Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
Nữ tử đầu lĩnh sợ hãi lui nhanh, vốn nàng cho rằng đối phương sẽ tiếp tục hạ sát thủ. Thế nhưng không ngờ sau khi nam nhân này dùng Thiết Đầu Công ngăn trở một kiếm của mình lại kéo theo Mộ Dung Thu Vũ, hai người xuyên thẳng ra cửa sổ.
Nữ tử đầu lĩnh không cam lòng đuổi ra bên ngoài, đã không thấy tung tích hai người này đâu nữa.
- Hừ, sự tỷ muội gì, cuối cùng không phải người một nhà, Mộ Dung Thu Vũ lại tìm được trợ thủ mạnh mẽ như vậy. Xem ra lần này Huyết Ma Tàn Đồ xuất hiện Trường An, Thiên Nhai Hải Các các nàng đã quyết tâm nhúng tay vào, ta phải lập tức đi bẩm báo sự phụ!
Mặc dù năm nữ tử bị thua, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân xuất thủ rất có chừng mực, các nàng đều không bị thương, cùng nhau rời khỏi quán trà.
Thấy các nàng rời khỏi, Mộ Dung Thu Vũ cùng Hoắc Nguyên Chân từ phía sau quán trà lặng lẽ ló đầu ra.
- Mấy nữ nhân này đuổi ta thật là khổ, rõ ràng người có thể đánh bại các nàng, tại sao không dạy dỗ các nàng một chút?
Mộ Dung Thu Vũ thở ra một hơi thật dài, trong giọng nói có chút oán trách.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Mộ Dung Thu Vũ:
- Ta không dạy dỗ các nàng, cũng giống như ta không dạy dỗ nàng vậy.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Mộ Dung Thu Vũ ngẩn người một chút:
- Ngươi dạy ta làm gì?
- Hôm nay nếu không có ta, bây giờ nàng đã bị bắt đi, nàng biết rõ không địch lại, vì sao không cầu cứu? Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn nàng bị bắt đi mà không cứu hay sao?
Mộ Dung Thu Vũ có chút oan ức, rõ ràng mình đã dùng ánh mắt làm ám hiệu cho hắn, chỉ là Mị công của mình không có hiệu quả đối với hắn mà thôi.
- Mộ Dung cô nương, nàng còn là một tiểu hài tử lại học tập Mị công kia, dần dần lệ thuộc vào nó, ngược lại quên mất ưu thế lớn nhất của mình là cái gì. Cố chấp vào phương tiện mà quên mất bản tâm, rơi xuống hạ thừa, ta hy vọng nàng có thể quên hết những gì mình đã học, trở lại là mình chân chính.
Mộ Dung Thu Vũ sững sờ nhìn Hoắc Nguyên Chân, giờ phút này, hòa thượng mang khăn bịt đầu trước mặt hoàn toàn là một công tử thanh nhã trong thời loạn, lại thêm giở giọng già dặn, vô cùng tha thiết khuyên can mình, làm cho nàng có cảm giác kỳ dị.
Chỉ thay đổi một cái khăn bịt đầu đã mang đến cho người này một loại ma lực kỳ quái.
Nếu người này hoàn tục, để tóc trở lại, sẽ có hình dáng thế nào?
Hắn là một mỹ nam tử hết sức mê người...
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Người ta là hòa thượng, vì sao mình lại suy nghĩ hắn sẽ hoàn tục?
Thấy Mộ Dung Thu Vũ có hơi ngẩn người ra, Hoắc Nguyên Chân cũng biết nha đầu này tinh thần bay mất, e rằng vừa rồi mình nói không nghe lọt tại một chữ nào.
Hoắc Nguyên Chân dứt khoát bỏ qua, hiện tại thân phận mình không phải là phương trượng mà là một thiếu hiệp giang hồ, lo nhiều như vậy làm gì.
Nhưng chuyện này có thể bất kể, mới vừa rồi nữ tử cầm đầu kia lẩm bẩm lầu bầu cũng không thể bất kể.
- Mộ Dung cô nương, mới vừa rồi người kia nói cái gì Huyết Ma tàn đồ xuất hiện ở Trường An, đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Thu Vũ do dự một chút, vốn là nàng không muốn nói chuyện này, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không thể sinh ra tâm che giấu Hoắc Nguyên Chân được, chậm rãi nói:
- Ngươi có biết Tây Cuồng Mã Chấn Tây hay không?
- Tây Cuồng Mã Chấn Tây?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:
- Có phải một trong Tứ Đại Pháp Vương Ma giáo trăm năm trước hay không?
Trước đó một thời gian, Tứ Tiểu Danh Kiếm bị Trịnh Cửu Công đuổi giết, chạy trốn tới núi Thiếu Thất được hắn cứu, bọn họ vì báo đáp ân hắn ra tay cứu viện, mới nói ra chuyện của Huyết Ma tàn đồ.
Trăm năm trước Đinh Bất Nhị giấu một thân sở học của lão ở một địa phương, sau đó vẽ ra một tấm bản đồ.
Mặt trước bản đồ là địa hình, mặt sau là chín phần bí tịch võ công.
Sau bản đồ này bị chia làm chín phần, Đinh Bất Nhị giao cho chín đại cao thủ thủ hạ của mình bảo quản.
Chín đại cao thủ này là Tả Kiếm Thị Lý Dật Phong, Hữu Kiếm Thị Lý Lưu Vân, ba người Tăng, Đạo, Ni, cùng với Đông Hiền Chu Cẩn, Tây Cuồng Mã Chấn Tây, Nam Hiệp Lỗ Hoàn, Bắc Thánh Vương Ma.
Trong đó Nam Hiệp Lỗ Hoàn cùng Bắc Thánh Vương Ma, kể cả Bất Tử Đạo Nhân trong ba người Tăng Đạo Ni, ba mươi năm trước bị nhiều tên cao thủ vây công ở trên núi Thiếu Thất, trong đó có hai vị thần tăng Không Nhân, Không Phàm, còn có Vô Danh trưởng lão bây giờ, thậm chí còn có tỷ tỷ An Như Sương của An Như Huyễn.
Lỗ Hoàn cùng Vương Ma mất mạng trong trận chiến ấy, Bất Tử Đạo Nhân một mình chạy thục mạng, chui xuống Âm Mã hồ chữa thương ba mươi năm.
Huyết Ma tàn đồ của Lỗ Hoàn cùng Vương Ma chia ra rơi vào tay của Hoa Vô Kỵ cùng Cung Quý Lương.
Mà Cung Quý Lương lại bị An Như Huyễn giết chết, mảnh Huyết Ma tàn đồ ấy bây giờ đã ở Thiên Sơn Linh Tiêu cung.
Chín mảnh Huyết Ma tàn đồ, hôm nay còn có bảy mảnh trong tay chủ nhân cũ trước đây, trong đó Bất Tử Đạo Nhân cùng Lý Dật Phong đã xuất hiện qua, còn thừa lại năm người, năm người này là Lý Lưu Vân, Tăng Ni, Đông Hiền Chu Cẩn, Tây Cuồng Mã Chấn Tây.
Những chuyện này chính là toàn bộ tình huống mà Hoắc Nguyên Chân biết được trước mắt. Mà hôm nay Mộ Dung Thu Vũ hỏi mình về Tây Cuồng Mã Chấn Tây, Hoắc Nguyên Chân chợt nghĩ đến những lời Tứ Tiểu Danh Kiếm nói với mình trước đây.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân trả lời, Mộ Dung Thu Vũ gật đầu một cái:
- Đúng vậy, chính là Tây Cuồng Mã Chấn Tây trăm năm trước, trước đó vài ngày người này xuất hiện ở Tây Vực Hắc Đà sơn, đại chiến một trận cùng các đại môn phái Tây Vực, sát thương mười mấy cao thủ Tây Vực, tỏ ra ngông cuồng kiêu ngạo vô cùng. Lão tuyên bố vào đầu tháng Ba sẽ đi tới Trường An khiêu chiến anh hùng thiên hạ, nếu có ai thắng được lão, lão sẽ dâng ra Huyết Ma tàn đồ trong tay.
- Không ngờ rằng người này cuồng vọng như vậy.
- Không sai, trước kia lão được gọi là Tây Cuồng, đã quen hành sự ngang ngược. Lần này xuất hiện nghe nói công lực sâu không lường được, một hơi đánh bại hơn mười cao thủ Tiên Thiên, nghe nói Ma giáo Pháp Vương Chu Tần cũng từng giao thủ với lão ta, cũng bị thua.
- Độc Mục Hổ Vương Chu Tần cũng thua sao?
Lần này Hoắc Nguyên Chân thật sự kinh ngạc, Độc Mục Hổ Vương Chu Tần, hảo thủ trong Tiên Thiên trung kỳ, không ngờ rằng cũng không phải là đối thủ của Tây Cuồng Mã Chấn Tây, có thể thấy được người này phải là cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ.
- Vậy nàng cũng là vì Huyết Ma tàn đồ này mà tới ư?
- Không sai, nhưng ta chỉ theo chân sự phụ ta tới, người sẽ chân chính xuất thủ đối phó Mã Chấn Tây là sự phụ, mà không phải ta.
- Sư phụ nàng là vị nào?
Đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ che miệng cười khẽ, giống như bạch hoa vừa nở, khiến cho Hoắc Nguyên Chân cũng phải hoa mắt, trong lòng thầm kêu lợi hại. Biểu hiện của nữ tử này trong lúc lơ đãng đã đủ để điên đảo chúng sanh.
Bất quá ưu điểm của Hoắc Nguyên Chân chính là mặt không đổi sắc, mặc cho phong ba bão táp, ta đây vẫn an nhiên bất động.
Rõ ràng trong lòng đã bị sắc đẹp của người ta làm cho chấn động, nhưng ngoài mặt tuyệt đối sẽ không để lộ chút gì.
Nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân đã nghĩ oan cho Mộ Dung Thu Vũ, mới vừa rồi nàng cười một tiếng đúng là phát ra từ nội tâm, tuyệt không giả dối. Nàng vốn là tuyệt đại giai nhân, chân chính mỉm cười ngược lại càng thêm mê người.
Mộ Dung Thu Vũ lại không hề phát hiện chuyện này, nở một nụ cười nói:
- Uổng cho người thân là phương trượng, ngay cả nhân vật như sự phụ ta cũng không biết, thật không hiểu ngươi làm sao có thể lăn lộn trên chốn giang hồ...
Tự nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể nói mình là nhân sĩ xuyên việt, không biết nhiều lắm đối với giang hồ, chỉ có thể cười ha hả:
- Ta sống lâu ở thâm sơn, thế phát làm tăng không hỏi tới chuyện đời. Nàng cũng không phải là không biết, trên cây quạt mà ta tặng nàng đã viết rất rõ ràng.
Nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, nụ cười trên mặt Mộ Dung Thu Vũ biến mất, có vẻ oán hận nói:
- Ngươi thật là kẻ xấu xa, làm thơ như vậy chế giễu người ta. Chớ làm bồ đề trong chuỗi hạt, hóa thành từng hạt hạt tương tư, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả:
- Trí nhớ Mộ Dung cô nương thật tốt.
- Hừ! Chuyện này vĩnh viễn ta cũng sẽ không quên.
Dáng vẻ giận dỗi của Mộ Dung Thu Vũ lúc này có vẻ hết sức khả ái, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy có chút ấm áp, cho dù không có những tâm tư khác, nói chuyện phiếm như thế cùng mỹ nhân cũng là một chuyện hết sức vui vẻ.
Một người vui vẻ, người kia giận dỗi, cả hai im lặng một hồi.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nói:
- Trời ơi, lạc đề rồi, nàng vẫn chưa nói sư phụ mình là ai.
Mộ Dung Thu Vũ cũng chợt tỉnh ngộ, trên mặt nóng lên, mình làm sao vậy?
- Cũng tại ngươi nói hươu nói vượn. Được rồi, nói cho người biết vậy, sự phụ ta tên là An Như Sương, chính là tỷ tỷ sinh đôi của sự phụ Hoa Tiểu Hoàn, chủ nhân Thiên Nhai Hải Các.
Hoắc Nguyên Chân cũng đã sớm có nghe thấy cái tên An Như Sương này, không ngờ rằng lại là sự phụ Mộ Dung Thu Vũ.
- Nếu lệnh sư đã tới đây, vậy nhất định là có nắm chắc đối phó Mã Chấn Tây.
Hoắc Nguyên Chân đã biết bản lãnh An Như Huyễn, đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, cũng không kém là bao so với Vô Danh chưa tiến vào Tiên Thiên viên mãn, An Như Sương là tỷ tỷ của nàng, hắn là bản lĩnh cũng sẽ không kém.
- Sư phụ ta dĩ nhiên không thành vấn đề!
Mộ Dung Thu Vũ tự hào nói một câu, ngay sau đó lại nói:
- Bất quá sư phụ nói, Mã Chấn Tây chính lão ma đầu là trăm năm trước, sẽ không dễ đối phó như vậy.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nếu Mã Chấn Tây như dễ đối phó như vậy, cũng không gây dựng được danh hiệu Tây Cuồng
- Vậy thôi, hôm nay đã là đầu tháng Ba, có lẽ nếu may mắn, tại hạ còn có thể xem trò vui ở Trường An. Hắn là lúc này rất nhiều nhân sĩ giang hồ đã tới đây, chuẩn bị tranh đoạt Huyết Ma tàn đồ.
Hoắc Nguyên Chân cảm thán một câu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Hoắc Nguyên Chân, ngươi không thể đi...
- Vì sao không thể đi?
- Ngươi đi rồi, vạn nhất ta gặp phải những người mới vừa rồi thì làm sao? Người bảo vệ ta đi.
Nghe lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân lắc đầu một cái:
- Ta vì đạo nghĩa đã cứu nàng một lần, nhưng ta cũng có chuyện phải làm của mình, làm sao có thể bảo vệ nàng mãi được?
Mộ Dung Thu Vũ tỏ vẻ không vui:
- Không phải là Phật môn các ngươi nói, giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên, vì sao hành sự lại bỏ dở nửa chừng như vậy? Nếu người đã giúp ta, vậy phải có trách nhiệm với ta mới được.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ còn muốn mở miệng cự tuyệt, Mộ Dung Thu Vũ lại cướp lời nói:
- Người có chuyện gì? Hiện tại ta cũng không bận bịu gì, không bằng ngươi nói thử ta nghe, ta xem thử có thể giúp người hay không, nếu như ta có thể giúp người giải quyết là tốt nhất, vừa giúp người làm việc, ngươi cũng có thể bảo vệ ta.
Hoắc Nguyên Chân khinh thường cười cười:
- Mộ Dung cô nương, chớ nói mạnh miệng, ta cải trang như vậy đi tới Trường An là vì đại sự Thiếu Lâm ta phát triển, nàng không giúp được ta.
- Ngươi không nói, làm sao biết ta không giúp được người?
- Vậy cũng tốt, nói ra để cho nàng mất đi hy vọng cũng tốt. Ta tới Trường An là vì muốn bán một món bảo bối, ít nhất cũng cần mười vạn... Hai mươi vạn lượng bạc, làm sao nàng có thể giúp được?
- Hai mươi vạn lượng sao... Cũng không phải là nhiều.
Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Ta còn tưởng rằng là đại sự gì, thì ra là Thiếu Lâm tự ngươi không có tiền.
- Sao hả, Mộ Dung cô nương có tiền ư, nếu như nàng có tiền, món bảo bối này của ta có thể bán cho nàng mười lăm vạn lượng.
Hoắc Nguyên Chân lập tức liền tỉnh táo tinh thần, nếu như bây giờ Mộ Dung Thu Vũ có thể lấy ra ngân phiếu, vậy mình cũng không cần đi tìm Tĩnh Vương gia hoặc là Nhị hoàng tử làm gì nữa, cứ bán gốc san hô cho Mộ Dung Thu Vũ là được, sau đó có thể trở về Thiếu Lâm xây dựng phát triển.
- Ta không mang theo nhiều tiền như vậy, hơn nữa ta cũng không biết bảo bối ngươi là thứ gì, vạn nhất là đồng nát sắt vụn gì đó giả mạo bảo bối thì sao?
- Đương nhiên là bảo bối giá trị không nhỏ.
Thấy Mộ Dung Thu Vũ nghi ngờ bảo bối mình là đồng nát sắt vụn, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nóng nảy, muốn lấy gốc san hô ra tại chỗ cho Mộ Dung Thu Vũ xem một chút.
Nhưng đây là trên đường cái, trọng bảo bực này làm sao có thể lấy ra ngoài đường phố.
Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Như vậy đi, chỗ ta ở cách nơi này không xa, chúng ta tới đó, sau đó người lấy ra cho ta xem.
- Chỗ ta ở cũng không xa, nàng và ta tới đó không được sao?
- Tới chỗ của ngươi làm sao ta lấy tiền, đi cũng vô ích.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ cũng phải, gật đầu một cái, bảo Mộ Dung Thu Vũ dẫn đường.
Mộ Dung Thu Vũ lộ ra một tia vui vẻ giảo hoạt, che mặt lại như trước, hai người từ trong góc đi ra, hòa vào dòng người.
Hoắc Nguyên Chân đi theo Mộ Dung Thu Vũ, đi một mạch về phía trước, cuối cùng tới một địa phương tên là Đào Viên Tiểu Trúc.
Đây là một viện sạch sẽ thanh nhã, nằm trên một con đường nhỏ. Mặc dù có diện tích không phải là quá lớn, nhưng ở địa phương tấc đất tấc vàng như Trường An thành này, có thể có một viện thanh nhã như vậy cũng đủ để tự hào.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đứng ở trước viện nhìn quanh quất, Mộ Dung Thu Vũ nói:
- Đây là sản nghiệp của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, không riêng gì chúng ta, rất nhiều môn phái cũng có sản nghiệp của mình ở các thành lớn. Sơn môn quá mức nhỏ hẹp, rốt cục cũng không thành đại phái.
Đối với lời của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân vẫn tương đối tán đồng. Sở dĩ Ma giáo có thể thành đại phái đệ nhất thiên hạ, không chỉ vì số lượng cao thủ bọn họ đông đảo, mà còn nhờ vào phạm vi thế lực bọn họ rộng lớn.
Khắp nơi có phần đà, khắp nơi có đệ tử, như vậy mới có khí thế của một đại phái.