?
Lạt Ma cao gầy quan sát Hoắc Nguyên Chân trên dưới mấy lần, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt:
- Bản tọa chính là Hộ Giáo Pháp Vương Mật tông, Cổ Nhạc Pháp Vương.
- Thì ra là Cổ Nhạc Pháp Vương, không biết tới Thiếu Lâm ta có chuyện gì?
- Long Tượng Bát Nhã Công mà Thiếu Lâm các ngươi học tập, là trộm được từ địa phương nào?
- Thiếu Lâm ta sớm đã có bí tịch Long Tượng Bát Nhã Công, không biết Đại sư nói chúng ta trộm là vì duyên cớ nào?
- Còn già hàm giảo biện nữa sao, Mật tông ta năm ngoái thất lạc một bộ bí tịch Long Tượng Bát Nhã Công, mà bọn Thiếu Lâm các ngươi rõ ràng là mới vừa luyện tập Long Tượng Bát Nhã công, rõ ràng chính là các ngươi trộm, người còn lời gì để nói?
Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước mấy bước, tới gần Cổ Nhạc Pháp Vương hơn, sau đó mới nói:
- Đại sư nói ta lấy trộm Long Tượng Bát Nhã Công của Mật tông, như vậy hắn là Đại sư cũng biết môn công phu này.
- Đây là tự nhiên, không riêng gì bản tọa biết, ngay cả đệ tử Ma Ha Tát ta đây cũng biết. Hơn nữa thiên phú y rất cao, mươi hai tuổi cũng đã luyện đến tầng thứ năm Long Tượng Bát Nhã Công.
- Vậy không biết hiện tại Cổ Nhạc Đại sư luyện đến tầng thứ mấy?
Sắc mặt Cổ Nhạc Pháp Vương lộ vẻ kiêu ngạo:
- Bản tọa năm nay năm mươi bảy, thuở nhỏ tu tập Long Tượng Bát Nhã Công, hôm nay đã đạt đến tầng thứ bảy định phong, tin tưởng không tới ba năm là đạt tới cảnh giới tầng thứ tám.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Đại sư quả nhiên là thiên tài tập võ, năm mươi bảy tuổi đã tu luyện đến tầng thứ bảy, như vậy không biết Đại sư cho rằng nếu như Thiếu Lâm ta trộm đạo thần công hộ giáo quý tông, vậy sẽ là người nào trộm?
- Chuyện này còn phải hỏi, ngươi là phương trượng, bất kể là người nào trộm cũng không thoát khỏi liên quan cùng ngươi!
- Vậy phải chăng là thần công hộ giáo quý tông đã thất lạc từ năm ngoái?
- Không sai, tháng Sáu năm ngoái, đến nay đã hơn một năm. Chúng ta điều tra xung quanh, rốt cục biết được Thiếu Lâm các ngươi tu hành Long Tượng Bát Nhã Công, nhất định là các ngươi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn bốn phía một chút, sau đó lại nhìn Cổ Nhạc Pháp Vương nói:
- Như vậy Đại sư cho là, nếu như bần tăng lấy trộm Long Tượng Bát Nhã Công này, vậy hiện tại bần tăng có thể tu luyện đến trình độ nào?
Cổ Nhạc Pháp Vương không hề nghĩ ngợi đáp:
- Long Tượng Bát Nhã Công ai ai có thể tu hành, nhưng cũng phải kể đến thiên phú cao thấp. Người thiên phú cao chỉ cần nửa năm là có thể đột phá tầng thứ nhất, hơn một năm là có thể tu luyện tới tầng thứ hai, nhưng càng về sau càng chậm. Tên đệ tử ta đây hơn hai mươi năm tu luyện tới tầng thứ năm đã là mau, đạt tới tầng bảy định phong càng là trong vạn người không có một.
- Cho dù ngươi trộm đi Long Tượng Bát Nhã Công chúng ta, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ tu luyện tới tầng thứ hai mà thôi. Xem thủ tọa La Hán đường các ngươi chắc cũng học tập Long Tượng Bát Nhã Công, nhưng y còn chưa đạt tới tầng thứ hai, chính là bằng chứng.
Lòng tin Cổ Nhạc Pháp Vương vô cùng vững chắc, tựa hồ đã nhận định Thiếu Lâm tự lấy trộm thần công hộ giáo của Mật tông mình.
Mặc dù Thiền tông và Mật tông cũng thuộc Phật môn, nhưng bởi vì ảnh hưởng địa vực cùng văn hóa cho nên coi như hai lưu phái khác nhau. Mật tông không có cảm tình gì với Thiền tông, Thiền tông cũng luôn luôn xem thường Mật tông, hai bên bất hòa với nhau đã lâu.
Hoắc Nguyên Chân nói lần nữa:
- Như vậy nếu bần tăng có thể chứng minh Long Tượng Bát Nhã Công bần tăng đã vượt qua tầng thứ hai, có phải đại biểu Long Tượng Bát Nhã Công này không phải là bần tăng lấy trộm, mà là Thiếu Lâm chúng ta đã có từ sớm hay không?
Lần này Cổ Nhạc Pháp Vương không trả lời nhanh như trước, bởi vì lão nghe ra được mùi vị âm mưu trong lời Hoắc Nguyên Chân. Nếu như lão tùy tiện thừa nhận, mà phương trượng Thiếu Lâm này quả thật luyện Long Tượng Bát Nhã Công vượt qua tầng thứ hai, chẳng phải là lão sẽ thua thiệt sao?
Suy nghĩ một chút, Cổ Nhạc Pháp Vương nói:
- Có vài người là thiên tài tập võ, Mật tông chúng ta có một vị Hộ Giáo Pháp Vương đã từng luyện tập Long Tượng Bát Nhã Công trong một năm rưỡi đạt tới tầng thứ ba. Mà bản tọa không biết tư chất của ngươi, cho nên dù người tu luyện đến tầng thứ ba, cũng không có nghĩa nhất định không phải là người trộm.
- Vậy không biết Pháp Vương cho là, bần tăng phải tu luyện tới tầng thứ mấy mới có thể chứng minh không phải là ta trộm đây?
Lần này Cổ Nhạc Pháp Vương không có trả lời ngay, mà là rỉ tại mấy câu cùng Ma Ha Tát kia, sau đó mới nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu như ngươi có thể chứng minh người đã tu luyện đến Long Tượng Bát Nhã Công tầng thứ tư, bản tọa sẽ thừa nhận người không có trộm thần công hộ giáo.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Vậy nếu như lát nữa Pháp Vương phát hiện bần tăng đã tu luyện đến tầng thứ năm thì sao?
Cổ Nhạc Pháp Vương ngần người một chút, đột nhiên bật cười ha hả:
- Tiểu phương trượng, khoác lác cũng nên có chừng mực. Đệ tử của ta thiên phú bực này mà hơn ba mươi tuổi mới tu luyện đến tầng thứ năm. Ngươi còn trẻ như vậy, e rằng còn nhỏ hơn đồ nhi của ta mười tuổi, cũng dám lớn lối mà không biết thẹn, nói mình tu luyện đến tầng thứ năm, quả thật hết sức nực cười.
- Bần tăng nói là, nếu như thì sao?
Cổ Nhạc Pháp Vương ngẩn người ra, thấy dáng vẻ Hoắc Nguyên Chân tỏ ra tự tin như vậy, lão cũng không dám coi thường. Sau khi cẩn thận quan sát Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, nghĩ thầm vạn nhất hòa thượng này thật sự là thiên tài tuyệt đình cũng có khả năng, vẫn không thể nói quá mức vẹn toàn.
Dĩ nhiên lão cũng không quá tin tưởng Hoắc Nguyên Chân có thể vào khoảng hai mươi tuổi đã tu luyện thành tầng năm Long Tượng Bát Nhã Công, cuối cùng vẫn nói:
- Nếu như quả thật người tu luyện đến tầng thứ năm, như vậy bản tọa sẽ tạ lỗi với người Thiếu Lâm tại nơi này, từ nay về sau sẽ không gây phiền phức nữa.
Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ mấy đệ tử La Hán đường bị thương bên cạnh, nói với Cổ Nhạc Pháp Vương:
- Đả thương đệ tử Thiếu Lâm chúng ta, chỉ nói qua loa lời xin lỗi đã muốn bỏ đi sao, không có chuyện dễ dàng như vậy.
- Tiểu hòa thượng, ngươi cũng không cần quá đáng, bây giờ người vẫn không thể chứng minh người đã tu luyện đến tầng thứ năm. Nếu ngươi không chứng minh được, vậy Thiếu Lâm các ngươi không phải chỉ có vấn đề mấy người bị thương như vậy!
Cổ Nhạc Pháp Vương dứt lời, trong mắt lộ rõ sát cơ. Hoắc Nguyên Chân không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt lão:
- Cổ Nhạc Pháp Vương, vậy bần tăng hỏi lão, nếu như bần tăng tu luyện đến Long Tượng Bát Nhã Công tầng thứ sáu, lão sẽ thế nào?
Lần này Cổ Nhạc Pháp Vương vô cùng khẳng định Hoắc Nguyên Chân là đang khoác lác, hai mươi tuổi tu luyện tới tầng thứ sáu, cho rằng ta là tiểu tử ngốc hay sao?
- Hừ, nếu như người tu luyện đến tầng thứ sáu, bần tăng sẽ để cho đệ tử Ma Ha Tát của ta dập đầu bồi tội với các ngươi, chuyện y đả thương người, mặc cho các ngươi xử trí!
- Đả thương người, mặc cho xử trí, những Đại sư nghĩ không khỏi có hơi đơn giản, cố nhiên là y đả thương người không sao, nhưng là do ai sai sử, đương nhiên là lão! Bằng vào cái gì mà kẻ chủ sử sau màn như lão có thể đứng ngoài chuyện này?
Cổ Nhạc Pháp Vương bị Hoắc Nguyên Chân phản bác nói không ra lời, có vẻ thẹn quá hóa giận, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tiểu hòa thượng, chớ có quá đáng, cho dù ngươi có sáu tầng Long Tượng Bát Nhã Công cũng không phải là đối thủ của bản tọa, dựa vào cái gì nói lời như thế đối với bản tọa?
Hoắc Nguyên Chân bước một bước thẳng tới trước mặt Cổ Nhạc Pháp Vương, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, gằn từng tiếng một:
- Lão cho là Long Tượng Bát Nhã Công ta không bằng lão đúng không, vậy bần tăng hỏi lão, nếu như Long Tượng Bát Nhã Công ta không dưới lão, lão sẽ thế nào?