Phương Trượng

chương 96: quyết phân thắng bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Đột nhiên Cổ Nhạc Pháp Vương nhổ toẹt xuống đất một cái, sau đó quay sang nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Bản tọa thuở nhỏ tu hành Long Tượng Bát Nhã Công, hôm nay sắp tiến vào tầng thứ tám, người chỉ là một tên nhãi con miệng còn hôi sữa, dám nói Long Tượng Bát Nhã công của mình có thể sánh ngang cùng bản tọa, rõ ràng là khoác lác đặt điều. Nếu như dưới tình huống ngươi không sử dụng nội lực, Long Tượng Bát Nhã Công có thể đạt tới cảnh giới không kém bản tọa, như vậy hôm nay bản tọa tự sát tại nơi này cũng không phải là không thể.

- Được, đây chính là lão nói, nếu như lát nữa lão không chịu tự vận, vậy cũng đừng trách bần tăng đưa ra những điều kiện khác.

Cổ Nhạc Pháp Vương cười lạnh một tiếng:

- Nếu như người thật có thể đạt tới tài nghệ như bản tọa vậy, bản tọa chắc chắn sẽ tự tận. Nếu như không dám tự tận, vậy mặc cho người đưa ra bất kỳ điều kiện gì, bản tọa sẽ tuyệt không hai lời!

Hoắc Nguyên Chân nhếch môi nở một nụ cười, thầm nghĩ:

“Tư duy theo quán tính quả thật là hại chết người. Lão Lạt Ma, lần này lão gặp nạn rồi.”

Hoắc Nguyên Chân đánh cuộc cùng Cổ Nhạc Pháp Vương, mọi người rối rít tản ra, vây xung quanh thành một vòng lớn.

Lần này đánh cuộc không phải là tỷ võ, không cần chiến đấu, nói trắng ra chỉ là so xem sức lực ai mạnh hơn. Bởi vì luyện lực Long Tượng càng cao, xuất chưởng lực lượng lại càng lớn, dưới tình huống không cần vận dụng nội lực, đơn thuần so lực đạo cũng là rất mạnh.

Đương nhiên sau khi phối hợp nội lực, lại thêm Long Tượng Bát Nhã công gia trì, uy lực càng tăng lên gấp bội.

Hoắc Nguyên Chân đã sớm tính toán xong xuôi, thậm chí thực lực Cổ Nhạc Pháp Vương này còn cao hơn cả Quan Sơn Nguyệt, nếu như động thủ với lão, mình cũng không nắm chắc mấy.

Ngược lại làm cho lão từng bước một rơi vào bẫy rập của mình, mới là lý tưởng nhất.

Mặc cho lão Lạt Ma này suy nghĩ nát óc, cũng sẽ không đoán được Long Tượng Bát Nhã Công mình đã đạt đến tầng bảy định phong.

Đây mới thật là đỉnh phong, tuyệt đối không kém mảy may nào. Mặc dù Cổ Nhạc Pháp Vương này nói lão cũng đạt tới tầng bảy định phong, nhưng Hoắc Nguyên Chân tin tưởng tối đa lão cũng chỉ có thể ngang với mình, tuyệt đối không có khả năng vượt qua mình.

Thậm chí nói không chừng lão còn yếu hơn mình một ít.

Vì nghiệm chứng lực đạo hai người, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị rất nhiều thứ.

Đầu tiên hắn cho người mang lên hai cây cọc gỗ to lớn.

Mỗi cọc gỗ đều cao có bốn thước, to gần một người.

- Pháp Vương, lão xem thứ hai cọc gỗ này trước một chút có nghi vấn gì không?

Cổ Nhạc Pháp Vương đi lên phía trước, trước sau trái phải vòng vo hai vòng, sau đó gật đầu một cái:

- Kích thước gần như bằng nhau, độ cao cũng xấp xỉ, bên trong ruột không bị côn trùng đục khoét, không bị rỗng ruột, cơ bản là giống nhau.

- Vậy Pháp Vương cho rằng dưới tình huống không sử dụng nội lực, cần bao nhiêu lực đạo mới có thể đem chặt gãy cọc gỗ này?

Cổ Nhạc Pháp Vương suy nghĩ một chút:

- Chặt gãy cọc gỗ này đại khái cần chưởng lực ít nhất bốn năm trăm cân, không có lực lượng Long Tượng tầng thứ tư đỉnh phong, thậm chí tầng thứ năm là không thể nào chặt gãy.

- Vậy thì mời Pháp Vương lựa chọn một gốc chặt gãy, sau đó xem bần tăng có thể làm được như vậy hay không?

Cổ Nhạc Pháp Vương nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, nghĩ thầm ngươi còn muốn giả bộ vậy ngươi cứ tiếp tục, ta sẽ xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.

Lão quay đầu lại nói với đệ tử Ma Ha Tát của mình nói:

- Đồ nhi, con hãy ra chặt gãy một cây, cho phương trượng này kiến thức một phen.

Ma Ha Tát gật đầu đáp ứng, đi tới trước hai cọc gỗ cũng không lựa chọn lâu, chợt xuất chưởng đánh vào một cây tương đối gần mình.

- Ha..

Một tiếng hô vang, cọc gỗ ứng tiếng mà gãy.

Ai ai cũng có thể nhìn ra được đối phương xuất thủ tùy ý, căn bản không có vận khí sử dụng nội lực.

Cổ Nhạc Pháp Vương cười to ha hả:

- Phương trượng, đồ nhi của ta đã bêu xấu, bây giờ tới phiên ngươi, nếu như không thể đánh gãy, bây giờ nhận thua còn chưa muộn. Bất quá nếu như nhận thua, người phải nghe theo bản tọa xử trí!

- Vậy thật sự là làm cho Pháp Vương thất vọng.

Hoắc Nguyên Chân trả lời một câu, tiện tay xoay một cái chặt gãy cọc gỗ bên cạnh mình, động tác hết sức ung dung nhàn nhã. Nếu so sánh với Ma Ha Tát, Hoắc Nguyên Chân chặt gãy cọc gỗ không thể nghi ngờ càng đơn giản hơn nhiều.

Vốn Cổ Nhạc Pháp Vương còn muốn xem Hoắc Nguyên Chân bêu xấu, lần này thấy vậy lập tức á khẩu nghẹn lời.

Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, từ đầu tới giờ biểu hiện của hòa thượng này hết sức ung dung, chẳng lẽ tên này là giả heo ăn hổ, cố ý dụ mình mắc bẫy hay sao?

Hoặc giả đây cũng là lão quái vật cảnh giới Tiên Thiên, tu luyện đến mức phản lão hoàn đồng ư?

Nhưng trước lúc tới đây, Cổ Nhạc Pháp Vương đã nghe ngóng rất lâu về tin tức liên quan tới Thiếu Lâm, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Tiểu phương trượng này càng là trọng điểm nghiên cứu của lão, đúng là một tiểu hòa thượng trẻ tuổi không thể nghi ngờ.

Đúng rồi!

Dường như Cổ Nhạc Pháp Vương đột nhiên nắm được trọng điểm, phương trượng này mang lên cọc gỗ như vậy trước, ngay cả đồ đệ mình cũng có thể chặt gãy. Mặc dù nhìn như hắn cũng chặt gãy dễ dàng, nhưng đây chính là chiến lược của hắn, để cho mình tiêu mất lòng tin, nếu không vì sao hắn không chịu chứng minh đã đạt tới tầng thứ bảy?

Nhất định là như vậy, hảo tâm cơ, giỏi tính toán, nếu như lúc này mình không có lòng tin, sợ rằng sẽ dễ dàng nhận thua hoặc là triệt tiêu đánh cuộc, như vậy mới chính là thỏa mãn tâm ý của hắn.

Nghĩ tới đây, Cổ Nhạc Pháp Vương nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi cũng không cần lấy những thứ này ra khảo nghiệm, ta thấy bên kia còn có hai chiếc cối xay, còn khó hơn một ít so với chặt gãy cọc gỗ, nhưng không cần. Không phải là người muốn chứng minh lực lượng của người ngang hàng cùng bản tọa sao, như vậy hai người chúng ta sẽ vật tay một lần, ai cao ai thấp nhìn qua sẽ biết!

- Hả, vật tay?

Hoắc Nguyên Chân nghĩ thầm lão Lạt Ma còn có biện pháp này, đây đúng là phương pháp công bình nhất, tránh cho mình mưu lợi bất chính trên đạo cụ.

Vật thì vật, cũng cùng là lực Long Tượng tầng bảy, bần tăng trẻ tuổi khỏe mạnh, chẳng lẽ còn sợ một lão Lạt Ma như lão hay sao?

Hai người đi tới một bàn đá Thiếu Lâm có rất nhiều bàn ghế đá dành cho người nghỉ ngơi, là do nội bộ Thiếu Lâm bố trí.

Mọi người cũng rối rít xúm lại, xem phương trượng vật tay cùng kia lão Lạt Ma ai nấy đều có cảm giác vô cùng mới mẻ, lại cảm thấy vô cùng kích thích, quả thật chuyện này còn đã mắt hơn là tỷ võ.

Hai người ngồi xuống trên ghế đá hai bên đối diện.

Hoắc Nguyên Chân vén tay áo lên, đưa tay phải ra.

Lão Lạt Ma đã để lộ một bên vai, lúc này đưa thẳng tay ra.

Hai cánh tay cường tráng đặt trên bàn đá, hai bàn tay to nắm vào nhau thật chặt.

Cổ Nhạc Pháp Vương cười hắc hắc nói:

- Tiểu hòa thượng, thật là không biết trời cao đất rộng, bản tọa đã đạt đến tầng bảy định phong, đừng nói là ngươi, cho dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, so đấu lực lượng đơn thuần cũng tuyệt đối sẽ bại dưới tay bản tọa.

Cổ Nhạc Pháp Vương tỏ ra hết sức tự tin:

- Không có lực Long Tượng tầng tám trở lên, tuyệt đối không cách nào thắng ta trên phương diện vật tay, ngươi đây là tự rước lấy nhục.

Hoắc Nguyên Chân cũng nói:

- Trước khi vật tay, bần tăng sẽ xác nhận lại một lần, lão mới vừa nói nếu như lực lượng của ta và lão ngang hàng, lão sẽ tự tận. Nếu như không dám tự tận, sẽ mặc cho bần tăng tùy ý đưa ra điều kiện, có phải thế không?

- Không sai, bản tọa vẫn giữ những lời này, bản tọa thua thì người muốn thế nào được thế đó, nhưng nếu như người thua, chớ trách hôm nay bản tọa sẽ cho Thiếu Lâm người trên dưới không một ai có thể đứng lên!

- Vậy thì tới đi!

- Tới đi!

Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay đồng thời phát lực.

Bắp thịt hai cánh tay trong nháy mắt nổi vồng lên, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu nổi lên trên đó.

Bàn đá phát ra thanh âm răng rắc, hiển nhiên là phải chịu đựng lực lượng đè ép vô cùng to lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn ra.

Người chung quanh đều há to miệng, trời ơi, phương trượng lại có thể so đấu lực lượng cùng lão Lạt Ma này!

Ma Ha Tát càng trợn mắt há mồm, y biết rõ lực lượng của sự phụ mình, nói lực lớn vô cùng cũng không khoa trương chút nào. Tay sư phụ chỉ cần chộp lấy thân cây ấn một cái, cây cối sẽ ứng tiếng mà gãy, vì sao phương trượng này lại có thể chống lại sự phụ được?

Tay của hai người không hề di chuyển, không ai có thể vật tay đối phương xuống được.

Hai hàng lông mày Hoắc Nguyên Chân cau chặt, mím môi thật chặt, không nói một lời.

Mà mặt mũi lão Lạt Ma đỏ bừng, lần đầu tiên lão dùng tới lực lượng lớn như vậy, cả gương mặt đỏ như mộng khỉ, đang liều mạng vật tay xuống. Nhưng không biết sao tay của Hoắc Nguyên Chân như cố định ở nơi đó, mặc cho lão dùng tới lực lượng bú sữa mẹ của mình, cũng không cách nào đè xuống được mảy may.

Trời ơi, tiểu hòa thượng này thật sự có lực Long Tượng tầng bảy, ít nhất cũng không thua kém chi mình, hắn luyện bằng cách nào vậy?

Mặc dù khiếp sợ, nhưng dưới mắt Cổ Nhạc Pháp Vương cũng không còn kịp suy đoán Hoắc Nguyên Chân tu luyện như thế nào nữa, chỉ có thể ra sức phát lực không ngừng. Đây là một cuộc tỷ thí chỉ có thể thắng không thể thua, một khi thua, chính là ngày cuối cùng của mình đã tới.

Mặc Lan đứng bên cạnh một chiếc bàn đá ở cách đó không xa, nhón chân lên quan sát. Hiện tại tạm thời nàng đã quên mất mục tiêu muốn chinh phục Hoắc Nguyên Chân, đang liều mạng vung vẩy nắm tay nhỏ nhắn của mình, ủng hộ cho hắn:

- Phương trượng, cố gắng lên! Giết chết lão Lạt Ma này!

Giữa không khí toàn trường vô cùng căng thẳng, tiếng thét này của Mặc Lan khiến cho rất nhiều người á khẩu nghẹn lời. Kể cả Cổ Nhạc Pháp Vương cũng hơi buông lỏng, thầm nghĩ đây là hài tử xui xẻo của nhà ai không biết, chẳng lẽ bản tọa không được ai chào đón hay sao?

Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không lợi dụng Cổ Nhạc Pháp Vương vừa hơi buông lỏng thừa thắng truy kích, mà là chờ đối phương định thần mới lên tiếng nói:

- Cổ Nhạc Đại sư, bây giờ hãy xem bần tăng!

Cổ Nhạc lập tức xuất mồ hôi trán, thì ra tên tiểu tử này vẫn chưa giở ra toàn bộ thực lực, lần này hỏng bét rồi...

Chẳng lẽ hắn đã đạt đến Long Tượng Bát Nhã Công tầng thứ tám sao?

Hiện tại Cổ Nhạc Pháp Vương không dám xác định, tên tiểu tử này đã sáng lập kỳ tích, ai mà biết được kỳ tích của hắn còn có thể lớn hơn chút nữa hay không.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã xác định, Long Tượng Bát Nhã Công của Cổ Nhạc Pháp Vương đúng là tầng thứ bảy, nhưng vẫn còn cách định phong - tức là trình độ của mình - một chút. Huống chi đơn thuần lực lượng nhục thể của lão cũng còn kém thân thể trẻ trung của mình một chút.

Cao thủ so chiêu, một chút chênh lệch đã đủ phần sinh tử, vật tay cũng là như vậy, lực lượng chênh lệch một chút cũng đủ để quyết định thắng bại.

Hoắc Nguyên Chân từ phòng ngự dần dần chuyển thành phản kích, lực lượng cổ tay càng lúc càng lớn, rốt cục dần dần đè tay Cổ Nhạc Pháp Vương xuống.

Cổ Nhạc Pháp Vương ở bên kia bàn phòng mang trợn mắt, tay kia nắm chặt mép bàn, trên mặt đã gần như phun lửa, nói gì cũng không chịu dễ dàng nhận thua.

Nhưng chút chênh lệch này đã đủ làm cho lão không thể ra sức. Mặc cho lão giãy giụa phản kháng thế nào cũng chỉ phí công vô ích, tay lão vẫn đang bị tay đối thủ đè xuống dần dần từng chút từng chút.

Trong đám người, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có, e sợ ảnh hưởng đến hai người đang so tài.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã có mười phần nắm chắc, khóe miệng nhếch một nụ cười, nói với Cổ Nhạc Pháp Vương trước mắt:

- Pháp Vương, lão chuẩn bị tự tận đi!

Lực lượng cuối cùng chợt phát ra, Cổ Nhạc Pháp Vương cũng không còn chịu đựng được nữa, tay lão bị tay Hoắc Nguyên Chân đè mạnh áp xuống mặt bàn.

Ầm!

Rốt cục bàn đá không chịu đựng được lực lượng hùng mạnh của hai người, vỡ tan tành chia năm xẻ bảy, hoàn thành sứ mạng của nó.

. Trong đá vụn bay tán loạn, Cổ Nhạc Pháp Vương ngồi ngây người ra trên ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thua rồi...

Mình là Cổ Nhạc Pháp Vương đường đường cao thủ Tiên Thiên, Long Tượng Bát Nhã Công đạt tới tầng thứ bảy, không ngờ rằng vật tay thua tên phương trượng chưa ráo máu đầu trước mắt.

Xong rồi, phải chết!

Cổ Nhạc Pháp Vương đã thua, thua một cách thê thảm.

Lão ỷ mình có thần lực Long Tượng Bát Nhã Công tầng bảy đỉnh phong, không ngờ rằng vật tay bại bởi tiểu phương trượng trẻ tuổi trước mắt này.

Mới vừa ước định, thua là phải tự tận.

Đám người chung quanh trải qua yên lặng trong khoảnh khắc, đột nhiên một giọng nữ dễ nghe hơi có vẻ sắc bén nói lớn:

- Phương trượng thắng rồi!

Mặc Lan đang hoan hô nhảy cẫng trên một bàn đá khác, giờ khắc này nàng thật sự vui vẻ.

Nhờ có Mặc Lan nhắc nhở, đệ tử Thiếu Lâm và đám hương khách xung quanh cũng bạo phát tiếng vỗ tay rung trời, tiếng hoan hô bên tại không dứt.

Trên mặt Cổ Nhạc Pháp Vương cùng Ma Ha Tát thoạt xanh thoạt trắng, hơn nữa Cổ Nhạc Pháp Vương trước đây lòng tin tràn đầy, cho là mình tuyệt đối có thể thắng, cho nên lúc nói ra lời hứa cũng không quan tâm. Nhưng hiện tại nếu thật sự bắt lão tự tận, lão lại không có can đảm.

Người có bản lĩnh càng nhỏ lại càng không quan tâm tới tính mạng của mình. Tỷ như hai quần đối chiến, tướng quân ra lệnh một tiếng, binh lính nhiệt huyết dâng trào, vô số người ngã xuống, vô số người xông lên, đều không quan tâm tới sinh mạng.

Nhưng một khi chiến sự thất lợi, tướng quân chân chính sát thân thành nhân ít vô cùng, bởi vì bọn họ là tướng quân, là người có thân phận.

Người có võ công càng cao cũng càng sợ chết, bọn họ đã quen nằm trong tay vận mạng của người khác, cũng rất khó lòng tiếp nhận cái chết của mình.

Cổ Nhạc Pháp Vương không thể nghi ngờ là một cao thủ, lão không muốn chết Thiếu Lâm tự.

Đối mặt ánh mắt lấp lánh hữu thần của Hoắc Nguyên Chân, Cổ Nhạc có hơi chột dạ, lẩm bẩm nói:

- Phương trượng... Ta...

- Cổ Nhạc Pháp Vương muốn thực hiện lời hứa sao?

Cổ Nhạc Pháp Vương cắn răng thật chặt, hồi lâu mới nói:

- Xin phương trượng nói ra điều kiện đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio