Phương Trượng

chương 200: thủ cung sa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Nói xong, cũng không cần biết Hoắc Nguyên Chân bằng lòng hay không, Mộ Dung Thu Vũ trực tiếp kéo tay của Hoắc Nguyên Chân, tức khắc chui vào quán trà ven đường.

Vào quán trà, đi thẳng tới một góc nhỏ, Mộ Dung Thu Vũ mới buông tay của Hoắc Nguyên Chân ra.

Nữ nhân của thời đại này cũng là vô cùng rụt rè, chưa từng có chuyện tùy tiện kéo tay của những nam tử khác, mặc dù việc khẩn cấp, sau đó cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, thế nhưng Mộ Dung Thu Vũ lại tỏ ra thoải mái tự nhiên, không có mảy may ngượng ngùng.

Nếu nàng không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không nói gì, thu tay về, lòng bàn tay tựa hồ có hương thầm lưu lại.

- Hòa thượng... Không, hiện tại ngươi ăn mặc, ta nên gọi người là gì?

Mộ Dung Thu Vũ đã ngồi vào trong góc, còn lấm lét nhìn ra bên ngoài, nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy không đúng.

- Thì gọi ta là Hoắc công tử đi.

- Hoắc công tử? Vậy tên ngươi là gì?

- Hoắc Nguyên Chân.

Đây có lẽ là lần đầu tiên đi tới thế giới này, Hoắc Nguyên Chân nói ra tên của mình, gia nhập Phật môn, tên tục gia vốn có đã bị quên đi. Tỷ như Nhất Trần trước kia gọi là Quan Sơn Nguyệt, hiện tại mọi người cũng đã quên bẵng lão tên gì, chỉ biết là Thiếu Lâm Nhất Trần.

- Hoắc Nguyên Chân... Danh tự cũng không tệ lắm, đây là tên tục gia của người sao?

- Đúng vậy.

- Được rồi, Hoắc Nguyên Chân, người chú ý bên ngoài một chút, có mấy người đang tìm ta. Nếu như bọn họ đi vào quán trà này, người nhất định phải đi ra ngoài thay ta ngăn cản một phen.

- Tại sao muốn ta thay nàng ngăn cản?

- Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy? Ngươi còn đụng vào người ta, có hơi đau, vừa rồi đi gấp còn chưa tìm người tính sổ nữa là.

Vừa nói Mộ Dung Thu Vũ tựa hồ muốn giơ tay chỉ trước ngực mình, thế nhưng tay giơ tới một nửa cuối cùng vẫn buông xuống, sắc mặt hơi ửng hồng.

Thì ra tựa hồ nữ tử này đối với tất cả đều rất lãnh đạm, nhưng cũng sẽ có lúc xấu hổ.

Hoắc Nguyên Chân nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên đường phố quả nhiên đã có bốn năm người đi tới, song đều là nữ tử trẻ tuổi, sau lưng đều mang kiếm, nhìn qua cũng biết chính là nhân sĩ võ lâm.

- Con tiện nhân kia đâu?

- Mới vừa rồi là đi qua bên này, không biết chạy đi đâu.

- Chia nhau ra tìm!

Một nữ tử đầu lĩnh hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt anh khí, thậm chí đường nét có vẻ hơi cứng rắn vung tay lên, bốn nữ tử đeo kiếm phía sau lập tức phân tán ra, tìm kiếm bốn phía.

Mộ Dung Thu Vũ nhìn qua một cái, một nữ tử đeo kiếm đã đi tới quán trà bên này, nhất thời khẩn trương:

- Hỏng, hỏng rồi, cũng tại ngươi cả. Mới vừa rồi nếu không phải là người đụng ta, ta lại nhận ra ngươi, bây giờ ta sớm đã bỏ rơi các nàng, Hoắc Nguyên Chân, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.

Nhìn Mộ Dung Thu Vũ bình thường rất tao nhã này hiện tại lại gấp gáp như vậy, Hoắc Nguyên Chân trái lại cảm thấy rất có hứng thú, nhìn Mộ Dung Thu Vũ nói:

- Nếu như ta giúp nàng đuổi các nàng kia đi, vậy nàng không được làm phiền ta nữa.

Mộ Dung Thu Vũ nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, con người xoay chuyển, đột nhiên chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân:

- Ta không đồng ý, cứ mặc các nàng tiến vào đây là được.

Thấy Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên lấy lại bộ dáng thanh nhã, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy không ổn, nha đầu này thực ra trong lòng rất xảo trá, nhất định là nghĩ tới chuyện gì bất lợi đối với mình

Thấy nữ tử bên ngoài kia sắp vào cửa, Mộ Dung Thu Vũ trái lại không vội, nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên người Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa làm một cử động khiến Hoắc Nguyên Chân bất ngờ.

Tay nhỏ bé trắng nõn đưa ra, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh, phía trên có một điểm đỏ hồng chói mắt.

- Mộ Dung cô nương, nàng đây là...?

Lúc này nữ tử đeo kiếm bên ngoài kia đúng lúc vào cửa, ánh mắt đảo qua, vừa lúc thấy Mộ Dung Thu Vũ cùng Hoắc Nguyên Chân ngồi ở trong góc, lập tức đi tới.

Mộ Dung Thu Vũ đưa lưng về phía người này, đưa cổ tay đặt ở trước mắt Hoắc Nguyên Chân, nhẹ nhàng nói:

- Hoắc Nguyên Chân, van cầu người, nhất thiết không nên để nó dễ dàng biến mất, những chuyện khác Thu Vũ đều nghe theo ngươi.

Tiếng nói ra êm ái, lại giống như búa nặng ngàn cân gõ vào trong đầu của Hoắc Nguyên Chân.

Nha đầu này muốn giở trò gì? Đây là thủ cung sa chứng tỏ trinh tiết của nữ tử, nàng lại dễ dàng bày ra cho mình nhìn như thế, hơn nữa là đang ở trước mặt của người ngoài.

Không riêng gì Hoắc Nguyên Chân thấy được, nữ tử đeo kiếm phía sau cũng nhìn thấy. Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng, chỉ nhìn thấy nữ tử này trong nháy mắt sắc mặt xanh mét, tựa hồ đã ở vào trạng thái nổ tung. Hoắc Nguyên Chân liền hiều, nha đầu này là đang ám toán mình.

Thấy được nữ từ phía sau tựa hồ có dấu hiệu rút kiếm, Hoắc Nguyên Chân nháy mắt một cái, đột nhiên kéo tay của Mộ Dung Thu Vũ qua:

- A, Mộ Dung cô nương, ngươi đây là bị bỏng gì sao? Tại sao đỏ như vậy chứ?

Nói xong Hoắc Nguyên Chân đột nhiên lớn tiếng kêu chưởng quỹ của quán trà:

- Chưởng quỹ, ở đây các người có đan dược không, cánh tay bằng hữu của tại ở hạ bị bỏng, người xem xem ở đây đã trở nên đỏ như vậy...

Vừa hô, Hoắc Nguyên Chân còn cố gắng giơ tay của Mộ Dung Thu Vũ lên cho người khác nhìn thấy.

Thật ra thì chưởng quỹ kia là ở bên ngoài, thế nhưng Mộ Dung Thu Vũ không biết, chỉ thấy tiểu nha đầu trước sau như một bình tĩnh dửng dưng này rốt cục trong nháy mắt sắc mặt sinh ra màu xanh, bị động tác của Hoắc Nguyên Chân chọc tức.

Mộ Dung Thu Vũ nàng há lại là người tùy tiện như vậy, có thể nào để người ta dễ dàng nhìn thấy thủ cung sa thiếu nữ. Để Hoắc Nguyên Chân nhìn một là muốn ám toán hắn, hai là bởi vì Hoắc Nguyên Chân ở trong lòng của Mộ Dung Thu Vũ cũng không phải là người bình thường.

Đương nhiên không phải là người tốt lành gì, mà là người xấu, một kẻ xấu ức hiếp mình, vì trả thù kẻ xấu, dùng một chút thủ đoạn khác thường cũng không có gì đáng ngại.

Vả lại dù cho thân phận hòa thượng của Hoắc Nguyên Chân đã nổi lên tác dụng rất lớn, Mộ Dung Thu Vũ cảm thấy, cho dù để Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy cũng không sao. Mộ Dung Thu Vũ vốn cũng không phải người ngại ngùng, hơn nữa đối phương là một hòa thượng, cũng không sợ hắn có ác ý gì.

Thế nhưng bây giờ Hoắc Nguyên Chân lại muốn đem thủ cung sa của mình cho người ngoài nhìn, Mộ Dung Thu Vũ lập tức không chịu nổi.

Mày liễu nàng dựng đứng lên, trên đôi môi đỏ hồng run run, Mộ Dung Thu Vũ dùng sức rút tay của mình trở về, chỉ vào lỗ mũi Hoắc Nguyên Chân, run rẩy nói không ra lời.

Nàng đã tức giận, nữ tử kia phía sau nàng lại tức giận muốn ngất, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân quan sát, lửa giận của người này đã chuyển dời đến trên người của Mộ Dung Thu Vũ, tựa hồ không có thái độ thù địch gì đối với mình.

- Mộ Dung Thu Vũ, ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ! Không ngờ nắm một tiểu tử ngốc làm bia, quả thực là cực kỳ vô sỉ, thật là tức cười!

Nữ từ phía sau quát lên chói tai, bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Mộ Dung Thu Vũ biết không tốt, ám toán Hoắc Nguyên Chân coi như là thất bại, trái lại bị người kia trả đũa, làm cho mình càng thêm khó chịu, mặc dù trong lòng căm ghét, thế nhưng bây giờ không phải là lúc đối phó Hoắc Nguyên Chân.

Nhanh chóng bỏ ống tay áo xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài nữ tử kia phía sau cũng không có người khác, nào có chưởng quỹ gì.

- Giờ mới hiểu được thì ra nàng lại trúng kế, Hoắc Nguyên Chân căn bản chỉ là thuận miệng nói liều. Hắn cũng biết chuyện đó, cố ý nói như thế để mình mắc lừa.

Không riêng mình mắc lừa, ngay cả nữ tử sau lưng cũng mắc lừa.

Thế nhưng đã không có cơ hội cho nàng giải thích, nữ từ phía sau đã vung trường kiếm lên, lại đâm tới một kiếm.

Mộ Dung Thu Vũ tránh sang bên cạnh, tay run lên, một thanh nhuyễn kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, đón đỡ một kiếm đâm tới.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới chú ý tới, thì ra vũ khí của Mộ Dung Thu Vũ là một thanh nhuyễn kiếm quấn ngang bên hông.

Cảnh giới của Mộ Dung Thu Vũ hẳn là Hậu Thiên viên mãn, võ công của nữ tử này còn xa không lợi hại bằng Mị Công của nàng. Lúc mình và nàng ở cùng một chỗ, cũng có thể cảm giác được áp lực rất lớn, phải luôn luôn cẩn thận không để bị mê hoặc.

Nữ tử vừa mới tìm tới làm phiền nàng cũng là một Hậu Thiên viên mãn, muốn chiến thắng Mộ Dung Thu Vũ cũng không phải dễ.

Hai người giao thủ mấy kiếm rất nhanh. Nữ tử kia thấy không bắt được Mộ Dung Thu Vũ, bèn nhìn ra bên ngoài hô lớn:

- Mộ Dung Thu Vũ ở chỗ này!

Mấy nữ từ bên ngoài đang tìm Mộ Dung Thu Vũ nghe thấy thanh âm, ào ào vọt tới.

Mộ Dung Thu Vũ sắc mặt tái nhợt. Nàng biết mấy nữ tử này tới đây, mình tuyệt đối không chống cự được.

Quay đầu lại, nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái có chút u oán, đều là hòa thượng này hại mình,

Mấy nữ tử kia tiến vào, quả nhiên thấy Mộ Dung Thu Vũ ở đây. Nữ tử dẫn đầu kia lạnh lùng nói:

- Mộ Dung Thu Vũ, lần này coi người còn chạy trốn nơi đâu?

Mộ Dung Thu Vũ buông nhuyễn kiếm trong tay xuống:

- Ta đi cùng các ngươi là được.

- Coi như người thức thời, thấy ngươi thức thời như vậy, trên đường chúng ta sẽ cho ngươi khỏi chịu đau đớn da thịt.

Sau khi nữ tử đầu lĩnh nói xong vung tay lên, mấy nữ tử bên cạnh nàng đã đi tới, trong đó hai người một tả một hữu đi tới bên người Mộ Dung Thu Vũ. Đầu tiên là đoạt mất nhuyễn kiếm trong tay nàng, sau đó một người bắt lại một cánh tay của Mộ Dung Thu Vũ, hai bên phát lực, tựa hồ muốn vặn cánh tay của nàng đi.

Mộ Dung Thu Vũ nhíu đôi lông mày thanh tú lại, trên trán sáng bóng lại có mồ hôi trong nháy mắt nhỏ xuống, hiển nhiên là biết thủ đoạn kinh khủng của những nữ nhân này.

- Giận dữ nóng nảy dễ dàng khiến cho nữ nhân già đi, chư vị nên buông tay đi!

Hoắc Nguyên Chân xuất hiện ở phía sau của Mộ Dung Thu Vũ không biết lúc nào, hai tay duỗi ra một cái, hai bên nắm được hai nữ tử muốn động thủ với Mộ Dung Thu Vũ kia, dùng sức vung mạnh, hai người lập tức lảo đảo nghiêng ngả lui ra ngoài.

Cơn đau mà Mộ Dung Thu Vũ đang chờ đón lại không đến, nàng mở mắt ra, quay đầu lại thấy Hoắc Nguyên Chân.

Mộ Dung Thu Vũ không nói gì, đôi mắt trong trẻo như làn thu thủy lẳng lặng nhìn Hoắc Nguyên Chân, tựa hồ người mới vừa rồi được cứu không phải là mình.

Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi, hiện tại hắn đã biết, lúc Mộ Dung Thu Vũ có dáng vẻ này chính là lúc Mị Công của nàng thúc giục đến cực hạn, biểu hiện lạnh nhạt này luôn luôn có thể làm nam nhân theo đuổi mãnh liệt và bảo vệ.

Hai nữ tử kia bị Hoắc Nguyên Chân quăng một cái sang bên cạnh, lộ vẻ kinh hãi, vì sao người này có sức lực mạnh mẽ như vậy?

Nữ tử đầu lĩnh quát lên:

- Ngươi là ai?

- Ngươi đã bốn mươi mấy tuổi, phải có chút phong thái trầm ổn, nói chuyện cũng không cần lớn tiếng như vậy.

- Ngươi nói nhăng gì đó, sư tỷ chúng ta mới hai mươi bảy tuổi.

Một nữ nhân bên cạnh đứng ra, biện hộ một câu vì nữ nhân đầu lĩnh.

- Ta đã nói nóng nảy dễ dàng khiến cho nữ nhân già đi, thật không nhìn ra vị nữ sư phụ này mới hai mươi bảy tuổi.

Nữ tử đầu lĩnh sắc mặt xanh mét. Lời nói của Hoắc Nguyên Chân khiến nàng lại bị kích động muốn xuất ra một kiếm chém chết hắn, thế nhưng lý trí nói cho nàng biết, nam tử này không đơn giản, không thể lỗ mãng.

- Bất kể ngươi là ai, mau mau tránh ra, chúng ta nhất định phải mang Mộ Dung Thu Vũ đi.

- Mộ Dung cô nương là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, ta cần phải giúp đỡ nàng, các ngươi không được mang nàng đi.

Giờ khắc này, giọng nói Hoắc Nguyên Chân kiên quyết, như đinh đóng cột.

Mộ Dung Thu Vũ phía sau tựa hồ chấn động thân thể một cái, nàng không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại nói mình là bằng hữu của hắn.

Mình nhiều lần thi triển Mị Công, thế nhưng nhiều lần mất đi hiệu lực, chính nàng cũng có chút tức giận, hòa thượng này thật là khắc tinh trong đời mình, gặp phải hắn là xui xẻo, khiến mình phải thúc thủ vô sách.

Thế nhưng bây giờ hắn nói mình là bằng hữu của hắn, Mộ Dung Thu Vũ đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Thì ra cao tăng thật sự là khoan dung độ lượng như vậy, bất kể hiềm khích lúc trước.

- Nếu người cố ý muốn chết, vậy thì đừng trách bọn ta

Hai thanh trường kiếm vô thanh vô tức từ bên cạnh Hoắc Nguyên Chân đâm tới, chính là hai người vừa bị Hoắc Nguyên Chân bức lui.

Hoắc Nguyên Chân cũng không nhúc nhích, hai tay giơ ra, vỗ mạnh Đại Lực Kim Cương Chưởng một cái ở giữa thân của song kiếm, hai thanh kiếm thép ứng tiếng mà gãy.

Đối diện trừ nữ tử đầu lĩnh ra, hai người còn lại giờ khắc này cũng đã rút song kiếm ra, giống như hai con rắn độc đâm thẳng vào ngực Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân thi triển bộ pháp Mai Hoa Thung, thân hình thấp thoáng vài cái trong phạm vi một thước vuông, né tránh song kiếm. Sau đó hắn nhanh chóng chế trụ cổ tay hai người, hai tay đè một cái, khiến mũi kiếm của hai nữ tử này hướng xuống, phát lực dồn sức vỗ một cái.

Đã trải qua Cửu Dương chân kính cường hóa thân thể, tốc độ của Hoắc Nguyên Chân đã đạt đến trình độ cực cao. Mấy động tác nhanh như tia chớp này, hai nữ tử không cầm được bảo kiếm trong tay, song kiếm rời tay.

- Phập! Phập!

Thân kiếm cắm sâu xuống đất, chỉ còn chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.

Lúc này, cuối cùng nữ tử đầu lĩnh kia cũng xuất thủ, một kiếm đâm thẳng vào cổ họng Hoắc Nguyên Chân, tốc độ rất nhanh.

Biết nam tử trước mặt không đơn giản, nàng mới không tùy tiện xuất thủ. Lần này chuẩn bị đã lâu, nhìn chính xác người này đối phó thủ hạ của mình, nắm được cơ hội trong nháy mắt này, quả quyết xuất thủ.

Vốn nàng cho rằng nam tử này tuyệt đối không chỗ nào có thể tránh né, không ngờ đối phương cúi đầu một cái, một kiếm của mình đâm vào giữa gáy của hắn.

- Coong!

Lại có hoa lửa bắn ra bốn phía, kiếm của nữ tử đầu lĩnh không có đâm vào đầu hắn được mảy may.

- Thiết Đầu Công!

Nữ tử kêu lên một tiếng, có thể luyện được Thiết Đầu Công đến trình độ này, không có ba bốn mươi năm sợ là không làm được, chẳng lẽ nam nhân trước mắt này là lão quái vật đã tu luyện đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio